Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu

Chương 37




Ashling nhẹ cả người sung sướng không để đâu cho hết, khi Marcus gọi điện hôm thứ Năm và mở đầu cuộc trò chuyện bằng câu hỏi, “Em có bận gì tối thứ Bảy này không?”

Cô biết là cô nên bỡn cợt, hành hạ, dắt mũi anh ta thật lâu, chơi trò đuổi bắt, làm cho anh phải toát mồ hôi.

“Không,” cô nói.

“Thế thì được rồi, anh sẽ đưa em ra ngoài ăn tối.”

Ăn tối. Vào một tối thứ Bảy - thật là một sự kết hợp đầy ý nghĩa. Có nghía là anh ta không hề giận dỗi cô vì đã không ngủ với anh ta. Cũng có nghĩa, tất nhiên rồi, là lần này cô thực sự nên ngủ với anh ta. Cảm giác căng thẳng chờ đợi cháy phừng phừng. Cộng thêm một chút lo lắng, nhưng cô sẽ trị nó đến nơi đến chốn dứt điểm và chóng vánh.

Ashling thận trọng thừa nhận là chuyện này đang tiến triển tốt đẹp. Marcus đang đối xử với cô rất tử tế, và cho dù cô đã phải dằn vặt với cảm giác bồn chồn cưỡng bách, thì đó cũng không hẳn là do bất kỳ điều gì anh ta đã làm. Kể từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Marcus trên sân khấu, một sự hồi sinh đã len lỏi khắp trong sâu thẳm tâm hồn Ashling. Sau chính sách tiêu thổ của Phelim cô đã đoạn tuyệt với chuyện yêu đương, tập trung cho việc bình tâm lại nhiều hơn là tìm người thay thế anh.

Nhưng lúc nào cô cũng luôn có ý định quay trở lại cuộc chơi ngay khi bình phục. Và cú điện thoại của Marcus đã làm nảy nở những chồi non hy vọng nói với cô rằng có lẽ thời điểm đó đã đến. Cuối cùng cô đã ra khỏi thời kỳ ngủ đông.

Điều khôi hài là, cổ rất nhiều điều để nói về thời kỳ ngủ đông. Vừa mới thức dậy cô bỗng choáng váng trước sự cấp bách về tuổi tác của mình, tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ sinh học của cô và tất cả nỗi bồn chồn của một người phụ nữ đã ngoài ba mươi mà vẫn còn độc thân. Hội chứng Chết tiệt!-Mình-đã-ba-mươi-mốt-mà-vẫn-chưa-có-chồng!

Khi Joy hỏi là cô sẽ làm gì vào tối thứ Bảy, Ashling quyết định sẽ thử khoác cuộc sống mới của mình lên xem thế nào.

“Bạn trai tớ sẽ đưa tớ ra ngoài ăn tối.”

“Bạn trai của cậu? Ôi, ý cậu là Marcus Valentine? Và anh ta sẽ đưa cậu ra ngoài ăn tối?” Joy thốt lên với vẻ ghen tị. “Tất cả những gì đàn ông muốn làm là say khướt với tớ. Họ chẳng bao giờ cho tớ ăn.” Cô nàng ngập ngừng và Ashling biết là cô nàng sắp nói câu gì đổ tục tĩu. Cô không phải thất vọng. “Thứ duy nhất mà gã bồ của tớ cho tớ ăn,” Joy ủ ê nói, “là cái của nợ của anh ta. Chắc cậu biết là nếu Marcus đưa cậu ra ngoài ăn tối vào một buổi tối thứ Bảy, thì tức là anh ta nghiêm túc chứ? ...Nghiêm túc," cô lặp lại như để nhấn mạnh. “Đừng cố giở những trò dại dột như lần trước, ai lại đi nói là sáng ra cậu phải dậy sớm đi làm.’

