Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi

Chương 2: Sủng vật




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoa Thiên Tuyết càng lớn càng xinh đẹp, cô như nữ tử băng thanh ngọc khiết, khuôn mặt lãnh đạm ít khi cười, cả người gầy nhom nhưng không hề sơ xác. Vẫn là cô ngày ấy nhưng linh hồn thì không phải nữa, đã hai năm qua Tuyết phải sống trong đau tâm đến liệt, hận tình đến tàn thương, sống nhưng mặc hắn sắp đặt. Dương Hạ Vũ để cô trong lòng, hắn cầm chiếc lược chải mớ tóc rối cho cô, con mèo nhỏ của hắn.

Đôi mắt thanh thuần, long lanh tinh nghịch của cô chợt đảo ra phía cổng cao kia, ngày mai thôi cô sẽ được trở về trường, bắt đầu hoà nhập. Hạ Vũ nói cho cô đi học cùng với hắn, điều đó rất buồn cười nhưng được ra ngoài là vui rồi cô liền đồng ý.

Trong một thoáng khoé mắt cô khẽ nâng, viền môi nhếch nhẹ tạo nên những cơn sóng gợi tình. Đôi tay Vũ dừng lại kéo Tuyết ngã ra sau, hắn ngấu nghiến đôi môi mọng đỏ của cô đến đau, rời khỏi trong quyến luyến, hỏi:

- Cười gì?

Thiên Tuyết đưa tay chỉ ra ngoài cổng:

- Bạch Nhu tới rồi.

Dương Hạ Vũ nhướng người nhìn ra ngoài làm lòng cô chùng xuống, một giây ngắn ngủi tim dường như rơi vào tuyệt vọng, hắn mỉm cười vui vẻ bỏ ra ngoài mặc cho ánh mắt đau thương, cô độc nhìn bóng lưng hắn.

Bạch Nhu xinh đẹp, tài giỏi, một cô gái hoàn hảo khiến người khác phải ganh tỵ lẫn yêu mến. Chị ta lớn hơn hắn và cô hai tuổi, hiện tại là diễn viên điện ảnh kiêm người yêu cậu ấm tập đoàn Dương - Dương Hạ Vũ, thật sự khiến cô tủi thân mà, cười nhạt chính mình.

Thiên Tuyết mày cả đời cũng không bằng một góc của người ta đâu.

Bước chân nhẹ nhàng cô rời khỏi phòng, đi ra ngoài sân để hít thở một chút không khí trong lành, nhưng chẳng may cô nghe được một tin khá thú vị. Núp sau bóng cây to Tuyết ngóng tai nghe tình hình:

- Em muốn chia tay tôi vì tên đó?.

Tiếng nói tức giận của hắn vang to hơn cả còi xe lửa, dù không nhìn rõ khuôn mặt hắn lúc này nhưng cô đủ biết nó tồi tệ thế nào rồi:

- Cứ cho là vậy đi.

Bạch Nhu nói xong cũng quay đầu rời đi làm cho hắn giật tay chị lại, y như phim tình cảm, cô giật phăng ra rồi tiếp tục bỏ đi. Thiên Tuyết cận tới hai độ với những chi tiết quá nhỏ thì không thấy nỗi, nheo mắt, cô bỗng rùng mình khi chạm thẳng vào đáy đồng tử của hắn.

Tay chân không thể cử động, cô cứ đứng mãi giương mắt mà nhìn, sau một phút thấp thoáng hắn đã đứng trước mặt cô nở nụ cười tà mị:

- Tuyết Tuyết à, chắc em đang rất vui?.

Thiên Tuyết lắc đầu chối chết, thật ra có vui đấy nhưng không tới nỗi bị phát hiện chớ, đáp lại sự chẳng mấy thành thật của cô là nụ cười nham hiểm nơi khóe môi hắn. Đôi mắt hau háu nhìn vào cổ áo Thiên Tuyết, Hạ Vũ như thèm thuồng đến không chịu nỗi, Bạch Nhu chia tay thì sao? Ít ra hắn vẫn còn con búp bê quyến rũ đây nha.

