Sương Khói Giai Nhân

Chương 3: Lưu niên




Bởi vì Lê Huân có được chút cảm giác, nên một ngày nàng đi theo Doãn Lễ tới Vu Tinh các mua rượu anh đào mà Doãn Lễ Thích uống, chờ đến chạng vạng, Doãn Lễ gọi vài món ăn chuẩn bị dùng bữa tại đây.

Ngó sen chua ngọt, cá kho tương, sò huyết nướng, đậu phụ hạnh nhân, canh cá bạc, ăn cháo bạch yến, uống tất nhiên phải chọn trà Long Tĩnh Tây Hồ, ông chủ biết Doãn Lễ là khách quen còn tặng thêm hai món điểm tâm là chè sữa chưng đường và nhân hạt thông.

Đồ ăn đều được dọn lên, hương sắc đầy đủ, chỉ khổ cho Lê Huân, nàng vốn là yêu tộc hấp thụ thiên địa linh khí chứ không cần ăn uống, chưa từng đụng tới đũa, việc phải ăn thế nào thật khiến nàng nhức đầu.

Doãn Lễ kiên nhẫn dạy, nhưng Lê Huân vẫn không làm được, muốn thay đổi thói quen mấy trăm năm đâu phải chuyện ngày một ngày hai.

‘Cạch’ một tiếng, đũa lại rơi xuống bàn, bất luận thế nào, ngón tay cũng không chịu phối hợp, Lê Huân tức giận chỉ nhìn được chứ không ăn được.

Doãn Lễ gọi người đổi đôi khác, đưa tay dạy nàng: “Ngón cái, ngón trỏ chụm vào ngón giữa, ba ngón kẹp lấy một chiếc đũa, đầu ngón cái và ngón áp út kẹp lấy chiếc kia, khi gắp đồ, ngón trỏ và ngón giữa co vào trong, để cho chiếc đũa thứ nhất ép vào chiếc đũa thứ hai, kẹp lấy đồ ăn.”

Doãn Lễ làm mẫu gắp một miếng thịt bò, rất chắc chắn vững vàng, nhưng Lê Huân lại lóng ngóng run tay, miếng cá bất hạnh còn chưa kịp vào miệng đã rơi xuống bát, muốn gắp tiếp phải thao tác lại từ đầu. Doãn Lễ thấy Lê Huân có vẻ ấm ức, không đành lòng nên đưa miếng cá trong bát của mình vào miệng Lê Huân, còn gọi tiểu nhị đưa thìa đến, đặt vào bát Lê Huân nói: “Thôi nàng cứ dùng thìa ăn đi, tiện hơn.”

Lê Huân vừa nhấm nháp miếng cá thơm ngon mềm ngọt vừa thỏa mãn gật đầu, còn với Doãn Lễ, bữa cơm này thật vất vả.

“Lê Huân, bên miệng nàng có dính sữa chưng đường.” Doãn Lễ nhìn lớp đường trắng trên viền môi nàng, nhắc nhở.

“Ở chỗ nào?” Lúc này không có gương, cũng không biết Doãn Lễ chỉ bên nào, thế nên Lê Huân chùi sao cũng không sạch.

Nha đầu không biết tự lo này, Doãn Lễ thầm than, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau vết dính trên khóe môi nàng.

Thanh toán xong, Doãn Lễ cùng Lê Huân dạo chơi trên đường, Lê Huân mua một ít đồ chơi, lúc nàng quay người lại, Doãn Lễ bỗng nhiên biến mất.

Lê Huân sử dụng yêu pháp, giữa đám người nhốn nháo tìm kiếm bóng dáng của Doãn Lễ, chợt nghe một tiếng cười kiều mỵ của nữ tử truyền đến, cùng chung một tộc, Lê Huân cảm thấy không ổn.

Tiến tới ngã tư đường, nàng bắt gặp Doãn Lễ đang nắm tay một nữ tử, thân hình phiêu hốt.

“Định mang chàng đi đâu.” Lê Huân tiến lên giữ vai nữ tử kia, quả nhiên yêu phí tràn ra bốn phía.

“Huyên Nhi…” Doãn Lễ như thể mất hồn, hai mắt vô thần nhìn nàng kia.

