Sủng Vật Yêu Tinh

Quyển 2 - Chương 9




Này thật sự là một đêm gian nan, cơ thể Tại Trung nóng lạnh luân phiên liên tục, Duẫn Hạo lại như ngồi trên đống lửa, một lòng nhộn nhạo sốt sắng nhìn Tại Trung hết thức tỉnh rồi lại hôn mê. Cũng may là đến lúc hừng đông, tiểu yêu tinh đã hoàn toàn tỉnh lại. Mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt đến đáng sợ, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng đôi mắt giống như đã có sức sống. Trong khi đó Duẫn Hạo nhìn qua cũng khá thê thảm, trong mắt tối đen che kín tơ máu, gương mặt tuấn mỹ lộ rõ thần sắc tiều tuỵ, trên cằm thậm chí còn xuất hiện viền râu mờ mờ.

Tại Trung vươn tay sờ cằm hắn, hì hì cười, “Duẫn Hạo tốt và xấu”.

“Ngươi này không lương tâm, cũng không nhìn xem là vì ai.” Duẫn Hạo vui sướng nhìn tiểu yêu tinh đã lấy lại tinh thần.

Tại Trung đắc ý ở trong ngực  hắn xoay xoay, nghển cổ cắn cằm Duẫn Hạo một cái. “Ngươi về sau là của ta, toàn bộ đều là của ta”.

“Đã biết. Tiểu yêu tinh của ta”. Hai tay vòng qua ôm chặt y trong lòng ngực.

“Về sau phải nghe lời ta a, Duẫn Hạo ngoan của ta”. Tại Trung cười hì hì, tâm trạng vui vẻ đắc ý sớm đã lên đến tận mây xanh.

“Hảo. Đều nghe lời ngươi.” Có thể lại một lần nữa nhìn thấy y tràn đầy sức sống như vậy, Duẫn Hạo vô cùng vui sướng, mặc kệ y nói cái gì cũng không chút do dự mà đáp ứng ngay lập tức.

“Ha hả, Duẫn Hạo hảo ngoan a”. Tại Trung hoàn toàn hài lòng, học khẩu khí của Duẫn Hạo khen ngợi hắn một câu, cười tủm tỉm sờ đông sờ tây, nơi này hôn một cái, nơi kia hôn một cái.

Duẫn Hạo thấy y cử động loạn vậy thì lo lắng hỏi: “Còn đau hay không? Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có.” Tại Trung vung tay lên, không trung một trận biến đổi, nước chung quanh Thánh linh thạch bị phép thuật tác động nhanh chóng hình thành một cỗ cột nước phóng lên cao, không ngừng loạn chuyển. “Ngươi xem”.

“Ngươi?” Duẫn Hạo ngạc nhiên nhìn y.

Tại Trung đắc ý cười, “Ta rất lợi hại a”.

Đáng tiếc thần khí không đủ, cột nước ở giữa không trung đột nhiên đổ ào xuống, lập tức làm ướt sũng hai người. Duẫn Hạo vội ôm Tại Trung vào lòng che chắn.

“Ngươi có sao không?” Duẫn Hạo khẩn trương nhìn y, hắn hiện tại đã đến nông nỗi trông gà hoá cuốc rồi, nhìn đâu cũng nghĩ là tiểu yêu tinh sẽ gặp nguy hiểm.

“Không, không.” Tại Trung từ trong vòng tay Duẫn Hạo chui ra, nhìn ngó xung quanh quan sát. “Ô, sao lại thế này? Vì cái gì không được?”

Duẫn Hạo xác định Tại Trung không bị tổn thương chỗ nào xong mới hỏi: “Ngươi vừa rồi như thế nào lợi hại vậy?”

“Nương lưu cho ta nội đan, ta dường như có thể sử dụng được. Chính là như thế nào lại không thể giữ lâu”. Tại Trung duỗi tay khua loạn, Duẫn Hạo vội nắm tay y giữ chặt. “Đừng đừng, không vội, trước tiên nói cho ta biết sao lại thế này?”

“Ta cũng không biết.” Tại Trung cong môi nói, “Mẫu thân ta rất lợi hại nha”.