Nắm lấy cổ tay cô, hắn lôi vào phòng một cách nhanh gọn, trong khi đó cặp mắt của Tuyết có thể lọt ra ngoài rồi. Cô đang trong thời kì đèn đỏ, không thể được nhưng cô không có quyền được từ chối. Hắn ghì hai tay cô để qua đầu, ép chặt thân cô xuống giường đôi môi ma quái chơi đùa trên từng tất da của cô. Dục vọng đã ngập tràn trong đôi mắt hắn, vươn người dậy hắn thoát nhanh quần áo cả hai, nhưng chợt khựng lại khi tay vô tình chạm tới chiếc quần lót hồng cồm cộm. Ngước đôi mắt đục ngầu, giọng khàn khàn hắn hỏi:

- Đang có sao?.

Thiên Tuyết gật đầu, trong lòng hả dạ cười vang chính là lúc này đây, làm hắn cụt hứng thật tốt, cái cảm giác khó chịu ở bụng dưới như ngọn lửa thêu đốt làm hắn bực tức mà muốn tuôn trào, lướt mâu quang hướng lên thiên hạ nhỏ trên giường, chợt bắt gặp đôi mắt chờ đợi, hắn đứng dậy khẽ thở dài bỏ ra ngoài. Hoa Thiên Tuyết cũng ngồi dậy mặc lại quần áo, cô co người úp khuôn mặt nhỏ nhắn vào giữa đùi, tâm đang vui bỗng nhiên đau nhói.

Dương Hạ Vũ đâu phải thiếu người chứ, hắn bỏ đi xuống nhà dưới có cả đám hầu gái đang làm việc một cách chăm chỉ, bọn họ mặc những bộ đồ hở hang hòng quyến rủ hắn, đúng như thế, tất cả người hầu gái không kẻ nào chưa từng lên giường với hắn một hay hai lần. Vũ luôn tuyển những cô gái xinh đẹp, biết cách chiều chuộng và phải là "trinh nữ", chỉ cần hắn muốn, tất nhiên cả bọn sẵn sàng leo lên giường để làm hắn thỏa mãn, kẻ đẹp trai lại lắm tiền như hắn biết bao người mong muốn nhưng chẳng ai thế được chỗ Hoa Thiên Tuyết, một cô gái bình thường được hắn chăm sóc như "sủng vật". Đơn giản chỉ là vật nuôi không hơn không kém.

Dù người ta biết Bạch Nhu là người yêu Hạ Vũ nhưng chưa một lần hắn lên giường cùng chị, người ngoài thì bảo chị ta chỉ như con bù nhìn xinh đẹp để che giấu cô, nhưng ai biết hắn thích chị nên không muốn phá vỡ cái tình cảm được cho là đúng mực này. Cái gọi "thích" của hắn cũng dừng lại ở sự cảm mến thôi, hắn không quan tâm gì khi chị ta bỏ đi cùng người khác, mà thật ra cũng có một chút xíu để ý, đúng hơn là chả cần vì Vũ chỉ yêu chính bản thân hắn thôi.