Lê Huân không nhiều lời với nàng ta, kéo Doãn Lễ chạy vào ngõ nhỏ, định giúp hắn hóa giải yêu thuật, ai ngờ nàng kia lại đuổi theo, bộ dạng dịu ngoan đã biến mất, mi trắng muốt, mắt như máu, móng đỏ rực, một thân áo son bay vút lên, muốn lấy tính mạng của Doãn Lễ.

Tất nhiên Lê Huân không để cho người khác tùy ý bắt nạt, cặp mắt xanh lam lóe hàn phong lạnh buốt, gót sen di hình hoán ảnh, nhanh như chớp móc lấy cổ tay nữ yêu, đạp lên vách tường đấu chọi, lụa trắng và gấm đỏ hòa vào nhau.

Móng dài màu đỏ hung ác quét qua, vách tường lập tức bị năm ngón tay ấn vỡ, sát khí sắc bén bức bách ngày càng gần, Lê Huân đưa vai nhận một trảo của nữ yêu, nhưng nàng cũng thừa cơ bắt lấy mệnh môn của nữ yêu, năm ngón tay mảnh dẻ trảo vào nguyên đan của yêu tộc, chỉ cần nhẹ nhàng móc ra, nữ yêu sẽ hồn phi phách tán.

Thế nhưng nữ yêu không hề hoảng hốt, nở nụ cười xinh đẹp với Lê Huân rồi rời khỏi vòng kiềm chế của nàng, chớp mắt đã bay đi, Lê Huân cũng lướt gió đuổi theo.

Ra đến rừng cây ngoài thành, nữ yêu vừa rồi ung dung ngắm nghía móng tay màu đỏ của mình, cất lên thanh âm quyến rũ lòng người: “Nếu hôm nay móng tay ta tẩm độc, muội đã không có cơ hội đứng ở đây rồi, muội muội.”

Lê Huân chữa lành vết thương trên vai rồi đáp: “Đa tạ ơn tha mạng của tỷ tỷ, nhưng bất kể thế nào tỷ cũng không thể động vào chàng.”

Môi đỏ nhếch lên, cặp mắt như máu dao động phong tình vạn chủng: “Hắn là long tử long tôn, nếu ta hút tinh nguyên của hắn, công lực tăng lên trăm năm còn là ít.”

“Chàng là người muội thích, tỷ không thể tổn thương chàng.” Lê Huân mắt lạnh như sương, ngăn cản nàng.

“Muội còn nhớ cha mẹ từng nói, loài người là giống loài vô tình nhất, tàn nhẫn nhất không?” Cặp mắt đỏ vẫn mỹ lệ như trước, có điều mái tóc bay loạn theo gió, rất có tư thế muốn đánh thêm một hồi.

“Tất nhiên muội vẫn nhớ rõ, nhưng chàng không như thế, mẫu thân cũng nói nếu đã thích hãy trải lòng đi yêu một lần, nay muội đã gặp được sao có thể buông tay.”

“Hắn không thích muội, muội muội ngốc của ta ạ.” Nữ yêu nháy mắt đến trước mặt Lê Huân, nâng cằm nàng lên, giọng nói thong dong.

Lê Huân né mặt đi, quật cường đáp: “Muội thích chàng, đây là số mệnh của muội, cho dù chàng không thích muội, muội cũng chấp nhận.”

“Ôi.” Nữ yêu thở dài, dí tay lên đầu Lê Huân: “Ta không hiểu sao cha mẹ lại sinh ra nữ nhi như muội, nếu đổi là ta, sinh xong là vứt luôn, cần gì chờ đến hôm nay chọc ta tức giận.”

Lê Huân mỉm cười, nịnh nọt nói: “Nếu không phải chúng ta cách nhau gần ngàn năm tuổi, cha mẹ thấy tỷ muội thân thiết, hẳn sẽ vứt muội đi.”

“Hừ!” Nữ yêu liếc mắt nhìn Lê Huân: “Ta còn thắc mắc mấy ngày nay muội đi đâu, hóa ra rời Lê sơn đến nhân gian, còn không mau đưa đá Thanh Phượng muội cất giữ cho ta, dù sao muội không tu hành thì cũng không cần, bằng không đợi ta đổi ý ăn thịt hảo ca ca của muội, lúc đó mới sáng mắt.”

“Vâng vâng vâng, tỷ tỷ quả nhiên trí tuệ.” Lê Huân cười hì hì dâng lên đá Thanh Phượng mình đã luyện trăm năm.

