Surrender My Love

Chương 41




Giấc mơ đánh thức Selig dậy, khiến cho anh ngồi bật dậy, đánh thức cả Erika bên cạnh. Đây không phải là lần đầu tiên anh mơ thấy giấc mơ đó, nhưng đó là lần đầu tiên anh lại cảm thấy rõ ràng đến thế. Kể cả cơn đau trên đầu cũng quay trở lại, cứ như thể anh mới bị đánh vậy.

“Chuyện gì thế” Erika ngái ngủ hỏi.

"Anh đã nhớ ra mình gặp Lord Durwyn ở đâu."

"Ai cơ?"

Anh rời khỏi giường nhanh chóng, “Anh phải nói chuyện với gia đình anh, " đó là câu trả lời duy nhất của anh.

Mắt nàng mở to ra. " Bây giờ đang là nửa đêm," nàng chỉ ra.

Anh đã mặc đồ xong. "Chuyện này không thể đợi được."

Ngay lập tức, mắt nàng nheo lại. "Anh không cần lấy cớ để rời khỏi giường này. Cứ đi đi."

Điều này ngay lập tức thu hút hoàn toàn sự chú ý của anh, cả về mặt chữ nghĩa cho đến giọng điệu chua cay của nàng, và anh chắc hẳn ngốc nghếch lắm mới không hiểu nàng đang nghĩ gì. "Em là người phụ nữ hay nghi ngờ nhất mà anh đã từng gặp."

"Với anh, có rất nhiều lý do để làm thế," nàng vặn lại.

"Không, chẳng có lý do nào đáng bị làm thế. Trái với quan điểm của em, vợ yêu quý, anh không có thói quen nói dối. Nếu anh nói với em là anh không có ý tứ gì với Lida và anh không bao giờ động tay vào người cô ta ngoại trừ để đẩy cô tar a, em có thể tin tưởng anh. Nếu anh có nói với em rằng, anh biết quá nhiều phụ nữ đến mức không thể liệt kê được hết tên họ, em có thể tin. Vậy tại sao anh lại phải chối có quan hệ với một phụ nữ trong số bao nhiêu người?"

"Bởi vì đây là người anh có quan hệ sau khi đám cưới!"

Anh nhìn nàng một lúc lâu, bực tức trước khi anh nói, "Mặc quần áo vào."

"Tại sao?"

"Vì em sẽ đi với anh. Và anh nói cho em biết, anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ đến việc buộc em lại và mang em với anh mọi giây mọi phút. Có Thor, em sẽ không thể lên án anh vì những điều anh không làm."

Cân nhắc lời đe dọa cuối cùng, qua giọng nói của anh, Erika quyết định không cãi nhau về vấn đề này với anh nữa, hoặc về chuyện đi cùng anh. Nàng vội thay quần áo và gặp anh ở bức tường bên ngoài gần đó. Nàng chỉ bình luận 1 câu khi thấy anh dắt một con ngựa ra.

"Em đã ở trong chuồng ngựa của anh, Selig. Em biết anh có rất nhiều ngựa tốt. Và em chẳng lẽ không bao giờ được quyền cưỡi một con sao?"

Câu nói đó khiến cuối cùng cũng khiến anh mỉm cười. "Anh là kẻ phóng đãng, nhớ chưa? Những người phóng đãng thích phụ nữ cuộn mình ôm ấp bên họ bất cứ khi nào có cơ hội."

"Em không cuộn mình lại," nàng bật lại, nhưng vẫn cảm thấy muốn bật cười vì câu nói của anh.

Anh trai nàng cuối cùng đã đúng về Selig, nàng đang hiểu dần ra. Khi Selig không theo đuổi mục tiêu trả thù nữa, anh có thể rất hấp dẫn và thú vị khi ở bên cạnh. Và anh bắt đầu dùng khiếu hài hước của mình khi nói chuyện với nàng, cũng như anh dùng nụ cười gợi tình của mình vậy.

Anh đã làm tình với nàng ở bên hồ. Anh làm tình với nàng khi anh đến giường nàng tối nay. Rõ ràng, anh vẫn mong muốn một sự khởi đầu mới – hoặc anh chỉ đơn thuần hứng thú chơi đùa với một người đàn bà mới. Còn một khả năng tồi tệ hơn nữa, đó là điều này chỉ đơn thuần là một hình thức khác của sự trả thù của anh, anh muốn nàng yêu anh bởi vì điều đó sẽ cho anh có khả năng tổn thương nàng một khi anh biết nàng yêu anh.

