Sủng Vợ Tận Trời: Phu Nhân Muốn Sinh Tiểu Bảo

Chương 7: 7: Nàng Dâu Của Dương Gia






Bao năm qua chung sống với Như Tâm cô cũng sớm biết tính cách khó ưa của cô ta.

Chịu đựng trong ngần ấy năm cô cũng đã chai sạn với những lời mắng chửi.

Nhưng nếu đã động đến anh thì nhất định cô sẽ không để yên.

- Này con câm kia, mày gặp tao mà không chào hả? Đi đến Dương gia bị người ta đánh đến quên cách chào chủ nhân rồi sao?
Như Tâm tiến đến bóp mặt cô.

Bàn tay ả ta cố gắng dùng sức như muốn bẻ gãy xương của cô.

Nhã Kỳ chịu đựng tất cả cũng bởi vì nó là em cô.

Cô không cho phép bản thân mình làm gì có lỗi với nó.

Cô càng nâng niu yêu chiều nó thì nó càng quá đáng hơn.1
- Cô bỏ tay ra khỏi vợ tôi.

Thiên Vũ bên cạnh thấy cô bị Như Tâm bóp cho gương mặt đỏ lên liền chạy tới hất tay cô ta ra.

Nhã Kỳ bất ngờ bị bỏ ra liền ngã xuống, tay ôm lấy gương mặt đau nhói.

- Tên ngu kia, mày dám đánh tao hả?
Như Tâm tiến đến tát vào mặt anh.

Một tiếp " bốp " vang lên đến chói tai.

Âm thanh đó liền thu hút sự chú ý của Nhã Kỳ.

Bà chủ quán phía sau nhà cũng nhanh chóng chạy lên xem có chuyện gì xảy ra.

Trước mặt bà là hình ảnh Nhã Kỳ ngồi dưới nền đất lạnh, Thiên Vũ một tay ôm má một tay thả vô định giữa không trung.

Trước mặt là Như Tâm đang trừng mắt nhìn hai người.

Chỉ cần nhìn khung cảnh trước mắt bà cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

- Như Tâm, con làm gì vậy?
Bà tiến đến gần hỏi cô ta.

Ả chỉ nhếch môi cười khinh bỉ rồi đưa tay đẩy bà ra đằng sau.

- Bà già, không phải chuyện của bà.

Biến đi cho khuất mắt tôi.

Ả ta trừng mắt, lòng trắng lấn áp hết lòng đen long sòng sọc như muốn rơi ra ngoài.


Nhã Kỳ cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa.

Lần này cô đã thực sự không thể chịu đựng nổi nữa.

Cô chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt ả.

- Chị định làm gì tôi? Muốn phản sáng sao?
" Bốp.

"
Một cái tát như trời giáng xuống bản mặt kiêu căng của Như Tâm.

Ả ta mở to mắt đưa tay ôm lấy khuôn mặt còn in năm vết ngón tay đỏ.

Như Tâm còn chưa kịp nhận thức được gì thì Nhã Kỳ đã rút trong áo ra một tờ tiền đưa cho bà chủ quán rồi đi ra xe.

Trước khi đi cô còn không quên để lại lời nói.

- Dì Trương, Nhã Kỳ chỉ còn nhiêu đây dì cầm tạm.

Lần sau tới nhất định con sẽ trả lại cho dì số tiền bao năm qua dì đã cho con.

Cô dừng lại một chút rồi quay sang Như Tâm nói tiếp.

- Cái tát này chị trả lại cho em.

Chuyện trong gia đình đừng mang người khác xen vào.

Nhất là Thiên Vũ.

Bóng dáng cô khuất dần rồi chiếc xe nhà họ Dương lăn bánh.

Như Tâm vẫn còn đang ở trong cửa hàng của dì Trương, ả vẫn chưa tiếp nhận được chuyện Nhã Kỳ lại dám đánh ả.

" Lý Nhã Kỳ, mày đợi đấy.

"
Chiếc xe chạy trên đường cao tốc đi thẳng về dinh thự Dương gia.

Trên xa là hai con người đang im lặng ngồi ở khoang ghế sau.

Cô cũng không biết nên nói gì với anh.

Cái sự im lặng đến ngột ngạt này khiến Nhã Kỳ như muốn nổ tung.

- Thiên Vũ, anh đừng để bụng chuyện khi nãy.

Như Tâm còn nhỏ chưa hiểu chuyện.

- Không sao, em không sao thì anh cũng ổn mà.

Anh nghe thấy cô mở lời thì trong lòng tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Chỉ cần như vậy là anh sẽ lập tức quên đi chuyện vừa trải qua.

- Có đau lắm không?
Nhã Kỳ đưa tay muốn chạm vào mặt anh, nơi bị Như Tâm tát.

Nhưng rồi cô lại ngập ngừng mà thu tay lại.

- Không đau.

Có Nhã Kỳ rồi thì nhất định sẽ không đau.

Anh cười tươi nhìn cô, trong ánh mắt chất chứa những niềm vui khó tả.

Nhã Kỳ như chết lặng trước nụ cười ấy, cô lại nhớ đến lúc nãy anh đã đứng ra bảo vệ cô như nào.