“Tớ biết. Và lông đã bắt đầu mọc trở lại trên chân tớ rồi đây này.” Ashling biết chính xác mình sẽ mặc cái gì tối thứ Bảy này. Tất cả mọi thứ, đến cả bộ đồ lót xinh xắn của cô. Tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát. Rồi đột nhiên cô lại thấy chán son môi của mình khủng khiếp. Cô đã dùng mỗi loại này nhiều năm nay rồi, cứ khi nào hết lại đi mua đúng loại đó. Và tất cả là vì nó hợp với cô! Đúng là điên rồ!

Dân tạp chí sành điệu dùng qua son môi giống như họ dùng qua đàn ông - một cách chóng vánh. Cô cần một loại son môi mới để khẳng định lại bản thân. Điều cấp bách lúc này là cô phải tìm ra được loại phù hợp, chừng nào chưa được thì cảm giác như mọi thư đều không đâu vào đâu.

Buổi sáng thứ Bảy được tiêu vào việc lùng sục tìm kiếm son môi, nhưng chẳng có gì thích hợp. Chúng đều hoặc là quá hồng, quá cam, quá mờ, quá bóng, quá tối, quá nhạt hoặc quá long lanh. Thử tưởng tượng mình là một người khác, cô thoa thử một màu đỏ bầm đầy nhục cảm và tự ngắm mình trong gương. Không. Trông có như thể là vừa tham gia một màn bù khú kéo dài mười bốn tiếng đồng hồ, nốc nhiều rượu vang đỏ đến nỗi nó đông lại và đặc quánh trên miệng cô. Thử nở một nụ cười, trông cô như Dracula. Cô nàng bán hàng chạy ùa tới. “Trông cực kỳ hợp với chị.”

Ashling xoay sở chạy thoát và cuộc săn tìm lại tiếp tục. Mu bàn tay cô, chăng chịt những vệt đỏ, trông như những vết thương há toác ra. Và rồi, đúng khi hy vọng đang sắp vụt tắt, cô tìm thấy nó. Loại hoàn hảo. Đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên và Ashling biết với một niềm tin sâu thẳm nồng nàn rằng giờ thì mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy.

Marcus sẽ tới đón Ashling lúc tám rưỡi, vì vậy lúc bảy giờ cô tự rót cho mình một ly rượu vang và bắt đầu công việc chuẩn bị. Đã lâu lắm rồi kể từ khi cô đi ăn tối với một người đàn ông. Dạo trước cô và Phelim có thói quen rất đại lãn và tiện lợi là mua đồ về nhà và cũng chỉ tới nhà hàng khi họ đã quá ngán pizza và cà ri. Những bữa ăn bên ngoài là thao tác chỉ phục vụ nhu cầu dinh dưỡng thuần túy, chứ không phải để quyến rũ - họ sử dụng những phương pháp khác để đưa nhau lên giường. Khi Phelim ở trong tâm trạng đó anh ta thường nói, “Quái vật có hai lưng, có ai tham gia không?” và khi Ashling đang có ý đồ cô sẽ ra lệnh, “Hãy chiếm đoạt em đi!”

Và chuyện ấy với Marcus sẽ như thế nào nhỉ? Cô tưởng như nghe được tiếng xèo xèo khiếp đảm đầy phấn khích như thể những đầu dầy thần kinh của mình đang cháy bùng và cô chộp lấy bao thuốc lá. Joy không thể chọn được thời điểm nào thích hợp hơn để có mặt.

Cô nàng ca ngợi quần áo của Ashling, kéo tụt trễ cạp quần jeans của cô xuống và trầm trồ khen việc cô chọn quần lọt khe, rồi hỏi, “Cậu có nhớ bôi dầu xả lên lông mu không đấy?”

Ashling nhăn mặt và Joy tỏ vẻ tự ái. “Những chuyện này quan trọng lắm! Hừm, cậu đã làm chưa?”

Ashling gật đầu.