“Vậy mẫu thân ngươi đã xảy ra chuyện gì?”  Duẫn Hạo sờ đầu an ủi tiểu yêu tinh đang buồn bực. Y nha, vẫn là một chút tính nhẫn nại đều không có, nhìn y ngày hôm qua có bộ dáng an ủi mình, Duẫn Hạo còn tưởng rằng y đã trưởng thành rồi chứ.

“Nương ta là yêu tinh đẹp nhất, lợi hại nhất trên núi, cũng là yêu tinh duy nhất có hi vọng thành tiên”. Tại Trung tự hào nói về mẫu thân mình. “Một ngày kia, chính  là ngày nàng phải trải qua kiếp nạn cuối cùng để thành tiên, chỉ cần chịu đựng được thiên kiếp mà thiên lôi giáng xuống để từ bỏ thân yêu, là có thể phi thăng thành tiên”.

Thanh âm của Tại Trung bỗng trầm xuống, “Chính là khi đó ta mới sinh ra không lâu, là ràng buộc của nàng với kiếp yêu, vậy nên thiên lôi đánh tới ta. Một tiểu yêu bị đánh vậy chắc chắn sẽ hồn phi phách tán, nương vì cứu ta, đã buộc phải hoá thành nội đan ngàn năm bảo hộ”.

Duẫn Hạo thương cảm hôn nhẹ tiểu yêu tinh. “Nương rất thương ngươi”.

“Ân, chính là, nàng bỏ ta lại một mình. Lúc nào ta cũng tưởng nhớ mong muốn nàng ôm ta một cái, nhưng mà đều không được”. Tại Trung ngực đau xót, vành mắt không khỏi đỏ lên.

“Ngoan, đừng thương tâm, từ nay về sau có ta ôm ngươi.” Duẫn Hạo ôm chặt tiểu yêu tinh, trong lòng ngàn lần cảm tạ vị mẫu thân vĩ đại kia, đối nàng thề rằng, “Ta nhất định thay ngươi hết lòng yêu Tại Trung”.

“Ngày hôm qua không biết sao lại thế này, viên nội đan kia dường như cùng cơ thể ta hợp làm một. Ta hẳn là có thể sử dụng năng lượng của nó, nhưng mà thế nào lại không dùng được?” Tại Trung lập tức khôi phục tinh thần, bừng bừng hưng trí tiết lộ việc lạ trong cơ thể mình.

Duẫn Hạo nhìn tiểu yêu tinh không còn sầu nữa, thầm nghĩ, may mắn là ngươi có cái loại thiên tính khờ dại không biết u sầu này. Cười cười, lôi kéo bàn tay đang lộn xộn của y, “Tại Trung, chúng ta ra ngoài đi”. Từ thử nghiệm không thành ban nãy có thể thấy rằng, nếu cứ để tiểu yêu tinh trong đây khua loạn, hang động này cùng Thánh linh thạch rất nhanh sẽ bị y làm hỏng.

Duẫn Hạo ôm Tại Trung đi ra thánh địa, bên ngoài, ánh mắt trời tươi sáng rực rỡ như đang chào đón họ.

Mà khi bọn họ đi rồi, Thánh linh thạch đột nhiên hơi chấn động, tản ra một thứ ánh sáng màu vàng, bắt đầu là mỏng manh, dần dần mới sáng đậm lên…



Một đêm vất vả qua đi, Duẫn Hạo vẫn không thể nghỉ ngơi. Hiện tại tiểu yêu tinh cùng chính mình hoà hảo, nhưng lại trở nên giống như vừa nghiệm ra tình yêu. Tuy rằng Tại Trung chưa có nói, nhưng mà tất cả đều được viết hết ở trong mắt y, đôi mắt sáng ngời trong suốt ngày xưa hiện giờ được thay bằng ngàn loại thần thái phong lưu mê hoặc, sóng mắt vừa động, liền đem hồn người câu đi. Còn có đáy mắt kia rành mạch quyến luyến, Duẫn Hạo biết, chính mình giờ này quả thật đã hoàn toàn có được y.

