Sủng Vợ Tận Trời: Phu Nhân Muốn Sinh Tiểu Bảo

Chương 43: 43: Sủng Vợ Chỉ Có Dương Thiên Vũ






Giọng nói nhỏ nhẹ cùng hơi thở ấm nóng của cô khiến anh bất giác cảm thấy khó chịu vô cùng.

Nếu như bây giờ anh mà không bị thương thì có lẽ đã sớm ăn thịt cô rồi.

Từ bao giờ mà người con gái nhút nhát không dám lớn tiếng ở Dương gia lại trở nên quyến rũ như vậy? Từ bao giờ mà cái thân hình gầy gò toàn xương này lại trở nên hút người như vậy? Là ai đã khiến cơ thể cô trở nên nhạy cảm như vậy? Anh đưa tay xoay ngược người cô lại rồi ôm vào lòng.

Nhã Kỳ bị hành động này của anh làm cho ngạc nhiên.1
“ Chẳng phải bình thường Thiên Vũ rất thích như vậy sao? Hôm nay lại không cho hôn như vậy.

Chắc chắn là có vấn đề gì rồi.


Cô có chút giận dỗi nhưng vẫn để mặc cho anh ôm.

Vòng tay ấm áp của anh khiến cô bất giác an tâm hơn.

Chỉ cần như vậy là cô đã có thêm động lực để vượt qua tất cả bệnh tật.

Dưới bóng cây rợp tán lá xanh, có một đôi vợ chồng đang vun đắp từng chút một thứ tình cảm dành cho nhau.

Cô đưa mắt nhìn dòng người qua lại trong vô định.

Còn anh, trong ánh mắt đượm buồn cùng trái tim vốn đã lạnh giá chỉ có mình cô.

Bao lâu nay anh không mở lòng với bất kì ai nhưng cô lại là một ngoại lệ riêng.

Cô mang đến cho anh sự yên bình, mang đến cho anh cái ấm áp và đặc biệt cô dạy anh cách giữ lấy người con gái mà anh yêu.


Thiên Vũ gục đầu xuống vai cô mà nhắm mắt lại.

Mùi hương trên cơ thể cô nhè nhẹ mà lại dịu dàng.

Anh chẳng biết tại sao nhưng anh yêu cái mùi hương này vô cùng.

Từ trước tới nay anh chỉ gặp qua những quý ông, quý bá, các tiểu thư cành vàng lá ngọc với hương nước hoa đậm mùi.

Còn cô, cô có một hương thơm khiến anh có thể thư giãn.

- Nhã Kỳ.

Anh lên tiếng, phá tan không gian im lặng giữa hai người.

Cô như đang suy nghĩ gì đó, nghe thấy anh gọi liền quay lại.

- Sao vậy?
Bất chợt, gió thổi ngang qua, mái tóc cô bay nhẹ vương lại trên gương mặt xinh đẹp.

Ánh mắt chiếu xuyên qua làm gương mặt cô như ẩn như hiện.

Anh mỉm cười, đưa tay lên vuốt tóc cô rồi chạm vào từng ngũ quan trên gương mặt.

Cô xinh đẹp như vậy sao bây giờ anh mới nhận ra chứ? Không, phải là đến tận bây giờ anh mới có cơ hội ngắm nhìn cô kĩ như vậy.

- Em có từng hối hận khi cưới anh không? Đến cả một cái đám cưới đàng hoàng cũng không có, em chắc buồn lắm.

Anh bất giác lại cảm thấy có chút áy náy.

Ngày cưới, anh không trực tiếp đến đón cô mà chỉ ngồi một góc trong phòng chờ cô tới.

Đến cả giấy kết hôn cũng không có, đến cả trao nhẫn cũng không.

Cô như vậy là chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.

- Lúc đầu khi biết bản thân bị bán đi em có hoang mang và lo sợ.

Trước ngày cưới em đã nghĩ hay là mình bỏ trốn đi.

Nhưng đến cuối cùng em vẫn chấp nhận đối diện với sự thật.

Bà ta đã muốn đẩy em vào đường chết thì nhất định em sẽ phải trở nên tốt hơn.

Cô dừng một lát rồi đứng dậy quay người về phía anh.

Nhã Kỳ nở nụ cười có thể là tươi nhất từ khi cha cô mất.


Cô đưa tay về phía anh rồi nói tiếp.

- Dù sao thì em cũng cưới được anh.

Em không hối hận.

Còn anh? Anh có từng hối hận khi ngày đó không hủy hôn không?
Anh bất giác nở nụ cười đưa tay lên nắm lấy tay cô.

Thiên Vũ không kìm được lòng mà nhẹ hôn lên trán cô.

- Em là người con gái đặc biệt và làn người Dương Thiên Vũ này chọn làm vợ.

Nghe được lời này của anh cô cũng cảm thấy an tâm hơn.

Một thứ cảm xúc được gọi là niềm hạnh phúc trào dâng trong lòng cô.

Anh không ghét bỏ cô như họ, anh yêu thương và bảo vệ cô.

Còn cô chỉ có thể nép sau tấm lưng cao của anh.

Biết bao giờ sóng gió mới qua đi để bình yên lại tới.

- Thiếu gia, thiếu gia.

Từ đằng xa, Bách Hào với dáng vẻ hớt hải chạy tới.

Gương mặt còn ướt đẫm mồ hôi, hắn dừng lại trước mặt anh rồi thở dốc.

- Có chuyện gì mà gấp gáp vậy?
Bách Hào lấy lại bình tĩnh rồi mới bắt đầu nói.

- Phía bên Dương gia mua chuộc người của chúng ta.


Thông tin cũng như doanh thu và các hợp đồng của Mạc Thiên đều rơi vào tay Lăng Minh Hạ rồi.

Hắn nhíu mày, khó khăn mà nói ra từng chữ trong sự lo lắng.

Nhưng ngược lại với vẻ mặt hấp tấp cùng tâm trạng lo lắng của Bách Hào anh lại khẽ nhếch môi cười.

Dường như Thiên Vũ đã có dự tính trước cho chuyện này.

Anh quay lại nhìn cô rồi cúi sát xuống tai cô mà nhỏ giọng.

- Em với Thư Hân ra ngoài đi dạo một lát đi.

Anh xong việc sẽ tới đón vợ.

Nói rồi anh lấy ra một chiếc thẻ đặt vào tay cô.

- Mật khẩu là ngày tháng năm sinh của vợ.

Cô chưa kịp hiểu chuyện gì thì trên tay đã là một chiếc thẻ đen.

Nhã Kỳ lắp bắp, toan đưa lại thẻ cho anh thì Thiên Vũ đã cất giúp cô vào túi xách.

- Em muốn dùng bao nhiêu cũng được.

- Anh… sao anh biết ngày tháng năm sinh của em?.