Bất kể mụch đích của anh là gì, nàng sẽ chống lại anh để bảo vệ mình. Nàng sẽ không để những tình cảm của nàng phát triển nhiều hơn nữa. Và nàng sẽ cố gắng, một chách tuyệt vọng, để làm ngơ những tình cảm mà nàng mới khám phá ra. Hi vọng rằng, anh sẽ mệt mỏi vì cứ phải vỗ về tán tỉnh nàng mỗi khi anh đến giường nàng. Và hi vọng rằng, nàng sẽ không nổi quạu lên lần nữa khi anh cuối cùng từ bỏ và tìm đến những người phụ nữ khác thay thế.

Còn vài tiếng nữa mới đến bình minh khi họ đến Wyndhurst. Selig đã thay đổi ý định về việc định đánh thức cả gia đình. Chỉ có Royce bị gọi dậy, họ chờ anh trong phòng cũ của Selig để những người hầu đang ngủ trong sảnh không bị đánh thức bởi cuộc nói chuyện của họ. Vài ngọn nến được thắp lên khi anh đến.

"Anh quyết định rằng anh thích ở đây hơn à?" đó là những lời cực kỳ bực bội đầu tiên của Royce.

Duy nhất lần này, Selig không trả lời với một câu đùa hóm hỉnh. “Anh lấy làm tiếc vì đã đánh thức em dậy, nhưng anh cảm thấy em có thể muốn phản ứng ngay tức thì với những gì mà anh phải nói với em."

Thái độ của Royce chuyển ngay sang vẻ nghiêm túc. "Vậy thì anh nói đi."

"Cái ngày khi anh chuyển về đại sảnh của mình, anh nhận ra một người đàn ông trông khá là quen với anh, nhưng anh không thể nhớ lại được ở đâu và khi nào anh đã gặp ông ta. Kristen bảo anh rằng đó là Lord Durwyn, nhưng cái tên chẳng có ý nghĩa gì với anh cả."

Royce gật đầu. "Ông ta không sống ở gần đây, nhưng em biết ông ta đã nhiều năm. Durwyn và vợ ông ta đã từng theo hầu cung điện hoàng gia cho đến khi bà ấy mất 7 hoặc 8 năm trước. Durwyn thôi không làm nữa ngay sau đó, dù ông ta vẫn để lại con trai mình ở cung điện làm đại diện cho ông ta. Như em nhơ, người con trai của ông ta, Edred, đã chết trong trận chiến cuối cùng với những người Đan Mạch, trận chiến mà anh cũng đã bị thương ấy. Edred trông gần giống hệt cha cậu ta. Có thể đó là người mà anh nhớ ra."

"Không, đó là người đàn ông già hơn, và anh chỉ mới nhìn thấy ông ta gần đây. Royce, đó là hôm anh bị phục kích. Anh nhìn thấy Lord Durwyn giết vị giám mục già mà chúng ta hộ tống, ngay trước khi anh bị đánh vào đầu."

"Anh chắc nhầm lẫn rồi."

"Không. Đêm nay anh đã nằm mơ thấy lại cuộc phục kích ấy. Nó khiến anh nhớ lại rõ ràng ngày đó, kể cả phần của Durwyn trong đó. Ông ta là người duy nhất mà anh đã nhìn rõ nhất vào ngày hôm đó. Anh thậm chí còn nhớ lại đã nhìn nhận rằng ông ta ăn mặc khá khẩm hơn nhiều so với những tên trộm cướp thường mặc."

Royce bối rối vò đưa tay vò vò mái tóc đen của mình. "Chúa nhân từ, anh có biết điều này có nghĩa là gì không?"

"Có chứ. Đó không phải là những tên trộm đã tấn công vào bọn anh ngày hôm đó. Đó là một cuộc tấn công có kế hoạch trước vào đoàn tùy tùng của nhà vua, để chấm dứt sứ mệnh của chúng ta. Điều mà anh cần biết từ em là, em muốn kể cho nhà vua về điều này, trước hay sau khi anh giết tên đó?"

Đôi môi của Royce khẻ cười mặc cho sự nghiêm trọng của vấn đề. "Em nghi ngờ rằng anh sẽ tìm được cơ hội để làm việc đó. Alfred sẽ muốn tự giải quyết vấn đề này một mình. Nhưng điều anh nhớ là đúng, Durwyn sẽ bị treo cổ."

"Anh gần như đã chết, Royce, cơn đau mà anh phải chịu hàng tuần lễ không thể bị bỏ qua được. Anh muốn bắt hắn phải trả giá."