Giờ đây thứ hắn cần là thỏa mãn bản thân, gọi cả đám hầu gái lên phòng, Vũ lao vào cuộc vui thác loạn của mình, quên đi hình ảnh xinh đẹp ngoan hiền của cô trong đầu hắn, giờ đây tồn tại toàn là vườn trái cây và sào huyệt mật ngọt mụ mị chết người.

~~~o♥o~~~

Ngày hôm sau như lời hắn đã hứa, cô được đi học cùng, Thiên Tuyết vui vẻ, phấn khích để hòa nhập vào môi trường ngày trước, đã lâu rồi ngoài tiếp xúc với hắn và bọn chanh chua trong nhà, thì cô chẳng lấy đâu ra người bạn thật sự cả.

- Mừng đến vậy sao?.

Ngồi trong chiếc limo ánh mắt cô cứ trao tráo ngóng ra cửa cố thấy hình bóng ngôi trường mình sắp đến, hắn đặt cô ngồi trong lòng chợt phì cười bởi cái vẻ ngây ngô này, vuốt nhẹ mái tóc được Hạ Vũ chải đi mấy lần, Tuyết gật đầu như gà mổ thóc. Hắn nghiêng đầu tựa vào ghế, nhìn khuôn mặt thanh đạm của cô, dù khóe môi đích thị rất tươi tắn muốn vươn lên nhưng chẳng thấy đường cong đó đâu, hắn tự hỏi tại sao cô lại không cười nếu trong lòng đang hân hoan như thế?.

Đúng, Thiên Tuyết rất vui, háo hức chờ mong nhìn thấy ngôi trường nổi tiếng None nhưng khóe môi lại chẳng thể nhếch lên, mà nó được thể hiện qua đôi mắt lấp lánh màn sương mọng nước, nhịp đập càng tăng nhanh, cô đang chờ đợi những nụ cười sẽ đến trong tương lai, nơi bạn bè nói cười vô tư, thảo luận, trêu chọc và...

Bỗng mâu quang cô chùng xuống nhìn xoáy vào đôi mắt hắn:" Tình yêu "- cười nhạt với chính mình đã quá "mơ mộng", mãi mãi không có thứ xa xỉ đó đâu. Hạ Vũ nâng khóe môi, vươn tay ôm lấy gương mặt cô đặt vào lòng ngực ấm áp nhưng lạnh tâm của hắn, một con mèo đáng yêu. Niềm vui nơi đâu đã đi mất chỉ còn thoang thoảng trong sự buồn tủi, nhói buốt, lạnh tâm vô hồn, đến bao giờ nơi đây sẽ giành cho cô dù chỉ một chút thôi?.

Chiếc xe đen bóng dừng trước cổng trường, Dương Hạ Vũ vẫn ngồi như thế cho tới khi tài xế Lý mở cửa xe, hắn bước xuống trước rồi nắm lấy tay Thiên Tuyết nâng đỡ nhẹ ra ngoài. Cô bước khỏi xe, ánh mắt trừng to ngạc nhiên lẫn kinh hỉ và đầy sự choáng ngợp, ngôi trường này to quá cứ như cung điện Versailles, mang đậm phong ấn châu Âu, cô còn ngỡ ngàng hơn khi được nghe hắn quảng cáo, nơi đây rộng sáu mươi lăm ngàn héc ta gồm trên hai ngàn phòng, một công viên nhỏ có diện tích bảy trăm ha. Trời ạ! Thật là hoành tráng, cô muốn òa lên khóc khi được đặt chân vào một nơi rất ư đồ sộ như thế. Đưa mắt dạo quanh hành lang dài thăm thẳm cùng họa tiết tinh vi uốn lượn được mạ vàng óng ánh, những thanh cột dài được điêu khắc mang vài nét của nghệ thuật Baroque, thật hoàn hảo.

Đôi mắt mơ màng trong sự sang trọng làm Hạ Vũ cũng phải ngắm nhìn, mèo ngốc đúng thật là:

- Đến lớp thôi.

Hạ Vũ kéo Thiên Tuyết đi trên quãng đường tới lớp, ánh mắt mọi người đều đổ dồn nơi cô, những cái nhìn ấy như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Tại sao? Ngước mâu quang cô ngắm nghía từ phía sau hắn, tại sao hắn không phải là người bình thường, một kẻ không ai để ý tới chứ?. Lắc đầu trong tiềm thức cô tự chửi chính mình:

