Sủng Vợ Tận Trời: Phu Nhân Muốn Sinh Tiểu Bảo

Chương 26: 26: Bước Ra Ánh Sáng






Anh ôm cô một lúc lâu rồi buông cô ra.

Bây giờ chuyện đầu tiên là phải đi thu gọn những công ty nhỏ của Dương gia.

Từ mấy năm trước trong thị trường nổi lên một tập đoàn.

Đó là tập đoàn Mạc Thiên.

Ai cũng đồn ra đồn vào rằng đó là tập đoàn của Mạc gia - phu nhân đầu của Dương lão gia và cũng là người mẹ ruột của anh.

Nhưng khi Bách Hào mở họp báo đính chính lại thì mọi lời đồn đoán đều biến mất.

Mạc Thiên ngày một lớn mạnh và bành trướng hơn.

Có người nói rằng sau này Mạc Thiên có thể vượt mặt Dương gia hiện đang đứng đầu giới kinh doanh.

Cô thấy anh thay đồ thì đứng dậy đi đến bên cạnh anh.

Thiên Vũ thay một bộ vest đen lịch lãm cùng cà vạt và giày.

Nhìn qua người ta có thể nghĩ rằng đây là một đại minh tinh.

Nhã Kỳ đưa tay lên chỉnh lại cà vạt cho anh rồi hỏi.

- Thiên Vũ à, anh định đi đâu vậy?
- Anh đến Mạc Thiên.

Suốt thời gian qua anh đã để Bách Hào quản lí mà sống trong bóng tối quá lâu.

Đến lúc phải đường đường chính chính chống lại bà ta rồi.1
Gương mặt anh vô cùng quả quyết khiến cô cũng phải mềm lòng.

Nhã Kỳ biết hiện giờ đang trong giai đoạn mỏng manh vô cùng.


Chỉ cần bước một bước sai là có thể chết hết.

- Được, vậy em ở đây đợi anh.

- Anh sẽ về sớm thôi, bà xã ở một mình đừng buồn nhé.

Nhớ anh thì có thể gọi cho anh nè.

Thiên Vũ lập tức trở mặt quay ra ôm lấy tay cô mà lắc qua lắc lại.

Gương mặt cùng giọng điệu của anh vô cùng nũng nịu.

Cô mỉm cười xoa xoa đầu anh.

- Em biết rồi mà.

Anh không bị ngốc mà sao lại hay nũng nịu như trẻ con vậy hả?
- Anh là làm nũng với một mình vợ thôi nha.

Thiên Vũ chu chu mỏ trông vô cùng đáng yêu làm cô bật cười thành tiếng.

Tim cô lại bắt đầu đập nhanh hơn.

Có người chồng đơn thuần như anh lại tốt hơn là một người đa mưu ác độc.

Hơn hết là chồng cô yêu thương cô vô cùng.

- Được rồi anh đi đi.

- Tối nay anh sẽ mở họp báo vợ nhớ xem anh, xem chồng em ngầu như nào.

Anh ưỡn ngực tự tin nói.

- Tối nay là mấy giờ vậy?
- Bảy giờ tối.

Cô gật gật đầu như đã hiểu nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì đó.

- Không được, tối nay bảy giờ bộ truyện Sủng vợ tận trời: phu nhân muốn sinh tiểu bảo của tác giả Mộc Thanh Kí cập nhập chương mới rồi.

Nghe nói là bão chương đấy.

Truyện hiện đang cập nhập đến chương hai sáu rồi.1
Gương mặt anh ủ rũ không còn hào hứng như trước làm cô lại mềm lòng.

Anh lại lắc lắc tay cô mà làm nũng.

- Một buổi thôi mà, vợ xem anh họp báo xong có thể đọc sau.

Nha nha...!
- Vậy cũng được.

Anh đấy, chỉ biết nũng nịu như con nít thôi.

Thiên Vũ bật cười ôm chặt lấy cô.

Nhã Kỳ không gạt tay anh ra để mặc cho anh ôm mình.


Cô biết là anh hay làm nũng cũng hay khóc lóc sợ cô đau sợ cô buồn.

Anh ngoan ngoãn như một đứa trẻ và vô cùng ấm áp.

Nhưng những điều đặc biệt đó chỉ dành cho một mình cô.

Cứ như cô là một người đặc biệt trong lòng anh vậy.

Điều đó khiến cô cảm thấy yên lòng vô cùng.

Bước ra khỏi căn phòng anh nhanh chóng lấy lại cái vẻ mặt lạnh như băng của mình khiến cô cũng phải giật mình.

Thay đổi nhanh quá vậy? Cô tiễn anh ra đến tận cửa.

Thiên Vũ quay lại ôm lấy cô rồi hôn lên trán cô tạm biệt.

- Anh đi làm nhé vợ.

- Anh đi đi, nhớ cẩn thận nhé.

Thiên Vũ gật đầu rồi quay người bước ra xe.

Hành động khi nãy của anh làm tất cả mọi người có mặt trong căn phòng đều phải đỏ mặt và no căng bụng vì phải ăn " cẩu lương ".

Cô nhìn chiếc xe Ferrari của anh xa dần rồi khuất hẳn.

Lúc đó cô mới bước vào trong nhà.

- Thiếu phu nhân, người cần gì thì cứ gọi tôi nhé.

Một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi bước đến cung kính cúi người xuống.

Cô mỉm cười đỡ người đó dậy.

- Không cần phải phô trương như vậy đâu.

Tên dì là vậy ạ?
- Thiếu phu nhân cứ gọi tôi là vú Na.

- Vâng vú Na.


Cô vui vẻ chào vú Na rồi đi lên phòng.

Trong người cô bỗng truyền đến một cảm giác voi cùng khó chịu.

Đó là cảm giác buồn nôn vô cùng.

Cô chạy nhanh lên trên phòng rồi vào nhà tắm nôn thốc nôn tháo.

Nhưng kết quả lại chẳng nôn ra được gì.

" Mình bị sao vậy? "1
Thiên Vũ dựa người ra hàng ghế sau mà cảm nhận cái sự thoải máu cuối cùng.

Phong ba sắp tới anh nhất định phải vượt qua.

Bách Hào ngồi phía trước lo lắng nhìn qua kính chiếu hậu.

- Thiếu gia, chúng ta thực sự làm vậy sao?
- Đến lúc Dương Thiên Vũ phải bước ra ánh sáng rồi.

- Nhưng như vậy rất nguy hiểm.

Chúng ta vẫn còn có thể trở về, thiếu gia xin hãy suy nghĩ lại.

Anh nhắm mắt, đưa tay đặt lên trên cửa kính ô tô.

- Đi đi.

Bách Hào câm nín không nói thêm gì nữa chỉ lặng lẽ cầm lái đi đến Mạc Thiên.

Hắn biết cho dù bây giờ trời có sập đi chăng nữa cũng không làm anh thay đổi được quyết định nên để chuyện này tới đâu thì tới..