Sửu Hoàng

Chương 28




Long bào may nhanh nhất cũng cần bảy ngày, các vật dụng cần thiết cũng cần phải chuẩn bị, Hoàng Phủ Kiệt nhượng Trương Bình chọn một ngày, Trương Bình tiện tay bốc đại, chính là bảy ngày sau a, không quản ngày đẹp xấu, ngươi muốn làm gì cũng được. Vì vậy lễ đăng cơ chính thức liền định vào ngày mười ba tháng ba.

“Việc muốn làm thật nhiều.” Trương Bình nhíu mày.

“Đúng vậy.” Vị vua nào đó thoải mái đáp nhẹ.

“ Hoàng quý phi nương nương phái người tới, thỉnh ngài tới xem qua.”

“Để nàng ta chờ được rồi.” Hoàng Phủ Kiệt đang cười. Hắn vừa nghĩ tới tâm tình mẫu thân hắn hiện tại thì nhịn không được muốn cười. Mẫu thân hắn vậy mà cũng có thể khiến hắn cười rộ lên.

“Ngươi không lo nương nương…”

“Ta để Hồng Tụ đi『an ủi』nàng rồi.”

Trương Bình không biết nói sao, chuyện phụ bạc như vậy người này cũng có thể nghĩ ra, để Hồng Tụ đi đối phó với nguyên lai chủ tử của nàng ta.

Hồng Tụ tại Thụy hoa cung, tuy rằng trừ Ngôn phi ra thì nàng chính là người uy phong nhất. Nhưng Ngôn phi không phải chủ chân dễ chịu, Ngôn phi vì tư tâm riêng của mình mà khiến một nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp sống cô đơn một mình – Hồng Tụ sống uổng hai mươi xuân thu trong thâm cung, thử hỏi Hồng Tụ trong lòng sao có thể không hận? Hiện Hồng Tụ đã thoát ly khỏi sự trói buộc của Ngôn phi, nàng còn có cơ hội chống lại, liệu nàng há có thể giấu không lộ ra một điểm ác khí?

“Bại hoại…”

Đại phôi đản (trứng thối, đồ đểu) ôm chặt y.

——————–

“Khởi bẩm hoàng thượng, Vũ Sơn đại nhân cầu kiến.” Bên ngoài Thượng thư phòng truyền đến thanh âm của tân phó tổng quản thái giám Liễu Thuận.

“Mời vào.”

Phong Vũ Sơn vừa vào đã phủ phục trên đất, hô to :”Thảo dân khấu kiến Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế.”

Hoàng Phủ Kiệt, Trương Bình, hai người cùng đưa mắt nhìn kẻ đang quỳ rạp trên đất. Hai người nhìn một lúc lâu, liếc mắt với nhau một cái, đều thấy trong mắt đối phương có tia ác ý, liền ngậm chặt miệng không lên tiếng.

Phong Vũ Sơn quỳ rạp trên mặt đất, chờ đợi và chờ đợi. Sau cũng không biết là đoán ra cái gì, càng quỳ rạp trên đất, cử động cũng không.

“Kỳ Trung trông coi chỗ phụ hoàng, Chu Bính phụ trách Thư vương phủ, Nhược Cốc tiếp cận Ngôn phủ, quân của lão nhị do Đào tướng quân chỉnh đốn cũng không cần lo lắng. Còn bên Dụ vương thì sao?”

Trương Bình đáp: “Chu Trạm Giang tướng quân cùng lão Dụ vương có giao tình, năm xưa cha của Chu Trạm Giang chết trong tay Dụ vương. Do đó để hắn theo dõi Dụ vương tuyệt không xảy ra sơ sót.”

Hoàng Phủ Kiệt cảm thán: “Trong kinh còn có bí mật nào của các đại thần mà ngươi không biết?”

Trương Bình đắc ý: “Ngươi giao những chuyện này vào tay ta, ta có thể ghi lại toàn bộ việc ăn uống, hành động của quan viên, một chữ không sai để lên bàn cho ngươi.”

“Tưởng hay lắm đấy! Ngươi chỉ cần chuyên tâm hầu hạ trẫm a, đừng có suốt ngày chạy lung tung khắp nơi.”