Đồ ngốc, hắn là thiếu gia Dương đấy.

Cô liếc ả tiềm thức đang ngoáy mông trêu chọc, ừ cứ chửi đi, khinh ta đi, kệ mi, cô nghoảnh mặt sang một nơi khác, bỗng đôi mắt dừng lại điểm cuối cầu thang bên phải, nơi đó thấp thoáng có một bóng hình rất thân quen. Phan Tuấn Kiệt. Không, cô liền phủ định đi sự vô ý lướt qua khẽ mi, vì gân một năm trước cậu ấy đã chết rồi mà, lại đưa mắt nhìn hắn, bặm chặt môi, lòng cô nổi lên vẻ bi thương oán hận.

Dương Hạ Vũ.

Cứ ngỡ đâu được thoát rồi, ai ngờ lại học chung lớp, ngồi cùng bàn với hắn nữa, vậy coi như việc kết bạn khá khó khăn đây. Khi bước chân vào lớp thì cả thân người cô khựng lại, ánh mắt đau khổ, phòng hờ nhìn hai người trước mặt:

- Chào Thiên Tuyết xinh đẹp.

Tuyết gật đầu không thèm trả lời bọn chúng, hai tên dơ bẩn đáng nguyền rủa. Đỗ Phương nhếch mép giật mạnh tay Thiên Tuyết khiến thân hình cô lung lay ngã vào lòng hắn, đưa tay lên hắn xoa nắn mạnh bạo đôi ngực sữa vung cao kiêu hãnh. Mặt Tuyết biến sắc, cô lấy tay xô hắn ra nhưng lực không đủ cả người cứ quằn quại trong lòng Đỗ Phương, Lưu Ngọc Thái ngồi một bên cười dâm tà liếm láp bờ môi kinh tởm của hắn.

- Được rồi, buông con mèo của tao ra.

Giật cô về phía hắn, Hạ Vũ chỉnh lại bộ đồ đã bị lệch nhăn nhúm của cô, ánh mắt tiếu hài không mang theo sự tức giận nào cả. Điều đó làm cô thương tâm, hắn không thấy cô bị sỉ nhục sao?. Lại một lần nữa cô muốn tát mình cho tỉnh ra, cô là gì của hắn đây? Chỉ đơn giản như vật nuôi được hắn đặt trong lòng và hơn đó là con búp bê thỏa mãn dục vọng, nếu lấy Tuyết ra so sánh với bạn thân hắn thì chắc chắn cô chẳng là cái đinh gì rồi.

Buồn cho chính mình cô chỉ biết cuối mặt xuống thấp nhất để tránh những đôi mắt săm soi xung quanh, nhìn gì mà nhìn chứ, đúng như các người nghĩ thôi. Hoa Thiên Tuyết chỉ là món đồ chơi của ba bọn hắn thôi. Như thế đủ chưa?.

Đặt mông ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ bàn cuối, Thiên Tuyết úp mặt xuống bàn chôn vùi suy nghĩ sâu trong đáy tim. Không bận tâm nữa, nhưng cô bỗng mở choàng mắt khi bàn tay dê sòm của Ngọc Thái mần mò vào váy cô, mặt lập tức đỏ chót không phải ngượng ngùng mà là tức giận, bặm chặt đôi môi đến ứa máu, muốn òa lên khóc. Nhưng không thể, bởi cô không có quyền đó, Dương Hạ Vũ đã cấm đi quyền được phản kháng của cô, chỉ còn một lựa chọn "phải tuân theo".

Nâng mặt cô lên, Hạ Vũ đưa lưỡi lướt nhẹ khóe môi rớm máu của cô, đồng thời đánh vào tay Thái làm hắn ta buông ra cười to. Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt nheo chặt, chỉ có điều chưa ai đứng dậy cầm dao đâm cô vì ganh tỵ thôi.

- Không được cắn môi nữa.

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự đe dọa, cô sợ sệt cuối mặt khép chặt hai chân, đôi tay buông thỏng đặt giữa đùi, gật đầu theo bài bản.

Sẽ không cắn môi nữa, vì nó rất đau mà người phải chịu là tôi không phải anh.