Sủng Vợ Tận Trời: Phu Nhân Muốn Sinh Tiểu Bảo

Chương 2: 2: Từ Giờ Tôi Sẽ Bảo Vệ Cô






Cô mở cửa phòng đi xuống dưới nhà.

Ba mẹ chồng cô đã ra ngoài.

Người làm trong nhà không thiếu, người thì lau dọn người thì tưới cây.

Bây giờ cô mới để ý rằng ngôi nhà này to hơn cô tưởng.

Nói đúng hơn thì nó như một lâu đài theo đúng nghĩa đen.

- Đây là chị dâu sao?
Giọng nói của một cậu thanh niên vang lên bên cạnh.

Cô giật mình quay sang nhìn.

Đó là một người con trai cao, thân hình cũng khá cân đôi.

Hắn mặc bộ vest nhìn lịch sự vô cùng.

Khuôn mặt cũng đẹp không tì vết nhưng nếu để so với Thiên Vũ thì còn kém một phần.

Đi phía sau là hai người cũng mặc vest nhưng đeo kính nên cô không thể nào nhìn ra.1
- Cậu là ai?
- Em là Thiên Bảo em trai của anh Thiên Vũ và cũng là em chồng của chị.1
Em trai sao? Nhìn hai người này làm gì có điểm nào giống nhau đâu chứ? Nhưng dù gì cũng đã cùng chung một nhà cô cũng không muốn để tâm nhiều chuyện gia đình của nhà họ Dương.

- Chào, tôi là Nhã Kỳ.

Cô miễn cưỡng nở một nụ cười chào hỏi hắn rồi quay đi.

Anh thấy vậy cũng chạy theo cô.

Đột nhiên Thiên Bảo như nhớ ra gì đó liền kéo anh trở lại.

- Anh chị đi đâu vậy?
Hắn bước đến trước mặt cô nhìn thẳng vào mắt mà hỏi.

- Chị đang dẫn anh Thiên Vũ ra ngoài chơi một chút.

Sau đó sẽ liền quay về.

Cô cố gắng nở nụ cười mà đáp lại hắn.

Hắn suy nghĩ một chút rồi quay lại phía sau ra hiệu cho hai người kia.

Một trong hai người hiểu ý liền đi tới bàn lấy một cốc nước rồi đi tới đưa cho anh.


- Anh à, trước khi đi hãy uống thuốc trước đã.1
Anh nhìn thấy viên thuốc đỏ ngầu trên tay hắn liền sợ hãi mà nép sau lưng cô.

Thấy biểu hiện này của anh cô có chút khó hiểu quay lại hỏi.1
- Thiên Vũ, anh sao vậy?
- Thuốc… viên thuốc đó rất đắng.

Tôi không muốn…
Cô nhìn biểu hiện của anh rồi lại nhìn viên thuốc trên tay Thiên Bảo.

Cô nhíu mày nhìn qua viên thuốc rồi hỏi hắn.

- Thuốc này là thuốc gì vậy?
- Chị dâu đừng lo lắng đây chỉ là thuốc bổ thôi.1
Hắn mỉm cười thân thiện đưa viên thuốc đó cho anh.

Cái viên thuốc đỏ ngầu này thực sự là thuốc bổ sao? Cô đã từng dùng qua rất nhiều loại thuốc bổ vì cơ thể cô hay bị suy nhược do làm việc quá nhiều.

Nhưng cũng chưa từng gặp qua loại thuốc bổ nào lại dị dạng như này cả.

- Anh không uống thuốc là không được đi chơi với chị dâu đâu đó.

Hắn thấy anh không chịu uống thuốc liền dở trò dọa không cho đi.

Anh nghe vậy liền sợ bước ra phía trước nhận lấy viên thuốc kia run run đưa vào miệng.

Hắn nhìn thấy vậy thì vô cùng hài lòng cầm cốc nước đưa cho anh.

Vừa uống xong viên thuốc nó liền làm anh nhíu mày.

Vừa đắng lại vừa có vị rất lạ.

Hắn nhìn thấy anh uống xong liền hài lòng đưa cốc cho gia nhân cất đi.

- Được rồi, hai anh chị đi chơi vui vẻ, em không làm phiền nữa.

Cái này…
Hắn đưa tay lấy từ trong túi áo ra một chiếc thẻ đen rồi đặt vào tay cô.

- Cái này là mẹ nhờ em đưa cho chị.

Mật khẩu là ngày tháng năm sinh của chị.

Hãy dùng nó khi cần thiết.

Bây giờ em có việc rồi, xin phép chị em đi trước.

Cô cầm thẻ trên tay, ánh mắt nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần.


Có cần phải khoa trương đến vậy không? Dù gì cô cũng chỉ mới bước vào nhà họ chưa được bao lâu.

Vậy mà đã được nhận đãi ngộ nhiều như vậy rồi sao?
- Khụ khụ.

Tiếng ho khan của anh kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ mơ hồ.

Cô quay lại nhìn anh hỏi.

- Anh không sao chứ?
- Không… không sao cả.

Chúng ta có thể đi chưa?
Giọng nói của anh nghe như yếu hơn ban nãy.

Cô nhíu mày nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh nhưng rồi cũng bước ra ngoài sân.1
- Chú Hoàng, chú Hoàng.

Đi chơi.

Anh vừa nhìn thấy chiếc xe đậu ngoài cửa liền vui vẻ mà chạy tới.