“Ngoan lắm. Bao lâu rồi cậu mới làm chuyện đó hả? Từ hồi Phelim đi Úc à?”

“Hồi anh ấy về nhà dự đám cưới em trai.”

“Và lần này cậu sẽ thực sự làm chuyện đó với Ông Valentine chứ?”

“Nếu không thì tại sao tớ còn bôi dầu xả lên lông mu làm gì chứ?” Nỗi bồn chồn khiến Ashiing trở nên cáu kỉnh.

“Tuyệt vời! Vậy là cậu thích anh ta.”

Ashling ngẫm nghĩ. “Tớ có thể sẽ dần thích anh ấy. Bọn tớ rất hợp nhau, và anh ấy quyến rũ nhưng lại không quá quyến rũ. Những người như tớ không bao giờ câu kéo được những anh chàng người mẫu hoặc diễn viên hay kiểu đàn ông mà người ta vẫn nói, ‘Chúa ơi, anh ta mới đẹp trai làm sao.’ Cậu biết ý tớ định nói gì chứ?”

“Cậu đang làm tớ phát điên mất. Còn gì nữa?”

“Bọn tớ thích cùng một loại phim.”

“Và chúng là?” Joy gặng hỏi.

“Những bộ phim bằng tiếng Anh.”

Phelim thể hiện một khuynh hướng rất khó chịu khi tự cho mình là một người trí thức và thường nói đến chuyện đi xem những bộ phim nước ngoài và có phụ đề. Thực ra thì anh ta chẳng bao giờ đi cả, nhưng vẫn thường hành hạ Ashling bằng cách đọc to những bài phê bình và gợi ý là họ có thể đi xem.

“Marcus chỉ là loại bình thường,” Ashling giải thích. “Anh ấy không đi nhảy bungee hay phản đối đường cao tốc hay bất kỳ thứ gì về tinh thần. Không có những sở thích điên rồ, tớ thích điều đó ở một người đàn ông.” “Còn gì nữa?”

“Tớ thích...” Bất thình lình Ashling quay lại nhìn Joy và hung dữ nói, “Nếu về sau cậu nói điều này ra với bất kỳ ai tớ sẽ giết cậu.”

“Tớ hứa,” Joy nói dối.

“Tớ thích việc anh ấy cũng có thể coi là nổi tiếng. Việc anh ấy được nhắc tên trên báo và việc mọi người biết về anh ấy. ừ, tớ biết, điều đó khiến tớ trở nên nông cạn, nhưng tớ đang thành thật với cậu.”

“Còn những vết tàn nhang của anh ta thì sao?”

“Lấm tấm.” Tiếp theo là một thoáng ngập ngừng. “Nhìn này, chính tớ cũng cò một hai vết,” Ashling nói với vẻ đề phòng. “Chúng chẳng có gì đáng xấu hổ cả.”

“Tớ chỉ đang nói là...”

“Có Ted ở ngoài cửa kìa. Cậu ra mở cho cậu ta vào nhé?”

Ted bước vào phòng ngủ, có vẻ rất hớn hở. “Nhìn xem này,” anh ta hí hửng, và mở một tấm poster ra.

“Là cậu!” Ashling thốt lên.

Đó là một bức ảnh chụp mặt Ted bên trên cơ thể của một con cú với dòng chữ “Ted Mullin Cú vọ” chạy ngang phía trên trang giấy.

“Oao, tuyệt vời thật!”

“Tớ đang chuẩn bị cho in, nhưng các cậu nghĩ thế nào?” Anh ta mở một tấm poster khác ra và giơ lơ lủng giữa mỗi ngón cái và ngón trỏ một tấm. “Nên màu đỏ hay nền màu xanh?”

“Màu đỏ,” Joy nói.

“Màu xanh,” Ashling nói.

“Tớ không biết nữa,” Ted trầm ngâm. “Clodagh nói - ”

“Clodagh nào?” Ashling sủa lên ngắt lời. “Clodagh nào? Clodagh bạn tớ à?”