“Tá ma sát lư.” Trương Bình bất mãn.( đổ gánh nặng lên lưng lừa đến chết = giao việc còn đổ trách nhiệm cho người khác)

“Là sát cái đầu lừa nhà ngươi, làm gì nào? Muốn tạo phản phải không?”

Trương Bình… giơ nắm đấm lên thổi thổi.

Hoàng Phủ Kiệt lại một lần nữa oán hận nghĩ hắn thực sự phải tìm cách tử phế đi công phu người này mới đúng.

“Được rồi, các ngươi đều lợi hại!” Đường hạ có người chịu không nổi hai kẻ liếc mắt đưa tình, rốt cục bò lên, bất quá vẫn ngồi chồm hổm như cũ, “Hoàng thượng, ngài lúc nào thì đáp ứng chuyện phong thảo dân làm đại quan a? Ngài đã đồng ý phải là nhị phẩm trở lên.”

Hoàng Phủ Kiệt nhíu mày “Người kia là ai? Ngươi biết ta?”

Trương Bình nhìn thật kỹ, nói :” Thoạt nhìn vừa giống cẩu lại vừa giống sư huynh của ngài.”

“Ai?”

“Phong Vũ Sơn.”

“Vũ Sơn? Trẫm nhớ rõ Vũ Sơn là đại tài tử uyên bác, nói chuyện cũng rất văn nhã, thế nào lại thô lỗ khó chịu giống người này?”

“Nghe đồn là do tổn thương tình cảm.”

“A?”

“Có người nói tài tử Vũ Sơn và tiểu thế tử của Dụ vương từng có một quá khứ không minh bạch, không được thuần khiết. Sau này vì thân phận y hèn kém nên đành từ bỏ…….”

“Trương Bình, đồ thái giám chết bầm nhà ngươi! Ngươi, ngươi, ngươi nói năng bậy bạ! Bản công tử và Bát tiểu vương không minh bạch, không thuần khiết lúc nào? Ngươi không được hủy hoại danh dự của ta! Rõ ràng là Bát tiểu vương ỷ thế hiếp ngươi, cướp vợ chưa cưới của ta, bản công tử đến tìm hắn tranh luận đạo lý phải trái thì hắn ỷ có cha, còn có thái tử làm chỗ dựa, khiến bản công tử…..”

“Là vậy sao?” Hoàng Phủ Kiệt hoài nghi.

Trương Bình lắc đầu, thành thật đáp:” Nô tài rõ ràng nghe người hầu của Dụ vương phủ nói, Phong công tử xuất thân hèn mọn, tuy bụng đầy tài học nhưng không thể ra làm quan, lại muốn trèo cao với tiểu thế tử, mượn tiểu thế tử giúp hắn thoát ly thân phận hèn mọn, thậm chí tự tiến cử mình làm người hầu hạ chăn gối. Thế nhưng tiểu thế tử không thèm để mắt tới hắn, không những sai ngươi đuổi ra khỏi vương phủ, còn phá hư chuyện buôn bán của hắn, khiến hắn vô pháp dung thân trong kinh thành.”

Hoàng Phủ Kiệt và Trương Bình dùng ánh mắt thương cảm nhìn về phía người đang quỳ gối ở dưới.

Phong Vũ Sơn không quỳ nữa, đứng lên, đến chỗ cái ghế gần nhất ngồi xuống, bắt chéo chân trên ghế, nhìn xung quanh một vòng rồi nói : “ Nguyên lai đây là Thượng thư phòng của hoàng đế, chà, chẳng biết thiên hạ có bao nhiêu kẻ muốn vào đây. Không ngờ bản công tử cũng có ngày ngồi ở chỗ này.”

“Đúng vậy, ngay cả trẫm trước đây cũng chỉ tiến nhập qua có một lần mà thôi.”

Phong Vũ Sơn lập tức ngồi thẳng lên, ho khan một tiếng nói :”Nói đi, bệ hạ muốn thảo dân làm cái gì?”

“Dụ vương già rồi.” Trương Bình nói.

“Trên tay ông ta nắm một phần ba binh quyền cũng đủ lâu rồi.” Hoàng Phủ Kiệt bổ sung.

“Nếu như ta không không nghĩ được biên pháp lật đổ Dụ vương, hoàng thượng ngài định ghi nợ tiếp đúng không?” Phong Vũ Sơn lầm bầm.