Nhưng khi vừa nhìn thấy người trong xe anh liền khựng lại.

Thấy vậy cô đi tới hỏi.

- Sao vậy?
- Không, chúng ta vào trong thôi.

Ngay lúc đó bên trong nhà liền có một người phụ nữ vội vã chạy ra.

Gương mặt còn lấm tấm mồ hôi đứng trước mặt anh.

- Thiếu gia.

Cô nhìn nữ gia nhân trước mặt rồi nhìn anh tỏ vẻ không hiểu.

Anh luống cuống đi tới níu tay cô giải thích.

- Đây… đây là cô Trương.

Cô ấy tốt lắm lúc tôi ra ngoài sẽ luôn đi theo bên cạnh.

Cô Trương lúc này mới thở hắt ra mà hỏi.


- Thiếu gia đi đâu vậy?
- Tôi đi chơi với cô ấy.

Anh chỉ chỉ vào cô đang đứng bên cạnh.

Cô Trương nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt như người xa lạ.

Nhưng rồi sau một hồi suy nghĩ Trương Hân mới nhớ ra cô là ai.

“ Đây chẳng phải là vị thiếu phu nhân vừa được cưới về cho thiếu gia sao? “.

Tuy biết rằng cô là được mua về với giá cao nhưng dù gì cũng đã là thiếu phu nhân của nhà họ Dương thì vẫn phải cung kính nửa phần.

- Thiếu phu nhân.

Nếu đã có thiếu phu nhân bên cạnh thiếu gia vậy thì Trương Hân tôi không theo hai người nữa.

Trương Hân là một cô gái trẻ, nhìn qua thì cũng trạc tuổi cô.

Nhã Kỳ gật đầu đáp lễ.

- Vậy không phiền cô Trương nữa.

Cô quay người mở cánh cửa xe ra rồi đi vào hàng ghế sau ngồi xuống.

Anh theo đó ngập ngừng rồi đi vào xe.

Người cầm lái là một người trung niên khoảng từ 30 đến 35 tuổi.

Hắn mặc một bộ vest và đeo kính như hai người khi nãy đi theo Thiên Bảo.

Cô và anh cùng ngồi ghế sau, cô dựa người vào thành cửa nhìn ra bên ngoài.1
- Thưa thiếu gia, chúng ta sẽ đi đâu đây ạ?
- Chúng ta đến nhà hàng cửa Bắc được không?
- Vâng.

Chiếc xe dần lăn bánh, cô vẫn giữ nguyên một tư thế nhìn ra ngoài.

Đôi mắt cô dường như mang theo biết bao suy tư trong lòng.

Anh bên cạnh cũng chỉ biết ngồi im lâu lâu lại quay sang nhìn cô.

Rất nhanh xe đã dừng lại trước cửa của một nhà hàng lớn.

Đây là một trong những nhà hàng nổi tiếng ở thành phố.

Cô đưa tay định mở cửa xe thì anh đã nhanh chân hơn một bước.

Thiên Vũ đưa tay ra trước mặt cô.

Cô nắm lấy bàn tay ấm áp của anh rồi đi xuống.1
Vừa xuất hiện hai người liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi ánh mắt.

Một người con trai với thân hình chuẩn cùng gương mặt điển trai đi bên cạnh một cô gái với mái tóc dài gương mặt thanh tú.


Ai cũng phải nhìn qua hai người họ.

Cô đi bên cạnh anh, Thiên Vũ nhanh chóng chọn một bàn rồi kéo ghế cho cô ngồi xuống.

- Này, kia chẳng phải là thiếu gia nhà họ Dương sao?
- Nghe nói là bị ngốc đấy.

- Có biết cô gái bên cạnh anh ta là ai không?
- Trông lạ quá hình như chưa gặp bao giờ.

Từng lời bàn tán cứ truyền miệng nhau mà vang lên không ngớt.

Cô khó chịu cúi mặt xuống ban không nói gì.

Anh nhìn sắc mặt cô đi xuống liền lo lắng trong lòng.

Sau khi gọi món xong liền quay qua hỏi cô.

- Cô sao vậy? Không thích nơi này hả? Vậy chúng ta đi nhé.

Cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ánh mắt anh lo lắng nhìn cô.

Nhìn anh lúc này ôn nhu vô cùng.

Bất giác cô lại mỉm cười lắc đầu.

- Không sao.

Chỉ là lần đầu tới những nơi như này có chút không quen.

- Lúc trước cô không được tới đây sao?.

Đam Mỹ Sắc
Anh ngây thơ nghiêng đầu hỏi cô.

- Đúng vậy.

Ngày trước tôi phải làm việc ở những nơi vừa hôi hám vừa bẩn.

Bị đánh, bị bắt nạt mà chẳng biết nói với ai.1
Cô nhớ lại quãng thời gian đó mà không nhịn được cảm xúc lại dâng lên.

Mới chỉ vài tiếng trước cô còn là một cô gái bình thường phải vất vả làm những công việc nặng nhọc để kiếm ăn.

Vậy mà bây giờ đã trở thành thiếu phu nhân của một gia đình giàu có.

Cô bỏ học từ năm cấp hai và phải đi làm thêm để kiếm tiền nuôi em gái ăn học.

Tất cả những việc nhà cũng do một tay Nhã Kỳ làm.

Nhiều lúc cô tự hỏi liệu cô có phải là do mẹ sinh ra không?1
- Từ giờ tôi sẽ bảo vệ cô.1.