“Ừ, tớ ghé qua chỗ cô ấy...”

“Để làm gì?”

“Để lấy cái áo khoác,” Ted nói vẻ đề phòng. “Có chuyện gì to tát đâu? Tớ bỏ quên áo khoác hôm chúng ta trông trẻ, đó đâu phải là tội ác?” Ashling không thể giải thích được sự ấm ức của mình. Cô không còn cách nào khác ngoài việc làu bàu, “Ừ. Xin lỗi.”

Một sự im lặng căng thẳng bao trùm. “Làm ơn đưa hộ tớ thỏi son mới của tớ,” Ashling nói cộc lốc.

Cô bóc nó ra khỏi hộp và vặn thỏi son trông như sáp lên, bóng loáng và mới tinh. Tuyệt đẹp. Nhưng đúng lúc đang chiêm ngưỡng nó, cô choáng váng vì một phát hiện bất ngờ, rất khó chịu.

“Tớ không thể nào tin nổi,” cô thở hổn hển. Cô vội vàng kiểm tra đáy thổi son, cuống cuồng lục lọi trong túi đựng đồ trang điểm của mình, lôi ra một thỏi son môi khác và cũng kiểm tra đáy của thỏi son này. “Tớ đếch thể nào tin nổi chuyện khốn kiếp này,” cô thốt lên, trong nỗi tuyệt vọng.

“Sao thế?”

“Tớ đã mua đúng loại son cũ. Tớ mất cả buổi sáng để kiếm một loại son mới và cuối cùng lại mua phải đúng cái loại mà tớ đã có sẵn.”

Trong nỗi điên giận sôi sùng sục kiểu Mình thật là kẻ vứt đi, Ashling đang định quăng người lên giường, thì chuông cửa vang lên. Chiếc đồng hồ báo thức trên bàn trang điểm của cô chỉ tám giờ rưỡi. Có nghĩa bây giờ là tám giờ hai mươi.

“Tốt hơn hết thì đó không là Marcus Valentine,” cô đe dọa.

Đúng thế thật.

“Loại đàn ông nào mà lại đến sớm nhỉ?” Joy hỏi.

“Một quý ông,” Ashling nói, không hoàn toàn tin tưởng lắm.

“Một kẻ đầu óc chập cheng,” Joy lầm bầm, không được kín đáo cho lắm.

“Ra ngoài, cả hai cậu.”

“Nhớ dùng bao cao su đấy,” Joy rít lên, và rồi họ đi ra. Vài giây sau Marcus xuất hiện trên cầu thang, tươi cười hớn hở.

“Xin chào,” Ashling nói. “Em sắp xong rồi. Anh có muốn một chai bia hay thứ gì đó không?”

“Một cốc trà. Anh sẽ tự làm lấy, đừng lo gì về anh cả.”

Trong khi vội vã hoàn thành việc chuẩn bị, cô nghe thấy tiếng anh ta mở tủ chạn và ngăn kéo trong bếp.

“Căn hộ xinh xắn thật,” Marcus gọi với vào chỗ cô.

Ashling chỉ mong anh ta sẽ im lặng. Vừa đưa ra những câu trả lời dí dỏm lại vừa thoa son không phải là một sở trường của cô.

“Nhỏ nhắn nhưng cân đối hoàn hảo,” cô lơ đãng nói to đáp lại.

“Giống như chủ của nó.”

Điều đó chẳng có gì gần với sự thật cả, Ashling nghĩ bụng, nhưng kể ra anh ta cũng thật tử tế khi nói vậy.

Và điều đó phần nào khiến không khí thoải mái hơn. Cô tươi tỉnh hẳn lên, gác bỏ nỗi nhục nhã son môi lại phía sau, chải tóc và đi ra để nhận lấy sự trầm trồ của anh ta.