“Vậy còn được, nhưng có một điều ta phải nhắc nhở muội, tuyệt đối không được sa quá sâu vào lưới tình, yêu tộc không thể kết hợp với phàm nhân.” Nữ yêu vân vê hòn đá trong tay, khuyên nhủ muội muội duy nhất của mình, nhân thế hiểm ác không thể dùng chân tình.

“Muội biết rồi, tỷ tỷ đi nơi khác săn người đẹp đi.” Lê Huân giả bộ khắc ghi trong lòng.

“Nếu bị bắt nạt thì quay lại, nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ giúp muội báo thù.” Nữ yêu xoa đầu Lê Huân, xoay người rời đi.

Lê Huân nhìn vị tỷ tỷ từ nhỏ đã chăm sóc cho mình, vô cùng cảm khái.

Không biết vì sao, phụ thân cửu vĩ hồ lại ở cùng mẫu thân thụ yêu, sinh ra xích hồ linh lực mạnh mẽ, sau đó lại sinh ra Lê Huân mặc dù không mạnh nhưng linh tính rất cao, tuệ căn thâm hậu. Trong trí nhớ của Lê Huân, trăm năm trước phụ thân và mẫu thân cùng nhập luân hồi để độ thiên kiếp là tình kiếp, còn vị xích hồ tỷ tỷ này được cha mẹ dặn trông coi Lê Huân, cho đến khi nàng bình an lớn lên.

Bất kể thế nào, Lê Huân vẫn rất yêu thương và cảm kích vị tỷ tỷ này.

Trở lại con ngõ, Lê Huân không ngờ Doãn Lễ vẫn còn ở đó, Doãn Lễ vừa thấy Lê Huân đã vội giữ chặt tay nàng hỏi: “Nàng có bị thương không?”

“Chàng tỉnh rồi?” Lê Huân nhìn Doãn Lễ, vẻ mặt hắn không còn ngơ ngẩn nữa, ánh mắt sáng ngời.

“Không biết vì sao tưởng như gặp lại cố nhân, đột nhiên tỉnh ra lại thấy nàng đánh nhau với một nữ tử áo đỏ, sau đó biến mất.” Doãn Lễ kể lại sự tình.

Lê Huân lại biết rõ từ trước: “Người đó là tỷ tỷ của ta, đùa cợt chàng một chút, chàng đừng giận.”

Doãn Lễ sao có thể không biết người nọ không phải nhân loại: “Nàng ấy buông tha cho ta, sao ta có thể giận dữ.”

Lê Huân chỉ cười không nói.

Doãn Lễ bảo: “Hôm nay là lễ Trung Thu, về nhà sẽ cho nàng nếm thử mùi vị bánh trung thu.”

Lê Huân theo sau Doãn Lễ bỗng dừng bước, ngước đầu lên thiên không nói: “Hôm nay chính là Trung Thu.”

Doãn Lễ quay đầu: “Mười lăm tháng tám, Trung Thu trăng tròn.”

“Chàng có thể đi cùng ta tới một nơi không?” Lê Huân nhớ tới việc gấp, hỏi Doãn Lễ.

“Ừ.” Doãn Lễ không hiểu sao nhưng vẫn đáp.

Hai người bước đi, tới tận dòng suối gấp khúc ở Lê sơn, Lê Huân nhìn ánh trăng dưới nước: “Chàng có thể cho ta trái tim chàng được không.”

“Được.” Doãn Lễ nhìn cây lê phía xa, hoa nở rộ, giống hoa lê ở nhà trổ bông trắng ngần như tuyết.

Lê Huân nghe câu trả lời lạnh nhạt không khỏi siết hai tay, mi tâm cau chặt: “Ta không nói giỡn với chàng, hôm nay trăng tròn âm thịnh, chỉ cần chàng nguyện ý cho ta tim của chàng, ta có thể thành người.”

Doãn Lễ sửng sốt, sau đó mới ôn hòa cất tiếng: “Được.”

Lại là một câu ‘được’, Lê Huân bực bội: “Người không có tim sẽ chết, chàng không có gì vướng bận ư?”

Doãn Lễ khoanh tay nhìn trăng tròn bị mây đen nơi chân trời che khuất, vân đạm phong khinh đáp: “Tàn niệm theo gió, không còn vướng bận.”

Tay của Lê Huân sớm đã xuất ra ưng trảo, móng tay trắng ngần ôn nhu như một lưỡi dao sắc dễ dàng cắt qua y phục của Doãn Lễ, nàng cười khổ: “Ngày đó cứu chàng, rốt cuộc là đúng hay sai?”