Tại Trung đã chịu khổ hơn nhiều ngày trời, không có Duẫn Hạo bên người, y kỳ thật ngủ không yên, trong lòng bị vướng bận dây dưa bởi tình ái, cho dù đã cố coi như không có gì, không nghĩ đến nó nữa, vẫn là không thể bình tĩnh được. Hiện tại nhìn thấy Duẫn Hạo như vậy để ý đến mình, biết tình cảm của hắn đối mình không thay đổi, Tại Trung rất an tâm, tâm tình lập tức thả lỏng. Thân thể bị tra tấn đã lâu nhanh chóng rũ xuống, để mặc Duẫn Hạo ôm mình đi tắm rửa, thay quần áo, sau đó hai người nằm ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Hai người ngủ một giấc thẳng đến lúc hoàng hôn. Duẫn Hạo tỉnh lại, phái người đi chuẩn bị đồ ăn cho tiểu yêu tinh, mấy ngày nay y đã không hảo hảo ăn cái gì rồi. Đưa tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn, Duẫn Hạo không khỏi đau lòng, xem, gần thành ma ốm đến nơi rồi. Ôm lấy y, chợt nghĩ đến tiểu yêu tinh lúc ở thánh địa đã biết đau lòng cho mình, lại còn uỷ khuất ai oán trách hắn vì đã làm tổn thương y, thậm chí còn bá đạo tuyên bố quyền sở hữu đối với hắn. Hắc hắc, chúng ta như vậy, có tính là lưỡng tình tương duyệt không, có tính là lời thề chung thân không?

Là một kẻ sinh ra trong hoàng tộc, từ nhỏ Duẫn Hạo đã được dạy rằng lòng người khó dò, chính mình phải biết nhìn người, cũng cần phải biết cách để lợi dụng kẻ khác, tuyệt đối không được để tình cảm xen vào. Cho tới nay, bất luận đối với kẻ nào cũng phải luôn đề phòng, ngay cả với người thân cũng không thể có ngoại lệ. Nào biết đối với Tại Trung, hắn từ lâu đã chẳng còn phòng bị.

Ôm lấy y, liền giống như vừa làm được một việc thoả mãn nhất thiên hạ, thậm chí cho dù có được thiên hạ đi chăng nữa cũng không thể có được cảm giác hạnh phúc như thế. Trái tim hạnh phúc hơi hơi đau đớn, hùng tâm tráng chí hăng hái thề nguyền có được thiên hạ xưa kia giờ đã giảm đi không ít.

“Tiểu yêu tinh, ngươi chờ ta, ta sẽ buông thiên hạ để đến với ngươi.”

Duẫn Hạo đem một cái gối thật to nhét vào trong ngực Tại Trung, sau đó chính mình khéo léo thoát thân ra. Ở Thái Hoà cung còn có một đám người đang chờ hắn giải quyết.



“Mẫu hậu.” Duẫn Hạo đứng ở cửa cung nhìn Thái hậu đang ngồi trên cao. Bất quá chỉ một đêm trôi qua, vậy mà nữ nhân luôn được cẩn thận chăm sóc dung nhan kia tựa như đã già đi rất nhiều, cùng với một lão phu nhân bình thường không khác mấy. Đối với nàng, hắn vốn không có nhiều tình cảm lắm, chính là lại nghĩ đến vị mẫu thân cao cả mà tiểu yêu tinh đã kể, Duẫn Hạo cảm thấy với Thái hậu vẫn là không thể quá vô tình.

Đứng trong Thái Hoà cung đều không phải nhân vật tầm thường. Bắt đầu vốn là kinh hoảng, nhưng khi tuyệt vọng qua đi, tâm tình rất nhanh bình thản. Quân bảo thần tử, thần không thể không tử, cho dù trốn cũng không thoát, vậy cũng không thể để mất thân phận tôn quý của chính mình. Mặc dù nghĩ vậy, lại không ai có thể bình yên đi vào giấc ngủ, đều là một bộ dáng uể oải. Nghe thấy âm thanh của Duẫn Hạo, biết là giờ phút tuyên bố kết quả đã đến, gắng gượng tinh thần ngẩng đầu nhìn hắn.

Vừa thấy, liền lập tức đồng loạt quỳ gối, hô to vạn tuế. Kẻ này cùng người bình thường chẳng chút giống nhau, còn trẻ đã bừng bừng nhuệ khí, hoàn toàn không cố ý tỏ vẻ uy nghiêm, thế nhưng cái khí chất ấy lại không ngừng phát ra, khiến cho người khác không nhịn được kính nể.