Hoàng Phủ Kiệt lắc đầu, “Trẫm là vua của một nước, dĩ nhiên sẽ giữ lời. Năng lực của ngươi trẫm đã nhìn tận mắt, nên phong quan thì đương nhiên sẽ phong quan cho ngươi.”

Trương thị nhân tiếp lời : “Bất quá, nếu muốn thì trong hai ngày lời đồn Vũ Sơn đại nhân câu dẫn thế tử Dụ vương, bị mọi người cười nhạo sẽ biến mất.”

Phong Vũ Sơn gắt gao địa Trương Bình:”Thái giám chết bầm, ta đắc tội với ngươi chỗ nào hả?”

Trương Bình rất thành thật hồi đáp :”Bởi vì ngươi chửi ta là thái giám chết bầm.”

“Phụt!” Hoàng Phủ Kiệt không nhịn nổi, ngụm trà vừa uống phun ra khỏi miệng, văng tung tóe.

Phong, Trương hai người cùng nhau dùng ánh mắt khinh bỉ liếc tên này một cái.

——————

Các quan viên, vương hầu thấp thỏm bất an, chẳng biết sau khi tân hoàng đăng cơ thì trong triều sẽ rung chuyển một phen thế nào, Hoàng Phủ Kiệt chỉ khoanh tay an tĩnh làm người đứng ngoài xem phản ứng.

Thắng đế lưu lại cái vũng này cho hắn coi như không tệ, cũng không cần hắn chỉnh lý lại từ đầu. Nhưng vạn sự muốn giữ lại cũng khó, hắn hiện tại phải đem mấy con sâu tác quái ra bóp chết trước rồi mới nói.

Bất quá, hắn cũng không vội. Bởi vì hắn biết còn hơn tử vong, đáng sợ nhất chính là quá trình rối loạn, tâm thần tan tác chờ đợi cái chết giáng xuống.

Lúc này, đối với phụ hoàng, mẫu phi, các huynh đệ, còn có một số kẻ tâm địa gian ngoan, chờ đợi đã biến thành một loại dày vò không thể nghi ngờ.

Bảy ngày chẳng mấy chốc qua đi.

Trước ngày mười ba tháng ba, khí trời biến đổi, sau những ngày âm u, thái dương đã ló dạng.

Trương Bình dưới đài quan sát thở hắt ra, xem chừng lão thiên gia coi như nể mặt. Tuy nói người nọ đăng cơ danh chính ngôn thuận nhưng người nghi hoặc không phải là không có. Đại điển đăng cơ lúc đầu xuất hiện cái gì mới đều có thể bị coi như điềm báo. Đã tới nước này rồi, y mong đối phương có thể vững vàng ngồi trên ngôi vị hoàng đế.

Chung thanh (tiếng chuông)vang lên, giờ lành đã đến.

Chúng thần nhìn theo người đầu đội đế quan, thân khoác hoàng bào, chân đi long ngoa (giày rồng), Hoàng Phủ Kiệt bước từng bước lên tế thiên đàn.

Thân ảnh cao lớn đứng ở chỗ cao nhất của tế thiên đàn, hướng thiên địa cầu khẩn, vì bách tính cầu phúc.

Bầu trời ngày càng âm u, vừa mới hé ra chút ánh dương giờ đây mây đen bỗng ùn ùn kéo đến.

Hoàng Phủ Kiệt còn chưa nói xong lời cầu khẩn, Trương Bình ở bên dưới lo lắng vạn phần, không nên mưa, nghìn vạn lần trời không nên mưa.

“Ầm——!”

Một đạo thiểm điện (chớp) xẹt qua phía chân trời, tiếng sấm bồi liên tiếp.

Hoàng Phủ Kiệt giơ cao hai tay lên, đọc ra câu kỳ nguyện cuối cùng.

Đột nhiên mưa như trút nước.

“Long thần hạ phàm, phù hộ Đại Á ta, Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế ——!” Trước tình thế cấp bách, Trương Bình mở miệng hô to.

Mọi người nhất tề quỳ xuống, cùng hô lên: “Long thần hạ phàm, bảo hộ Đại Á ta, Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế——!”

