Sườn Phi Tội

Chương 20




Đó là một cái hang rất sâu, dài và ẩm ướt. Tố y nữ tử và thâm y nam tử vừa ngã nhào xuống cái động này, trước mắt lại xuất hiện một cái động khác. Không còn những rừng cây ẩm ướt âm lãnh, nơi này rộng rãi thoáng đãng, trên vách động mọc kín dây mây, bên trong truyền đến tiếng nước róc rách, ánh trăng nhu hòa chiếu vào…

Tô Ngọc Thanh cảm thấy buồn nôn. Vì thời gian dài chưa ăn cơm, hơn nữa vừa rồi quay quay cuồng cuồng, nàng cảm thấy như muốn phun ra mọi thứ còn sót lại trong bụng. Bám vào vách hang miễn cưỡng đứng dậy, lại một lần lảo đảo. Nàng nhìn nam nhân bên cạnh, thấy hắn vẫn đang nhắm chặt hai mắt, nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Nàng đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Ngươi không sao chứ?” Nàng hỏi nhỏ, vươn tay thử xem hắn còn thở không.

A… cũng may hắn vẫn còn thở. Có lẽ một phen lăn lộn vừa rồi đã làm hắn ngất đi. Nàng nhìn hắn, nhận ra gương mặt hắn đã xám ngắt, bạc môi bị cắn chặt đến bật máu…

Nam nhân này phải chăng đang rất đau đớn? Cẩm bào trên người hắn đã rách mướp, tản ra mùi máu tươi nồng đậm. Một dòng đỏ tươi từ lưng hắn chậm rãi chảy xuống mặt đất, không hề có dấu hiệu dừng lại. Nàng luống cuống, vội vàng đỡ người hắn lên, nhìn thấy một vết thương đáng sợ, máu từ chỗ bị thương ào ạt tuôn ra.

Nếu không cầm máu, chỉ sợ hắn sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Vì thế nàng bất chấp đau đớn trên người, đứng dậy đi xung quanh động tìm thảo dược cầm máu, nhai nát trong miệng, nhẹ nhàng đặt trên miệng vết thương. Sau đó nàng lại xé rách một góc váy, băng bó miệng vết thương cho hắn.

Chờ cho máu ngừng chảy, nhặt hết đá vụn dưới thân hắn, an trí thật tốt, nàng đã vô cùng mệt mỏi. Ngồi trên mặt đất, mi mắt thật sự đã chống đỡ không nổi nữa, nàng thiếp đi….

Không biết là đã ngủ bao lâu, đến lúc mở mắt ra, bên cạnh đã không thấy thân ảnh nam nhân kia đâu nữa, chỉ thấy vệt máu ghê người trên mặt đất.

Nàng vươn mình, nhịn xuống cảm giác khó chịu trong bụng, trong lòng có chút oán hận nam nhân này thật vô tình. Nói như thế nào thì vừa rồi nàng chẳng phải đã cứu mạng hắn hay sao ? Sao hắn có thể nhẫn tâm bỏ mặc nàng ở nơi này? Nàng đột nhiên nhớ tới đôi mắt thâm thúy kia, sâu thẳm chỉ tràn đầy thống hận với nàng.

Haizzz, cũng đúng thôi, nàng sao có thể mong hắn cứu nàng được? Hắn không giết nàng mới là chuyện lạ, nói gì đến cứu nàng!

Cười khổ một tiếng, nàng chống thân mình cố đứng lên, đi về phía có tiếng động. Nơi đó có ánh trăng, không chừng là có lối ra cũng nên…

Nàng tập tễnh sờ soạng xung quanh. Tiếng nước chảy ầm ầm, đập vào mắt là một dòng chảy cuồn cuộn, sâu không thấy đáy, cũng vọng không đến bờ bên kia. Thân ảnh cao lớn cô đơn lẳng lặng đứng ở bờ sông, trong tay gắt gao nắm một gói nhỏ màu xám.

Tim Tô Ngọc Thanh đột nhiên đau nhói.

Cảm giác đau đớn đến rất tự nhiên, ngay cả chính nàng còn chưa kịp nắm bắt, đã bị thanh âm lạnh như băng xua đi.

“Tố Nguyệt đã chết, ngươi có vui không Tiêu Ngọc Khanh?” Lời nói thực bình tĩnh, nhưng ẩn chứa sự thê lương và oán hận đến vô cùng.