Trong mắt Duẫn Hạo không hề có tia lạnh lùng căm giận, thậm chí còn mang theo một chút ôn nhu, mắt lướt một vòng, hài lòng khi không ai dám cãi lệnh hắn, không ai dám ở trước mặt hắn giở thủ đoạn để chạy trốn.

“Chư vị đứng lên đi.” Duẫn Hạo xem bọn họ liếc mắt một cái, nói: “Các ngươi trước tiên lui ra, ta cùng mẫu hậu có chuyện cần nói”.

Mọi người cáo lui, đứng chờ ngoài cửa.

Thái hậu nhìn một lượt đứa con đã khôn lớn của mình, hắn là một Đế Vương chân chính, cũng chính là kẻ nguy hiểm nhất thế gian, liền có chút phòng bị, “Ngươi muốn nói cái gì?”.

“Mẫu thân.” Duẫn Hạo cho tới nay đều chưa bao giờ kêu nàng như vậy, không có cung kính cẩn trọng, chỉ có thân mật gần gũi.

“Ngươi, nói đi.” Thái hậu chưa từng gặp qua Duẫn Hạo đối với mình gần gũi như vậy, hắn từ nhỏ đã có một bộ dáng cung kính dè dặt, đối với ai cũng đều giống nhau. Lần này thấy hắn cùng yêu tinh kia như thế, quả thật có chút ghen tị, cho dù bất hoà thế nào đây cũng là thân sinh cốt nhục của nàng.

“Mẫu thân, người đã thấy rồi đó, y tên Tại Trung, là người ta yêu. Cả đời này trừ Tại Trung ra, ta sẽ không yêu ai hết”. Nhớ tới tiểu yêu tinh bá đạo, nhịn không được mỉm cười. “Trong một thời gian ngắn ta sẽ hoàn thành việc mà ta phải làm, người cứ yên tâm”.

“Sau đó thì sao?” Thái hậu biết hiện tại Duẫn Hạo muốn làm gì nàng chẳng thể ngăn được, nhưng vẫn không khống chế được chính mình kích động.

“Sau đó, ta mang theo y rời đi”. Duẫn Hạo nói thực bình tĩnh.

“Vậy thiên hạ làm sao bây giờ?”

“Ta sẽ đem thiên hạ thống nhất, kết thúc chiến tranh, sau đó lưu lại cho người khác”.

“Lưu cho ai?”

“Thiên hạ vốn vô chủ, chỉ có thể sở hữu tạm thời. Sau khi thoái vị ta sẽ lựa chọn người thích hợp để kế vị”.

“Ngươi quyết định?”

“Quyết định.” Khẳng định chắc chắn.

“Y, là yêu”. Có chút chần chờ, vẫn quyết nói ra.

“Với ta mà nói, y là người ta yêu, là người duy nhất ta yêu”. Nói đến y, lại không nhịn được khẽ mỉm cười.

“Kia, còn ta……”.

“Mẫu thân, ngươi nghĩ muốn ở lại trong cung cũng được, nghĩ muốn quay về lăng mộ kia cũng tốt. Về phần Lục Huyên, nàng còn trẻ xúc động, Tại Trung lại đã thoát hiểm, ta cũng không muốn truy cứu nữa”. Lần này tiểu yêu tinh tuy đã phải ăn không ít đau khổ, nhưng cuối cùng vẫn không có việc gì. Hơn nữa Lục Huyên chỉ có ý tốt, vốn muốn trừ yêu mà lại tạo thành cái kết quả không mong muốn này. Duẫn Hạo vốn đã tính toán đem nàng xử trí, sau lại nghĩ, lần này buông tha nàng, coi như thay tiểu yêu tinh lập công đức. “Để nàng theo người hầu hạ”.

“Còn Vương gia cùng thái sư?”.

“Bọn họ nên hảo hảo hồi phủ dưỡng lão, ta tin tưởng việc này bọn họ sẽ không tiết lộ ra bên ngoài”.

“Ngươi quả thật suy nghĩ chu toàn”, Thái hậu nhìn đứa con của chính mình, nhịn không được tán thưởng. “Ngươi là một hoàng đế tốt”.

Duẫn Hạo nở nụ cười, “Nhi thần cáo lui, mẫu hậu cũng nên trở về cung nghỉ ngơi”.