Một tiếng tiếp một tiếng, tựa như sóng cuộn truyền nhau, lan ra thật xa. Mà nguyên bản nhưng người có tâm bất kính với vị sửu hoàng Hoàng Phủ Kiệt đều bị bạo vũ rửa trôi sạch sẽ.

Dân gian đã sớm truyền Tứ hoàng tử là Long thần chi tử, hôm nay thiên tử kế vị, quả nhiên có Long thần đến trợ uy. Bằng không sáng sớm một mảnh dương quang rực rỡ, thế nào mà sét đánh không sớm không muộn, nhất quyết cứ đến khi tân đế tế thiên mới trút mưa lớn ?

Vào mùa xuân, mưa quý như dầu.. Trận này mưa một chút, khẳng định Hoàng Phủ Kiệt là chân long thiên tử chi danh. Vị này đời sau tôn xưng là Bình Vũ đại đế, là hoàng đế được sử sách Đại Á ghi chép nhiều nhất. Bởi vì trong số các hoàng đế thánh minh của Đại Á, người thực sự kế vị danh chính ngôn thuận, vừa thuận theo thiên ý, vừa đắc nhân tâm quả thực rất ít.

Hoàng Phủ Kiệt trời sinh dị mạo, lúc nhỏ cũng bởi vậy mà chịu nhiều đau khổ nhưng hôm nay lại là dung mạo bất phàm, để lại cho hậu thế một tân truyền kỳ.

Hoàng Phủ Kiệt ngẩng đầu đứng ở trên thiên đàn, mặc cho bạo vũ gột rửa thân thể.

Hắn rốt cục đã chờ tới được ngày này.

Hắn đưa mắt tìm kiếm trong màn mưa xối xả, mưa rất lớn, không thể nhìn thấy cái gì rõ ràng.

Y ở nơi nào? Hắn biết là Bình hô lên tiếng đầu tiên, hắn nghe thấy thanh âm của y.

Hắn có thể xác định được phương vị đại khái, nhưng chỗ nào cũng có người người quỳ, hắn chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của bọn họ.

Có một người giống như cảm ứng được điều gì đó, lặng lẽ ngẩng đầu.

Ánh mắt hai người gặp nhau.

Hoàng Phủ Kiệt mỉm cười.

Ta làm hoàng đế rồi, ta đã làm được rồi!

Đúng, đúng, ta biết ngươi rất giỏi!

Hoàng Phủ Kiệt đăng cơ, sửa niên hiệu là Bình Vũ. Mọi người theo tập quán trước đây, dùng niên hiệu tương xứng, xưng là Bình Vũ đế.

———————–

Màn đêm buông xuống, Thường Thanh cung của thái thượng hoàng xuất hiện nhân ảnh.

Hai người phân công nhau, loáng cái toàn bộ cung nhân phụ trách hầu hạ bên ngoài đều té xỉu mà không hề hay biết.

Cửa cung mở, một người đứng ngoài canh chừng, một người lướt vào.

“Ai?” Hoàng Phủ Thắng cả kinh, mở mắt ra. Sát khí không hề che giấu kích động ngài, khiến toàn thân phát lạnh.

“A!” Thắng đế còn tưởng rằng bản thân nhìn thấy quỷ.

Đèn sáng, có người thản nhiên nói :” Vẫn chưa tới giờ Tuất, sao đã ngủ rồi? Xem ra thân thể phụ hoàng cũng không được khỏe a.”

“Nguyên lai là hoàng thượng tới.” Thắng đế cố ý nhấn mạnh hai chữ “hoàng thượng”, ý tứ châm biếm không cần nói cũng biết “Người tới làm gì? Cố ý đến xem quả nhân đã chết hay chưa sao?”

“Đúng a” Hoàng Phủ Kiệt thừa nhận một câu, khiến Thắng đế thiếu chút nữa thổ huyết.

“Quả nhân còn tưởng rằng ngươi thực sự muốn phụng dưỡng quả nhân bách niên.” Thắng đế ngồi dậy, cười nhạt.

“Ha hả, nếu như người thực sự sống đến bách niên, trẫm vẫn còn phải đối mặt, chịu đựng sự ác tâm của nữ nhân kia sao?”

“Làm càn!”