Lòng Tô Ngọc Thanh thật phức tạp. Nàng có thể thông cảm với sự thống khổ khi hắn mất đi người hắn yêu, nhưng cũng không thể áp đặt mọi chuyện lên đầu nàng được. Sự oán hận của hắn đối với nàng không hiểu sao khiến nàng vô cùng đau đớn. Tô Ngọc Thanh nàng đâu có tội tình gì?

Đôi mắt trong suốt lẳng lặng nhìn bóng dáng hắn, ôn nhu nói “Ngươi nén bi thương đi, được không?”

Hoàng Phủ Luật đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng nhìn nử tử trước mắt “Nén bi thương? Ngươi có biết mất đi người ta yêu, ta đau khổ đến thế nào không?” Hắn từng bước từng bước ép sát nàng, con ngươi càng thêm sắc bén “Hay cho câu nén bi thương! Giỏi lắm Tiêu Ngọc Khanh!” Hắn nắm chặt vạt áo nàng, tức giận nói “Tố Nguyệt đã chết, bổn vương cũng sẽ không cho ngươi được sống sung sướng đâu! Mạng của ngươi hiện tại là của Tố Nguyệt, ta sẽ thay Tố Nguyệt đòi lại những cay đắng của nàng trên người ngươi!”

Tô Ngọc Thanh nhìn gân xanh trên trán hắn và đôi mắt tàn nhẫn như chim ưng, cảm thấy khó thở. Nàng gấp gáp nói “Ta không phải Tiêu Ngọc Khanh, không phải người đã hại chết thê tử của ngươi. Hoàng Phủ Luật, ngươi phải tin ta. Ta là Tô Ngọc Thanh ở núi Ngọc Phong! Ta….”

Nam nhân cười lạnh, bàn tay nắm áo nàng càng chặt “Quay về núi Ngọc Phong? Không phải bỏ trốn với biểu ca của ngươi sao? Đứa nhỏ đó là nghiệt chủng của ngươi và hắn phải không? Tiêu Ngọc Khanh, ta nói cho ngươi biết, cả đời này bổn vương sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi! Muốn bỏ trốn cùng biểu ca sao? Mơ tưởng! Ta cũng muốn cho ngươi nếm thử mùi vị mất đi người mà ngươi yêu nhất!” Khuôn mặt càng lúc càng áp sát nàng, hơi thở nóng bỏng chạm mặt nàng, làm cả người nàng lạnh toát.

Tô Ngọc Thanh bất lực nhìn hắn, một giọt lệ rơi xuống. Nàng nhìn thật sâu vào trong mắt hắn, bi thương nói “Vì sao ngươi không chịu tin ta là Tô Ngọc Thanh? Vì sao phải bức ta vào đường cùng như vậy?”

Hoàng Phủ Luật nhìn những giọt lệ bất lực kia, đột nhiên hung hăng ném nàng trên mặt đất như bị bỏng. Hắn không nhìn nữ tử vẻ mặt đau đớn ngã trên mặt đất, lạnh lùng nói “Thu hồi ngay những giọt nước mắt giả dối đó đi! Tiêu Ngọc Khanh, ngươi hãy chuẩn bị chịu tội với Tố Nguyệt đi!”

“Ha ha…. thật đúng là một đôi nam nữ si tình! Không ngờ ta vừa ra ngoài nửa bước, bảo bối của ta đã mang đến cho ta hai người bạn. Haha… cuối cùng cũng có người nguyện đến với lão bà này!”

Chỉ thấy một lão phụ thân khuôn mặt dữ tợn ngồi xe lăn đang từ từ đi đến. Tô Ngọc Thanh nhìn khuôn mặt lão bà, trong lòng kinh sợ.

Khuôn mặt kia thực sự là dọa người! Mái tóc bạc rối tung, khuôn mặt xám đen, hai mắt độc ác, mũi lệch nghiêng, giống như ác quỷ. Ngay cả Hoàng Phủ Luật nhìn, cũng không khỏi khiếp sợ trong chốc lát.

Biểu hiện của hai người dĩ nhiên không thể qua được mắt lão bà. Bà liếc nhìn nam nhân cao lớn, rồi đến tố y nữ tử nằm trên mặt đất, cười ha hả nói “Khá lắm! Đã đến địa bàn Ngọc Diện La Sát ta còn dám dây dưa không rõ. Tiếp tục đi, không phải ngại ta đâu.”