Trước khi họ lên đường Marcus khăng khăng đòi rửa cốc trà của mình.

“Cứ để đấy,” Ashling nói, trong khi anh ta tráng nó dưới vòi nướcchảy.

“À không.” Anh ta đặt nó lên giá cho ráo nước và quay lại nhìn cô với một nụ cười. “Mẹ anh dạy anh chu đáo lám.”

Cô lại có cảm giác đó. Thêm những chồi non đang cựa mình ngẩnglên.

***

Nơi anh ta đưa cô đến thật thoải mái và ấm cúng. Ở một chiếc bàn trong góc, đầu gối thỉnh thoảng lại chạm nhau, họ uống loại vang trắng lạnh chát đến nỗi nó sít chặt vào răng họ, và chiêm ngưỡng nhau, làn da mịn mờ như sương không một chút tì vết trong ánh nến.

“Này, anh thích cái...” Và anh ta ra hiệu về phía chiếc áo không tay của Ashling. “Anh không bao giờ biết ừ chính xác liên quan đến quần áo của phụ nữ. Áo phông à? Anh có cảm giác là anh có thể gây ra sự phật ý ghê gớm nếu gọi đó là một cái áo phông. Nhưng anh phải gọi nó là gì nhỉ? Áo? Áo cánh? Áo sơ mi nữ? Áo gi lê? Dù có là gì đi nữa thì anh cũng thích nó.” “Người ta gọi đây là áo khoét nách.”

“Nếu vậy thì áo cánh là gì?”

Ashling dẫn dắt anh ca qua các lựa chọn đa dạng. “Anh không bao giờ được nói từ ‘áo cánh’ với bất kỳ người phụ nữ nào dưới sáu mươi,” cô nghiêm giọng nói. “Anh có thể khen ngợi một người phụ nữ về cái áo gi lê của cô ta nếu đó là một chiếc áo thun không tay. Trừ khi nó thực sự là một chiếc áo gi lê. Mà thật ra nếu nó thực sự là một chiếc áo gi lê, em khuyên anh nên cao chạy xa bay ngay lập tức.”

Marcus gật đầu. “Anh hiểu. Chúa ơi, thật là một bãi mìn”

“Khoan đã.” Cô chỉ vừa mới chợt nhận ra. “Anh đang moi móc thông tin từ em cho tiết mục biểu diễn của mình phải không?”

“Liệu anh có làm thế không?” Anh ta mỉm cười.

Đồ ăn thật nhẹ nhàng, cuộc trò chuyện thật thoải mái, nhưng Ashling có cảm giác rằng tất cả là một kiểu khúc dạo đầu nào đó. Một đoạn trailer. Với tiết mục chính sau đó mới xuất hiện.

Khi hóa đơn được đưa đến cô làm một cử chỉ không thật sốt sáng cho lắm là đòi đóng góp.

“Không,” Marcus dứt khoát, “anh nhất định không lấy đâu.”

Bởi vì anh hy vọng sẽ lấy rất nhiều sau này chứ gì?

***

Ra đến ngoài phố anh ta hỏi, “Giờ thì sao nhỉ?”

Ashling nhún vai, rồi không thể kìm được tiếng khúc khích. Chẳng phải là đã quá hiển nhiên rồi còn gì?

“Chỗ của anh nhé?” Anh ta nhẹ nhàng đề nghị.

Anh ta hôn Ashling trên taxi. Và lại hôn tiếp trong hành lang ở cửa vào căn hộ của anh ta. Nó có vẻ rất dễ coi, nhưng khi họ rời nhau ra, cô không khỏi đưa mắt nhìn quanh, kiểm tra căn hộ xem thế nào. Cô thích anh ta, nhưng cô cũng háo hức được xem anh ta sống ra sao, được tìm hiểu về anh ta.