“Làm càn? Cái gì gọi là làm càn?” Hoàng Phủ Kiệt thân thủ ôn nhu nhưng cường ngạnh, áp chế Thắng đế nằm xuống.

“Người muốn làm gì? Người đâu! Đến….” Á huyệt của Thắng đế bị điểm, mở miệng không kêu thành tiếng.

Hoàng Phủ Kiệt nhân tiện điểm tứ chi ngài một cái, như vậy sẽ thuận lợi cho việc hắn sắp làm. Từ trên bàn lấy một bình nước trong, móc ra xấp giấy trong lòng, hắn quay lại bên giường ngồi xuống.

Đồng tử Thắng đế lưu chuyển qua lại, trên mặt phẫn nộ, cũng càng thêm sợ hãi. Hành vi của nhi tử hiện tại, nhìn thế nào cũng không giống bình thường.

“Người nghe qua loại hình phạt xử tử này chưa? Dùng giấy phủ lên mặt, tưới nước lên, một tầng lại một tầng, cứ như vậy đến lúc thiếu khí sẽ chết ngạt. Có điểm thống khổ, nhưng chỗ hảo chính là không dễ dàng tra ra nguyên nhân tử vong, thoạt nhìn giống như tử vong tự nhiên.”

Thắng đế trừng mắt, con mắt lồi to như muốn vọt ra ngoài.

“Người có muốn hỏi trẫm vì sao quyết định như vậy?” Hoàng Phủ Kiệt cười, cười giống như một tiểu hài tử, chỉ là dáng tươi cười vô cùng khủng bố.

“Bởi vì trẫm luôn muốn hảo hảo cảm tạ người. Người là một phụ hoàng tốt cỡ nào a, cho trẫm sinh mệnh, cho trẫm tràn ngập lạc thú lúc nhỏ, ngay cả thời niên thiếu, tuổi thanh niên đều được người tha thiết quan tâm, nhượng trẫm mỗi ngày đều giống như ở trong sa trường, khích lệ rất nhiều, tài bồi rất nhiều. Người xem, trẫm không phải là do người bồi dưỡng mà ra sao?”

Tầng giấy thứ nhất phủ lên miệng mũi Thắng đế. Hoàng Phủ Kiệt nhấc ấm trà róc rách tưới lên. Một bên rót, một bên cười, tựa như đang chơi một trò phi thường thú vị.

“Cảm tạ người khi ta vừa sinh ra đã gọi là yêu nghiệt, ngài nói xem nếu như lúc đó ta bị ném chết sẽ hảo bao nhiêu? Ta không cần phải chịu tội đồ dày vò, nói không chừng ngài bây giờ vẫn có thể ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế.”

Tờ giấy thứ hai trùm lên. Trong mắt Thắng đế toát ra ý cầu xin, có lẽ ngay cả chính ngài cũng không phát hiện ra.

“Khi người sủng ái nữ tử khác, muốn bảo vệ hài tử của người mình yêu nhất, ngài có nghĩ tới ngài còn có một sửu hài nhi, ngay cả sinh mẫu (mẹ đẻ) cũng thống hận hắn, giãy dụa trong một góc phòng của hoàng cung. Hắn ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, ngài tin được sao? Một vị hoàng tử lại đói đến mức phải uống nước cầm hơi.”

“Hắn thậm chí đến cả trùng trong đất cũng ăn, đói đến mức quặn ruột, bất cứ cái gì cũng ăn được. A, cũng bởi vậy mà hắn học được một kỹ năng, hắn biết hoa gì có thể ăn, hoa gì không thể ăn. Ha ha.”

Tờ giấy thứ ba dán lên tờ thứ hai đã hấp thụ no nước. Bởi vì hấp lực của nước, ba tờ giấy dính lại với nhau.

“Vì ngài không muốn gặp hài tử này nên tất cả mọi người khinh bỉ hắn, tiến tới ngược đãi hắn. Mẫu thân hắn hở một chút là tìm hắn trút giận, thị nô trong cung ai cũng có thể cưỡi lên đầu hắn, càng không đề cập tới mấy người huynh đệ tỷ muội.”

Từ trong mắt Thắng đế lệ chảy. Ngài không nói được là vì loại thống khổ nào mà rơi lệ.