Hoàng Phủ Luật cả kinh, Ngọc Diện La Sát? Đây chính là thánh chủ trước đây của Hồng Y Thánh – Bạch Diệp Huyền – đã sớm mai danh ẩn tích trên giang hồ? Nghe đồn hai mươi năm trước, Hồng Y thánh trên giang hồ không chính không tà, thế lực lớn mạnh, không theo cả giang hồ lẫn triều đình, là một tổ chức độc lập. Tám năm trước, Ngọc Diện La Sát – Bạch Diệp Huyền không hiểu sao mất tích, Hồng Y Thánh cũng theo đó mà biến mất. Ẩn tình trong đó, hắn đương nhiên không biết. Chỉ là gần đây xảy ra mấy vụ án mạng huyền bí, không khỏi khiến cho người ta nhớ đến tổ chức thần bí này.

Hắn nhăn mặt nhìn lão nhân hoàn toàn thay đổi trước mắt, rất khó đem bà và Bạch Diệp Huyền xinh đẹp như hoa hai mươi năm trước nhận làm một. Nhưng hắn vẫn khum hai tay nhìn lão bà cung kính nói “Vãn bối Hoàng Phủ Luật bị người đuổi giết, lạc nhầm vào thánh địa của thánh chủ, mong thánh chủ thứ lỗi.”

“Không được gọi ta là thánh chủ!” Lão phụ thân rống rận, hai mắt dữ tợn, khuôn mặt càng trở nên ghê sợ.

Hoàng Phủ Luật nhìn Bạch Diệp Huyền nổi giận, trong lòng thoáng chốc hiểu được vài phần. Bạch Diệp Huyền mất tích bí ẩn, nhất định là có chút kì quái. Có lẽ không phải là ý muốn của bà, cũng có lẽ là có âm mưu trong đó. Nhưng đây là ân oán giang hồ, hắn không tiện nhúng tay.

Vì thế hắn vẫn cung kính nói “Mong tiền bối chỉ giáo đường ra khỏi rừng rậm, vãn bối lập tức sẽ hồi phủ.”

Bạch Diệp Huyền chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, lại phun ra một câu làm cả Hoàng Phủ Luật và Ngọc Thanh đều giật mình “Có phải ngươi trúng Chung tình hoa độc? Cuối thánh mỗi tháng lại phát độc một lần, công lực giảm đi, thể hư khó nhịn?” Hoàng Phủ Luật chấn động. Độc trên người hắn lại được lão bà này dễ dàng nhìn ra như vậy! Bạch Diệp Huyền quả nhiên là danh bất hư truyền. Hắn chuyển hướng nhìn tố y nữ tử bên người, sau đó hung hăng nói “Vấn đề này phải hỏi nàng ấy!”

Tô Ngọc Thanh run sợ. Vốn câu chuyện bọn họ nói với nhau nàng đã không hiểu ra sao, bây giờ lại bị hắn hướng câu chuyện sang nàng… Nàng quả thực là bị nam nhân này gây sức ép đến chết!

Từ khi linh hồn nàng bám vào trên người sườn vương phi, nàng chỉ biết thân thể của nàng là giải dược, còn dùng độc như thế nào lại là đoạn ân oán trước kia, nàng sao có thể biết được…

Ánh mắt sắc bén của lão bà cũng chuyển sang nàng. Bà khàn khàn giọng hỏi “Ngươi có quan hệ thế nào với Cừu Tuyết Linh?”

Trán Ngọc Thanh đọng đầy mồ hôi lạnh. Vì sao bọn họ cứ ép hỏi nàng như vậy? Thân mình này rốt cục còn những liên quan phức tạp nào mà nàng không biết?

Hoàng Phủ Luật nhìn nàng như thể muốn ăn tươi nuốt sống, mà lão bà trên xe lăn cũng dùng một loại ánh mắt ngoan độ nhìn nàng chằm chằm!

Nàng thở ra một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, nói nhỏ “Ta không biết Cừu Tuyết Linh là ai, ta và nàng ấy không có quan hệ gì.” Muốn giết thì giết, tùy bọn họ. Dù sao Tô Ngọc Thanh nàng cũng đã chết một lần, thêm lần nữa cũng chẳng sao.