Đó là một căn hộ một phòng ngủ trong một tòa nhà hiện đại và yếu tố grunge[Grunge: Ban đầu là từ chi một thể loại trong dòng nhạc alternative rock, xuất hiện đẩu tiên ở Mỹ và thịnh hành trong những năm 1990, với đại diện tiêu biểu là ban nhạc Nirvana. về sau được dùng để chỉ xu hướng nổi loạn, phá cách, hiện đại trong tính cách và lối sống.]ít ỏi tới mức đáng ngạc nhiên.

“Nhưng nó không có mùi gì là lạ cả!”

“Anh bảo em rồi mà, mẹ anh dạy anh chu đáo lẩm.”

Cô rẽ vào phòng khách của anh ta. “Nhìn những cuốn băng video của anh kìa,” cô há hốc miệng. Dường như phải có đến hàng trăm cuốn xếp dọc các bức tường.

“Chúng ta có thể xem gì đó nếu em thích,” anh ta nói.

Cô thích thật. BỊ giằng xé giữa sức hút vào anh và nỗi căng thẳng trẻ con, cô chào đón một sự trì hoãn.

“Chọn một phim đi,” anh mời mọc.

Nhưng khi bắt đầu lia mắt qua các giá phim, cô từ từ nhận ra điều gì đó kỳ quặc. Monty Python, Blackladder, Lenny Bruce, Laurel và Hardy, Cha Ted, Mr Bean, Anh em nhà Marx, Eddie Murphy - đó đều là những bộ phim hài.

Cô lúng túng. Trong lần hẹn hò đầu tiên họ đã có một cuộc thảo luận sôi nổi về những bộ phim ưa thích của mình. Anh ta khẳng định là thích rất nhiều loại khác nhau, nhưng bạn sẽ không bao giờ biết được điều đó nếu nhìn vào những giá phim của anh ta. Cuối cùng cô lấy bừa bộ phim Cuộc đời của Brian.

“Một sự lựa chọn tuyệt vời, nếu tôi được phép nói vậy, thưa quý cô!” Anh ta lấy ra một chai vang trắng cho cô, một lon bia cho mình, họ ngập ngừng xích lại gần nhau trước màn hình tivi.

Vào bộ phim được mười phút Marcus chạm lên bờ vai trần của cô với ngón tay trỏ của anh ta yà bắt đầu chầm chậm vuốt ve nó. “Assh -lii- ing,” anh ta trầm giọng với vẻ xúc động khiến cô giật mình thon thót. Hầu như sợ sệt, cô len lén nhìn anh ta. Anh ta đang chăm chú nhìn vào màn hình. “Giờ thì xem thật cẩn thận nhé,” anh ta giục, vẫn bằng cái giọng trầm trầm như cũ. “Một trong những khoảnh khắc hài vĩ đại nhất mọi thời đại sắp xuất hiện.”

Hơi thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn như mọi khi cô tập trung chú ý và khi Marcus gập người cười rũ rượi bản thân cô cũng không nín được cười. Rồi anh ta xoay người lại về phía cô và hỏi, như một cậu bé kháu khỉnh, “Em có phiền không, Ashling?”

“Gì cơ?” Ngủ với anh

“Nếu chúng ta xem lại đoạn đó lần nữa.”

“Ô! Hoàn toàn không.”

Khi nhịp tim của cô đã chậm lại mức bình thường cô quả quyết là cô thấy xúc động trước việc anh ta muốn chia sẻ những điều quan trọng đối với anh ta.

“Vậy họ có hài lòng với việc anh nói là anh sẽ làm chuyên mục đó không?” Anh ta hỏi, một lát sau đó.

“Ô, thích quá ấy chứ!”

“Cái cô Lisa ấy, cô ta làm việc cũng đâu ra đấy, nhỉ?”

“Rất có sức thuyết phục.” Ashling cũng không chắc liệu việc nói xấu Lisa có khôn ngoan đến đâu.