“Phụ hoàng, hài nhi đau quá. Nương dùng kim trâm đâm ta, dùng gậy trúc đánh ta, để hạ nhân bạt tai ta, chỉ bởi vì ta không thỉnh cầu người ưa ta.”

“Còn có các huynh đệ tỷ muội, ta sẽ chơi đùa cùng bọn họ, bởi vì cho đến bây giờ cũng không có ai chơi cùng ta. Chính là bọn hắn nhục mạ ta, cười nhạo ta, ép ta ăn bùn, dụng quyền dạy ta tình nghĩa huynh đệ, đẩy ta xuống hồ nước dạy ta bơi lội, nhượng thị vệ thân cao lực tráng đến đánh ta nói chỉ dẫn cho ta võ nghệ, ta phải chui qua đũng quần bọn họ, những chuyện ti tiện nào cũng đều làm qua, chỉ hy vọng bọn họ không còn khi dễ ta. Phụ hoàng, khi đó người ở nơi nào?!”

Biểu tình Hoàng Phủ Kiệt đã chứa một tia điên cuồng, dáng cười trên mặt càng hạ âm trầm.

Tờ giấy thứ tư đã đậy lên mặt Thắng đế. Thắng đế nhắm mắt lại chịu đựng.

“Ta thật vất vả mới có thể gặp ngài, ngài còn nhớ rõ không? Tại Tàng thư lâu. Ngài biết tâm tình ta lúc đó sao? Ngài biết ta lúc đó có bao nhiêu hưng phấn sao? Ta cho rằng người tới cứu ta, ta cho rằng từ nay về sau đều có thể trải qua những ngày yên lành. Thế nhưng ngài thì sao, ngài đối với ta đã làm ra chuyện gì?”

Hoàng Phủ Kiệt cúi sát mặt, cười thảm nói : “Ngài cũng đưa người duy nhất tốt với ta lúc đó đến Nội thị giam cho đám biến thái kia dằn vặt! Từ khi đó ta chỉ biết, ta không phải nhi tử của người, người cũng không phải phụ thân của ta. Người, chính là căn nguyên thống khổ của ta, là cừu nhân lớn nhất của ta!”

Tờ giấy thứ năm che lên, đột nhiên có một bàn tay bắt lấy cổ tay Hoàng Phủ Kiệt.

“Tha cho ông ta, dù sao cũng là phụ thân ngươi.”

“Ai cho ngươi vào đây? Đi ra ngoài!” Hoàng Phủ Kiệt bạo rống.

“Tiểu Kiệt, nhìn ta! Nhìn ta!”

Hoàng Phủ Kiệt không đối diện với ánh mắt người kia.

Người kia đưa hai tay ôm lấy mặt hắn, nghiêm trang hỏi : “Ta là ai?”

“Ân?”

“Ta là ai?” Người kia lại hỏi một lần nữa.

Hoàng Phủ Kiệt sửng sốt một hồi….đáp :” Trương Bình.”

Trương Bình đột nhiên vuốt mặt hắn, hôn một cái. “Trả lời! Ngươi muốn cái gì?”

Hoàng Phủ Kiệt trầm mặc, sắc mặt tối lại muốn dọa người.

Trương Bình lặng lẽ đưa tay bóc toàn bộ giấy phủ lên khuôn mặt đã tái mét của Thắng đế.

Hoàng Phủ Kiệt thấy động tác của hắn, tay khẽ động, lại bị Trương Bình giữ lấy mặt, hôn thêm một cái nữa.

“Khụ! khụ khụ khụ!” Tiếng ho khan kịch liệt vang lên, Thắng đế thu hồi lại được một cái mạng già.

Trương Bình, Hoàng Phủ Kiệt, hai người không nhìn về phía người nọ.

“Không đáng.” Trương Bình nói. “Những người này không đáng để ngươi giết. Bọn họ không xứng cho ngươi động thủ.”

Hoàng Phủ Kiệt trầm mặc nửa ngày, nói:” Lão lục, lão tam, còn có phế thái tử thì sao?”

“Đó là để ngươi hả giận. Tựa như thải ra những thứ độc hại, bọn họ là thứ phân thối chờ ngươi thải ra ngoài. Hiện tại ngươi đã xong, tìm hai tờ giấy lau đi là được, không cần móc ra thứ xấu xa khác. Đem tất cả đám phân chôn xuống là được.”