“Vậy vì sao ngươi có Tình hoa độc?” Lão bà tiếp tục hỏi.

Tô Ngọc Thanh mở mắt, gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân, nhìn vào nơi sâu nhất trong mắt hắn, thản nhiên nói “Ta quên rồi, chuyện trước kia ta không nhớ gì hết.”

Nam nhân nổi giận, di chuyển rất nhanh đến trước mặt Tô Ngọc Thanh, bóp chặt cổ họng nàng, lạnh lùng “Nữ nhân chết tiệt, ngươi dám nói câu “đã quên” trước mặt bổn vương?!”

Tô Ngọc Thanh mặc hắn bóp yết hầu, lẳng lặng nhìn hắn, lệ đong đầy mắt, bình tĩnh nói lại một lần “Ta thật sự đã quên!” Nàng chưa bao giờ biết, thì sao lại có thể quên? Nếu hắn không chịu tin nàng chỉ là một linh hồn nhập vào thân xác này, vậy nàng sẽ nói là quên hết thảy những gì đã xảy ra trước đây…

Hoàng Phủ Luật nhìn nước mắt của nàng, vô lực buông tay. Nữ nhân chết tiệt! Vì sao luôn lộ ra cái loại ánh mắt vô tội như vậy, làm như hắn khi dễ nàng… Hắn nổi giận, lại cố nhịn xuống ham muốn muốn bóp chết nàng ngay bây giờ. Nếu nàng nói đã quên tất cả, vậy hắn cũng sẽ từ từ làm nàng nhớ lại tất cả những việc mà nàng đã làm!

Nhưng dù sao đó cũng là những chuyện sau này. Hắn nhìn lão bà trên xe lăn, thận trọng hỏi “Nếu tiền bối đã biết đây là Tình hoa độc, vậy người có biết giải dược của loại độc này hay không?”

Lão bà không nhìn nam nhân mà lăn đến bờ sông, lẳng lặng nhìn mặt sông mãnh liệt mênh mông, vẻ mặt thật sâu xa khó lường. Thật lâu sau, bà thản nhiên nói “Không có giải dược. Chung tình độc này chỉ có nữ tử chế độc biết cách giải.”

Một câu này làm cho Hoàng Phủ Luật và Tô Ngọc Thanh lạnh người.

Hai người nhìn nhau, trong mắt phức tạp vạn phần.

Không đợi họ mở miệng, Bạch Diệp Huyền xoay người đến, hỏi Hoàng phủ Luật “Hoàng Phủ Vân Phong là gì của ngươi?’

“Là ông nội vãn bối.”

“Vậy ngươi có nguyện ý ở cùng lão bà cô độc ta không?” Những lời này cũng là hỏi Tô Ngọc Thanh bên cạnh.

Tô Ngọc Thanh nhìn lão bà, nhìn mắt bà vẫn còn thực sự sắc bén, kiên định nói “Ta nguyện ý ở cùng tiền bối, nhưng không phải ở trong này. Nếu tiền bối muốn, vãn bối có thể cùng tiền bối đến núi Ngọc Phong. Nơi đó có ánh nắng rực rỡ, không khí trong lành, và…”

“Không cần dài dòng …” Lão bà cắt ngang lời nàng, lạnh nhạt nhìn một nam một nữ đang cả kinh, dịu giọng nói “Ta biết các ngươi cũng không nguyện ở nơi này, nếu vậy, để ta…”

Nói xong, bà vươn tay vận nội lực, tức khắc liền có một dây mây nảy lên, quấn lấy đôi nam nữ còn trở tay không kịp. Bà tiếp tục nói “Như vậy để ta tiễn các ngươi một đoạn đường.”

Ngay sau đó, dây mây quấn chặt thân mình hai người hướng ngoài động mà đi…

Lúc hai người mở mắt ra, bọn họ đã nằm trên đường, mà tuấn mã của Hoàng Phủ Luật vẫn đang nhàn nhã ăn cỏ ven đường. Khu rừng quỷ dị trong nắng sớm càng thêm rõ ràng. Hết thảy mọi chuyện… tựa như chỉ là một giấc mộng…

Hoàng Phủ Luật bất chấp miệng vết thương trên lưng, nhìn thật lâu khu rừng, sau đó đem Tô Ngọc Thanh vô cùng suy yếu đặt trước ngực, nhảy lên lưng ngựa phi về phía kinh thành.