Sủng Vợ Tận Trời: Phu Nhân Muốn Sinh Tiểu Bảo

Chương 36: 36: Làm Quen






Cô đặt tay lên vai Gia Kiều, thương cảm cho số phận của một cô gái còn trẻ.

Bản thân thì không nhìn thấy gì, người mình thương lại nằm viện không có tiền để phẫu thuật.

Đối với cuộc sống của cô bây giờ vẫn còn tốt hơn gấp ngàn lần.

- Tôi đi ra ngoài mua chút đồ ăn.

Cô ở lại đây chơi nhé.

Gia Kiều đứng dậy, chào cô rồi bước ra khỏi phòng.

Bóng dáng nhỏ bé, liêu xiêu của Gia Kiều hoà trong nắng.

Mái tóc dài buông dài lượn sóng, bờ vai gầy không gánh vác hết ưu tư.

Cô đứng dậy, chạy theo Gia Kiều ra ngoài.

- Để tôi đi với cô nhé.

- A, được.

Cô cũng không biết lúc này nên nói gì.

Tất cả những điều cô muốn hỏi cô cũng không dám nói ra.

Sợ rằng khi nói ra rồi lại đụng tới nỗi đau của Gia Kiều.

Hai người bước đi trên con đường trải dài hai bên là hoa huệ mưa đang nở rộ.

Mùi hương thơm dịu phảng phất khiến cô dễ chịu vô cùng.

Loài hoa với vẻ đẹp thanh thoát, dịu dàng tượng trưng cho tình bạn và tình yêu chân thành.


Nghe nói loài hoa này có thể giải toả căng thẳng, lọc không khí và bụi bẩn.

Những bệnh nhân nơi này cũng vô cùng thích loại hoa này.

Con đường lát gạch trải dài, đi thẳng ra bên ngoài.

Vì đây là bệnh viện lớn của thành phố nên không gian khá thoáng mát, khung cảnh cũng đẹp không kém.

- Tôi vẫn chưa biết tên cô.

Gia Kiều quay sang hỏi như để phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

Đôi mắt tuy vô hồn nhưng lại sáng lên như một ngôi sao lấp lánh giữa bầu trời đêm u tối.

- Tôi tên Nhã Kỳ.

- Nhã Kỳ...!cái tên đẹp thật đấy.

Gia Kiều lẩm bẩm trong miệng, giọng nhỏ dần.

Cô không để ý lắm, vẫn tiếp tục đi bên cạnh Gia Kiều.

Có chướng ngại vật gì cô cũng đều đi trước để gạt bỏ.

Đối với cô mà nói, gặp được Gia Kiều ở nơi như này cũng là có duyên.

Cô muốn giúp người con gái này nhưng lại không biết nên giúp làm sao.

" Đúng rồi, Thiên Vũ.

"1
Cô mỉm cười, chợt nhớ đến ông chồng tỷ phú của mình.

Nắm trong tay cả một Mạc Thiên lớn như vậy thì nhất định là sẽ giúp được Gia Kiều.

Cô gật gật đầu như tự hào về bản thân lắm.

Bước chân đi bên cạnh Gia Kiều chẳng mấy chốc đã đi đến quán ăn của bệnh viện.

Nhã Kỳ cùng Gia Kiều bước vào, hai cô gái xinh đẹp, trẻ trung lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Cô chọn một bàn ăn gần đó rồi kéo Gia Kiều ngồi xuống.

- Cho tôi cái này, này, này và cả những thứ này nữa.1
Cô chỉ lia lịa vào menu của quán chọn từng món đồ rồi đến nước.

Chủ tiệm viết những món cô chọn vào giấy rồi cầm menu đi vào trong để chuẩn bị.

Sau bao ngày chăm sóc cho Thiên Vũ phải nhịn ngày thức đêm thì đến bây giờ cô đã có thể chăm sóc lại cho bản thân rồi.

" Không biết bây giờ Thiên Vũ đang làm gì nhỉ? "
Gia Kiều ngồi đối diện cô, chưa kịp chọn món mà đồ ăn đã mang lên đầy bàn.

Hương vị thơm ngon không kém cạnh gì nhà hàng.

Tiếng đặt bát đĩa cứ thế vang lên, cô xuýt xoa hít hà cái hương vị thơm ngon của đồ ăn.


Nhã Kỳ không nhịn được mà lấy ra hai đôi đũa, lau đi rồi đưa cho Gia Kiều một đôi.

- Cô ăn đi.

Gia Kiều ngập ngừng không biết có nên nhận lấy không.

Vì rốt cuộc thì đây cũng không phải là đồ mà bản thân gọi.

- Nhưng...!
Thấy hành động ngập ngừng của Gia Kiều, cô cũng có chút ngại ngùng.

Hành động dừng lại, bàn tay đang cầm đôi đũa hụt hẫng trong không.

Nhã Kỳ như cảm nhận được sự e ngại của Gia Kiều nhưng rồi cũng nghĩ ra cái lí do nào đó mà mời cô ăn.

- Chúng ta gặp nhau xem như là duyên số.

Bữa này coi như tôi mời mừng gặp mặt.

Cô nhận lấy đi, đừng ngại.

Gia Kiều vẫn còn một chút ngập ngừng nhưng rồi cũng nhận lấy đôi đũa từ tay cô.

- Cảm ơn cô.

- Không có gì.

Cô dừng một chút, cúi xuống nhìn tô phở của mình đang nghi ngút khói rồi lại nhớ ra gì đó liền quay lên hỏi.

.

Truyện Sủng
- Mà cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Tôi sao?
Gia Kiều nghe thấy cô hỏi liền dừng lại hành động gắp đồ ăn của mình mà hỏi lại.

- Đúng vậy.

- Tôi mười chín.

- Vậy là bằng tuổi tôi rồi.


Cô mỉm cười, tiếp tục lấy một miếng chanh vắt vào tô phở đang nóng hổi.

Mùi vị của phở chưa bao giờ làm cô ngán.

Bên cạnh là một đĩa bánh quẩy giòn tan cùng một rổ nhỏ rau để ăn kèm.

Từ nhỏ cô đã rất thích bánh quẩy kèm phở.

Mỗi lúc đi cùng ba ra ngoài, cô đều được ông mua cho một bát lớn để ăn.

Giờ nghĩ lại sống mũi còn cay, khoé mắt còn cảm xúc ướt đẫm lệ.

Gia Kiều vì không nhìn thấy gì nên ăn uống rất khó khăn.

Cô bị vậy không phải là do bẩm sinh mà là do đã hiến mắt.

Đúng vậy, cô phải hiến mắt cho người anh trai đang đi du học của mình.

Trong một lần ẩu đả, anh ta đã không bảo vệ được bản thân mà mất đi đôi mắt.

Vì không có ai tự nguyện hiến mắt nên gia đình đành để người con gái là Gia Kiều hiến cho anh.

Anh cô tuy ăn chơi nhưng cũng học giỏi không kém nên được cha mẹ thương yêu hết mực.

Còn cô, cô chỉ là đứa con bỏ nhà đi theo một tên khố rách áo ôm không có công việc đàng hoàng chỉ mong cô được hạnh phúc.

Cái vị cay cay của phở làm khoé mắt cô đỏ lên.

Cái cảm xúc khi nằm trên bàn mổ hiến mắt cho anh hai ùa về bên cô.

Gia Kiều chỉ đành ngậm ngùi cúi xuống ăn nốt tô phở đã sắp nguội..