“Đây là…tỉ dụ gì thối vậy.”

“Đúng là rất thối.” Trương Bình thành thật nói.

“Ta vẫn còn tức giận.”

“Ta biết.”

“Ngươi có thể đừng ngốc như thế nữa không? Ngươi có nghĩ tới hậu quả chưa?”

“Nếu như bọn họ lại khi dễ ngươi, cùng lắm ta giúp ngươi đem bọn họ ‘tế’ một lần là xong chuyện.” Trương Bình nghĩ bản thân rất oan, đã vì hắn lo nghĩ, còn bị hắn mắng.

“Khi dễ trẫm? Chỉ bằng bọn họ? Hừ!”

“Đúng a, ma vương bệ hạ của chúng ta cường đại nhất!” Trương thị nhân dùng giọng lưỡi dỗ ngọt tiểu hài tử nói.

“Trương Bình”

“Ừ.”

“Ta rất muốn giết ngươi, làm sao bây giờ?”

“Cái này… ngươi khẳng định?”

“Ân.”

“Thế nhưng…” Trương đại thị nhân bối rối. “Ngươi đánh không lại ta a?”

Hoàng đế lão đại tức giận đùng đùng….quay đầu bỏ đi.

Trương thị nhân lưu lại cũng thở dài, bắt đầu thủ tiêu chứng cứ phạm tội.

Thắng đế còn đương ho khan, tựa hồ như muốn ho ra máu.

Trương Bình thu dọn hảo mọi thứ, thuận tiện cũng giải huyệt đạo cho lão hoàng đế.

Trương Bình vừa nhấc chân đi….

“Tạ ơn… Tạ ơn… ngươi.” Thanh âm khàn khàn, trong nháy mắt đế hoàng trở nên già nua.

Trương Bình quay đầu lại, lộ ra sắc thái nghiêm khắc chưa từng có. “Ta không cần ngài tạ ơn. Ta cũng không phải là cứu ngài. Ta chỉ không muốn tiểu Kiệt càng lún càng sâu. Hắn là một hảo hài tử, tuy rằng bởi vì các người mà tâm tình có chút méo mó nhưng tương lai hắn sẽ là một hảo hoàng đế, hơn nữa sẽ là một hoàng đế hạnh phúc.”

May là Hoàng Phủ Kiệt không ở lại nghe câu đó. Nếu để hắn biết Trương Bình cảm thấy hắn nguyên lai là một hảo hài tử, hắn đại khái sẽ u sầu phiền muộn, muốn chết…..

“Ngươi là người năm đó….”

“Đúng.”

“Các ngươi vừa nói …lão lục …họ….”

“Họ làm sao?” Trương Bình mờ mịt.

Lão hoàng đế sáng suốt không truy vấn thêm.

“Ngài muốn nói là tiểu Kiệt cao hứng sát hại bọn họ chứ gì? Nếu như người của ngài bị hại chết, ngài có cao hứng như vậy hay không? Kỳ thực là, có một câu ta vẫn muốn nói với ngài.”

Lão hoàng đế ngẩng đầu.

Trương Bình nhịn không được nói :” Ngài làm phụ thân như thế nào? Các nhi tử của mình không có một điểm huynh đệ thân tình, lúc nào cũng lục đục với nhau, coi đối phương như cừu nhân. Huynh đệ bọn họ biến thành như vậy, trách nhiệm của ngài là lớn nhất!”

“Bảo bối Ngũ hoàng tử của ngài chết trong tay Nhị hoàng tử nhưng ngài dám nói mình không có trách nhiệm? Ngài nói mình yêu nhất Dương Chiêu Dung, nhưng còn nạp thêm phi tử , các nhi tử liên tiếp được sinh ra? Khi đó ngài đặt Dương Chiêu Dung ở chỗ nào trong lòng? Ngài có biết Ngũ hoàng tử luôn cho rằng người mà ngài yêu thương nhất chính là Lục hoàng tử, không phải hắn hay không? Ngài cho rằng cuối cùng giao ngôi vị hoàng đế cho hắn, hắn sẽ cảm kích sao? Bỏ đi, bất quá chỉ có ngài tự cho là đúng mà thôi.”