Móng tay đâm vào ngực, không phải rất đau, nhưng Doãn Lễ lại nghe thấy một giọng nói cay đắng.

Trong lòng bàn tay chàng thủy chung không có tên của ta.

Mơ màng phiêu diêu, thân thể bồng bềnh, Doãn Lễ cảm thấy mình đang du đãng giữa mây mù, không lạnh cũng không nóng.

Khi mở hai mắt, đã thấy màn trướng màu xanh lá hải đường, nhìn quanh bốn phía chính là phòng ngủ của mình.

Hắn không chết sao?

Nên vui mừng, hay nên than tiếc đây.

Cánh tay rất nặng, vừa động một chút đã đánh thức người đang dựa vào mình.

Lê Huân tỉnh dậy nhìn thấy Doãn Lễ, bốn mắt giao nhau không nói lời nào.

Trước khi mất ý thức, Doãn Lễ cảm thấy còn vướng bận với nụ cười của Lê Huân, sợ rằng sau khi mình chết đi không còn ai chăm sóc cho nữ tử thuần khiết ngây thơ này.

“Ta còn sống?” Cổ họng Doãn Lễ khô khốc, nhưng thanh âm vẫn nhẹ nhàng như trước.

“Ta sẽ không cho chàng chết.” Lê Huân rót chén nước cho Doãn Lễ.

Doãn Lễ uống xong ngụm nước mới phát hiện ra Lê Huân thay đổi: “Cặp mắt của nàng…”

Lê Huân mỉm cười: “Ta là người, mắt tất nhiên màu đen.”

“Lê Huân, nàng đã thành người?”

Lê Huân tựa vào ngực Doãn Lễ, lẳng lặng nói: “Tim của chàng đang đập trong thân thể ta, ta đưa nội đan vào thân thể chàng, cho dù chàng không còn gì vương vấn, ta cũng muốn chàng cùng ta sống.”

Đến lúc này, Doãn Lễ không biết phải nói gì.

Lê Huân ngẩng mặt lên, dịu dàng nói: “Hoa lê đã trổ bông, nhụy xanh non mềm, cánh hoa trắng muốt, chúng ta cùng nhau ra ngắm được không?”

Doãn Lễ chưa bao giờ cự tuyệt Lê Huân, tất nhiên khoác một tấm áo choàng nhung mịn, cùng Lê Huân ra ngoài.

Trong vườn, cây cao nhuộm trắng, trăm đóa hoa lê, cánh hoa theo gió bay lượn, giống như biển tuyết thấm hương, đẹp đẽ an lành.

Lê Huân đứng dưới màn tuyết hoa bỗng nhiên quay đầu, khẽ nở nụ cười, tao nhã tuyệt trần như tinh linh lê tuyết hạ phàm, hoa nở khuynh thành.

“Gia, cuối cùng ngài cũng tỉnh, nô tài còn tưởng ngài không qua khỏi, định ra đi cùng gia.” A Tấn thấy Doãn Lễ khỏe mạnh đứng trước hành lang, tay run run đánh rơi chén thuốc trên khay, quỳ xuống trước mặt Doãn Lễ khóc không thành tiếng.

Doãn Lễ muốn cười cũng không thể cười, vươn tay kéo A Tấn nói: “Đại nam nhân, ngươi khóc cái gì!”

“Gia, ta đây là cao hứng, cao hứng.” A Tấn lau nước mắt, hỏi: “Ngài cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không, thôi ta cứ gọi đại phu đến khám cho ngài đi.”

A Tấn không đợi Doãn Lễ đáp lời đã vội vã ra ngoài mời đại phu.

“Như vậy rồi, chàng còn cảm thấy sống không có ý nghĩa sao?” Không phải cặp mắt xanh lam trong suốt, mà là ánh mắt đen láy thanh khiết như hồ lạnh đang nhìn Doãn Lễ.

Doãn Lễ mở hai tay, đón lấy ánh mặt trời nhàn nhạt ấm áp giữa trời quang, một cánh hoa nghịch ngợm bay vào lòng bàn tay hắn.

Nghĩ tới A Tấn kích động vừa rồi, nghĩ tới Lê Huân yêu cầu hắn cùng nàng sinh sống, bỗng nhiên hắn thông suốt, hóa ra còn sống, cũng rất tốt.

*