“Dù sao thì lẽ ra em phải được ghi nhận công lao vì điều đó.” “Nhưng em có làm gì đâu.”

Marcus nhìn cô đầy ý nghĩa. “Em có thể nói với họ là em đã thuyết phục anh khi chúng ta ở trên giường cùng nhau.”

Ý đồ trần trụi trong ánh mắt của anh ta làm cổ họng cô nghẹn cứng lại. Rồi cô nuốt ực như thể đang ăn một con hàu. “Nhưng đó không phải là sự thật.”

Một khoảng im lặng kéo dài, trong đó mắt anh ta không lúc nào rời khỏi mắt cô. “Chúng ta có thể biến nó thành sự thật.”

Tinh thần phấn chấn của cô đã thui chột. Đúng ra phải nói là mất tăm mất tích. Cảm giác vẫn còn quá sớm để lên giường với anh, nhưng cưỡng lại thì có vẻ hủ lậu quá. Cô thật không thể nào hiểu nổi sự bẽn lẽn đến lố bịch đang làm cô tê liệt - cô đã ba mươi mốt tuổi đầu, cô đã làm chuyện đó với nhiều đàn ông rồi.

“Đi nào.” Anh ta đứng dậy và khẽ giật tay cô. Điều gì đó đang mách bảo cô rằng anh ta sẽ không chấp nhận một lời từ chối.

“Nhưng bộ phim...”

“Anh đã xem nó rồi mà.”

Không đùa thật.

Cảm giác thẹn thùng vật lộn với nỗi tò mò, sức hấp dẫn đấu tranh với sự gắn bó. Cô vừa muốn ngủ với anh ta nhưng lại vừa không muốn, nhưng nhu cầu bức bách của anh ta thật giục giã. Cô nhận thấy mình đứng lên. Một nụ hôn ít nhiều cũng đã thuyết phục được cô, và rồi cô ở trong phòng ngủ của anh ta. Đó không phải là một điệu nhảy uyển chuyển nơi mà sự lóng ngóng biến mất và quần áo được trút xuống không chút lập bập. Anh ta còn chưa tháo được khuy áo nịt ngực của cô, và khi cô nhận thấy cái cương cứng của anh ta dưòng như mới lớn làm sao so với vòng hông hơi hẹp, cô phải nhìn đi chỗ khác. Cô run lẩy bẩy như một trinh nữ đang khiếp sợ.

“Có chuyện gì vậy?”

“Em xấu hổ.”

“Vậy là không phải do anh chứ?”

“Ô không.” Sự dễ tổn thương của anh ta khiến cô cố gắng mạnh mẽ hơn. Cô kéo anh vào người mình, như thế vừa có tác dụng làm anh vừa lòng lại vừa bảo đảm cô không còn nhìn thấy cái rắn đanh của anh ta bật tưng ra khỏi chiếc tổ lông của nó.

Chăn đệm sạch sẽ, những ngọn nến là một chi tiết điểm xuyết đáng ngạc nhiên, anh ta rất ân cần và chu đáo và không một lần nào nhận xét về việc cô không có eo, nhưng cô phải thú nhận là không, cô không hoàn toàn thấy đê mê. Tuy nhiên, anh ta tỏ ra rất cảm kích, và cô hài lòng với điều đò. Tất nhiên đó không phải là trải nghiệm tình dục tồi tệ nhất mà cô từng có. Và những lần yêu đương tuyệt diệu nhất thì vốn lúc nào cũng hơi siêu thực, thường diễn ra trong quá trình làm lành với Phelim, khi mà niềm vui tái hợp bổ sung thêm chút kích thích cho một trải nghiệm vốn đã hòa hợp sẵn.

Giờ cô đã là một cô gái lớn rồi và sẽ thật phi thực tế khi kỳ vọng mặt đất rung chuyển. Với lại, lần đầu tiên cô làm chuyện ấy với Phelim, thế giới cũng đâu có rừng rực cháy.