"Đúng, và cả bố anh, mẹ anh và vợ em đều muốn điều đó. Anh, bạn em đều muốn giải quyết chuyện này theo cách của người Viking. Nhưng anh đang sống ở Wessex và Alfred có những luật lệ rất nghiêm ngặt, do đó tốt nhất anh nên để cho ông ấy biết. Vì những chuyện này sau cùng là nhằm vào ông ấy mà."

Selig chỉ lầm bầm trong miệng, không chính xác là một sự đồng ý, nhưng Royce chọn lựa tin tưởng điều đó, và anh tiếp tục. "Bây giờ, em biết hướng đi của Alfred. Trên thực tế, ông ấy định quay lại đây một lần nữa trên đường trở về cung điện hoàng gia ở Chippenham, nhưng em không nghĩ là chuyện này sẽ đợi được đến lúc đó. Em phải đi cử người báo tin cho ông ấy ngay."

Selig gật đầu. Chính sự cấp bách đã khiến anh phải tới đây một cách vội vã đã được giải tỏa. Anh vẫn bực mình vì chuyện đã có thể giải quyết xong nêu anh đã nhớ ra Lord Durwyn vào cái ngày mà anh nhìn thấy ông ta ở Wyndhurst. Nhưng mọi thứ về quãng thời gian đó đã lu mờ trong trí nhớ của anh, chỉ trừ cơn đau và phần của Erika trong đó, và anh đã ước rằng điều đó cũng phai nhạt đi.

Royce ngừng ở cửa và nói, "Anh cũng nên ở lại đây cho đến khi mọi chuyện được giải quyết xong. Alfred đi nhanh chậm tùy lúc. Không biết có đúng không, nhưng nếu ngày mai ông ấy an toàn đến đây, ông ấy sẽ muốn gặp anh ngay lập tức."

"Được thôi."

"Vậy quay lại đi ngủ đi. Em cũng sẽ làm thế sau khi gửi tin cho Alfred. "

Erika ngồi một cách kiên nhẫn suốt buổi nói chuyện của họ, mặc dù vậy nàng chẳng hiểu tí nào về nó cả. Nàng có thể cảm thấy khó chịu nếu bị gạt ra ngoài một cách có chủ ý, nhưng đây không phải trường hợp đó vì Royce và Selig có thể nói chuyện với nhau hoàn toàn bằng tiếng Celtic. Thế nên nàng đã quyết định nếu Selig không có ý định học tiếng Anglo-Saxon để chấm dứt sự khó khăn này, nàng sẽ học tiếng Celtic, và có vẻ nhanh chóng hơn anh, vì ngôn ngữ luôn rất dễ dàng với nàng.

"Chúng ta rời khỏi đây bây giờ chứ?" nàng hỏi, cuối cùng cùng cũng kéo được sự chú ý của anh về phía nàng.

Anh có vẻ thoáng ngạc nhiên vì nàng vẫn ở đó. "Không, chúng ta sẽ ở đây cho đến khi nhà vua tới."

Mày nàng nhướng lên. "Anh thì có liên quan gì đến chuyện nhà vua đâu?"

Lúc đó anh mới nhận ra rằng anh chưa thực sự nói với nàng rằng lý do tại sao họ tới đây vào nửa đêm. Ngạc nhiên vì nàng không hề hỏi anh tới tận chi tiết. Mẹ và em gái anh luôn như thế ngay khi họ nghe đến điều đó.

Anh giải thích ngắn gọn và kết thúc với câu, "Chúng ta sẽ ngủ ở đây trong vài ngày." Và rồi đột nhiên anh cười toe toét, nhìn quanh phòng mà họ đã từng ở trước khi đám cưới.

"Em thích sàn nhà hay là chiếc giường?"

Nàng ngay lập tức cau có lại. "Chẳng có gì hài hước ở đây hết cả."

"Em sẽ nghĩ vậy nếu em chọn sàn nhà và chúng ta kết thúc bằng việc làm tình trên đó."

Miệng nàng há ra ngạc nhiên, rồi khá nhanh ngậm lại. "Em cho rằng anh đang nói chuyện ngày mai?"

Miệng anh cười toe toét hơn. "Thực sự thì, anh đang nói đến bây giờ—"

Nàng thở gấp, gần như trong sự kinh ngạc. "Nhưng anh không thể nào . . . anh đã . . . hai lần rồi . . ." Nàng không cố gắng kết thúc câu nói khi anh bắt đầu cười—và bước về phía nàng.

"Có vẻ như, Erika"—nụ cười gợi tình đó lại nở ra chiếm trọn tâm trí nàng—"em biết quá ít về chồng em rồi."

Nhưng nàng đang học, và, sweet Freya, đôi lúc thật quá đỗi thú vị.