Anh không nuốt lời, anh đã thực sự bảo vệ cô rồi.

- Lầm sau đừng làm vậy nữa.

Như Tâm là con gái nếu lần sau gặp côn đồ thì sao? Nên là đừng làm như vậy nữa nhé.

- Không được.

Anh đã hứa là sẽ bảo vệ em rồi mà.

Lời hứa khi đã nói ra thì không được nuốt lời.

Vẻ mặt của Thiên Vũ vô cùng tự tin như một người hùng muốn bảo vệ cô gái của họ.

Nhã Kỳ bất giác bật cười làm vẻ mặt hào hứng của anh bỗng trở nên ngạc nhiên.


Nhưng vì cô đã cười nên anh biết anh đã làm đúng.

- Đồ ngốc, em không sao đâu.

Lo cho anh đi.

Cô xoay xoay cổ tay rồi chạm lên mặt anh.

Lần đầu tiên chạm vào gương mặt một người con trai và đó lại là chồng cô.

Ở khoảng cách gần như này nhìn anh vô cùng trưởng thành.

Có lẽ ông trời để cô cưới được anh cũng là phúc của cô.

- Thiếu gia, thiếu phu nhân, về tới dinh thự rồi.

Cả hai giật mình nhìn ra bên ngoài.

Đúng thật là đã tới khuôn viên của nhà họ Dương.

Anh nhanh chân đi xuống rồi mở cửa cho cô.

Cả hai cùng đi vào nhà dưới ánh mắt của biết bao người làm.

Ba mẹ chồng cùng Thiên Bảo đã ra ngoài giờ trong nhà cũng chỉ còn có Nhã Kỳ và Thiên Vũ.

Khi nãy ở quán cô cũng chỉ mới ăn được nửa tô phở nên hiện giờ vẫn còn đói.

- Vũ, khi nãy ăn anh đã no chưa?
- Chưa.

Thiên Vũ lắc lắc đầu.

- Vậy để em nấu gì đó cho anh ăn nhé.

- Ưm, đuợc được.

Cô mỉm cười nhón chân lên xoa đầu anh rồi quay người đi vào bếp.

- Thiếu phu nhân, chuyện này nên để cho người làm.

Lâm quản gia thấy cô vào bếp thì chạy đến nhắc nhở.

Ông là quản gia của nhà họ Dương cũng khá lâu.

Đối với ông thì dù cho có là vào nhà họ Dương bằng cách nào đi chăng nữa chỉ cần họ là người bề trên ông đều cung kính.

Mới tiếp xúc được với Nhã Kỳ vào ngày nhưng ông đã cảm thấy cô rất dễ gần, khiến người ta yêu mến.

- Không cần đâu, để cháu tự vào bếp.

Nói rồi cô sắn tay áo lên đi vào mở tủ lạnh ra.

Nhìn qua một lượt coi mới lấy vài thứ đồ đem ra bàn rồi bắt tay vào làm.

Thiên Vũ thì ngồi ngoài bàn ăn nhìn từng cử chỉ hành động của cô.

Cho dù đó là hành động nhỏ nhất đi chăng nữa.

Sau một hồi xào nấu thì mùi thơm cuối cùng cùn ngào ngạt cả căn phòng bếp.


Nhã Kỳ mang ra hai tô cơm chiên nóng đặt xuống bàn sau đó bỏ tạp dề ra cất lại chỗ cũ.

- Anh ăn thử đi.

Cô đi đến ghế ngồi xuống đối diện anh.

Thiên Vũ nhìn toi cơm trước mắt rồi múc từng muỗng ăn.

Vị của trứng hoà tan trong miệng.

Mềm dẻo lại vô cùng ngon.

Kết hợp với một số loại rau củ cùng nấm cho thêm khiến món ăn càng trở nên hấp dẫn.

- Có ngon không?
- Ngon lắm.

Anh không nhìn cô chỉ chăm chăm đến tô cơm trước mặt.

Thấy vậy cô cũng cảm thấy vui lây.

Chỉ cần anh thích là được.

Coi như đây là sự bù đắp cho chuyện khi nãy.

Ăn cơm xong cô dọn dẹp sạch sẽ, rửa bát lau dọn rồi mới đi lên trên nhà.

- Thiếu phu nhân, sao người không để người làm dọn?
Lâm quản gia thất căn bếp sạch bóng liền đi tới hỏi.

- Cháu nấu thì cháu phải dọn sao lại để người khác dọn được chứ? Nếu không còn chuyện gì khác vậy cháu xin phép lên phòng ạ.

- Vâng, thiếu phu nhân.

Cô quay người bước lên lầu.

Lâm quản gia ở phía sau nhìn theo bóng dáng cô thì bất giác mỉm cười.

" Dương gia lần này chọn dâu đúng người rồi.

"
Ông đi ra ngoài vườn nói ngươi làm mau thu dọn sạch nhà cửa còn ông thì đi ra phía sau nhà tưới cây.

Cuộc sống của Dương gia cứ êm đẹp trôi qua như vậy.

Nhưng biết đâu một mai sóng gió ập tới..