Cuối cùng, y nói thầm một câu : “Ngay cả vị trí hoàng hậu cũng không dám phong cho nữ nhân mình yêu nhất, ngài nhu nhược! Ngài nhát gan! Hoàng đế cái gì, còn không bằng lão cha của ta.”

Thắng đế có lẽ quá tức khí, nằm trên giường khổ sở hô hấp. Cả đời ngài có ai dám nói với ngài như vậy? Hơn nữa là dùng giọng điệu giáo huấn, phượng hoàng trụi lông còn không bằng một con gà, thử hỏi ngài còn tiếp tục sống làm cái gì ?

Chính là bộ dạng lão hoàng đế thực sự có chút thương cảm, Trương Bình do dự một lúc, cuối cùng cúi xuống ghé vào tai Thắng đế nói một câu.

Ngẩng lên, Trương Bình gãi gãi đầu, hy vọng y làm như vậy là đúng.

Trương Bình ly khai, Thường Thanh cung khôi phục sự tĩnh mịch.

Thật lâu.

“Người đâu….thỉnh Dương Chiêu Dung tới.”

Cung nhân bên ngoài đã tỉnh, căn bản không biết bản thân đã từng hôn mê, lĩnh mệnh rời đi.

Qua một tuần trà, Dương Chiêu Dung bước vào Thường Thanh cung.

Một lúc lâu sau, cung nhân phụng trà đi vào phát hiện Thắng đế ôm lấy Dương Chiêu Dung cùng nhau đi về Tây hạc. Bên cạnh gối Thắng đế lưu lại di chỉ, nhượng tân đế truy phong Dương Chiêu Dung là Đức từ hoàng hậu, cùng Thắng đế đồng táng một mộ. Mà người cũng khéo léo để lại di chỉ trên bình ngọc.

———————

Tiểu viện u tĩnh, tối như mực. Đẩy cửa phòng ra, một cỗ khí tức âm lãnh nhào tới trước mặt.

Trương Bình tìm được người nào đó đang đứng trong góc. Đèn không điểm, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ dáng vẻ.

“Sao lại tới đây?”

Nam nhân cao lớn hướng mặt vào tường, không đáp lại.

Trương Bình đi tới bên cạnh hắn, cùng nhau diện bích. (ngắm tường)

“Ta tìm ngươi một vòng, đoán rằng ngươi sẽ tới nơi này.” Trương Bình giơ ngón tay, quẹt một đường trên tường, không có bụi. “Rất sạch sẽ, xem ra hàng ngày đều có người tới quét tước.”

Nam nhân cao lớn sắc mặt hàn lãnh.

“Ta nhớ ngươi trước đây có đôi khi nửa đêm tỉnh dậy, đứng lên đào góc tường. Nói thật, khi đó ta rất sợ. Sợ ngươi lúc đó có tâm bệnh gì đó.”

Nam nhân hừ mũi, lạnh lùng.

Trương Bình suy nghĩ một lát, đột nhiên xoay người ôm cổ hắn, kiễng chân, cắn lên vành tai hắn nói : “Ta biết ngươi vẫn muốn làm cùng ta ở chỗ này, đúng không?……..lúc ta mười lăm tuổi.”

Mặt nam nhân tựa hồ có điểm nóng bừng.

“Ngươi rất biến thái…..”Trương Bình bóp mông nam nhân một cái.

Nam nhân lúc đó được châm lên hỏa dục, ôm lấy Trương Bình đặt lên đất.

Không lâu sau hai người vụng trộm từ Thụy hoa cung trở lại Vị Ương cung thì nghe cung nhân truyền tới tin tang tấn. Tiếng chuông báo đế hoàng qua đời lập tức vang lên.

Bận rộn đến nửa đêm, sau khi lễ bộ đại thần rời đi, hai người cũng có thể quay về tẩm cung tạm nghỉ.

“Sau khi ta đi, ngươi ở lại nói những gì?” Tâm tình sớm được Trương Bình điều trị quay về trạng thái bình thường, Bình Vũ đế ngâm mình trong dục trì (bồn tắm) nhíu mày hỏi.

“Không nói cái gì a.” Trương đại thị nhân tứ chi mở rộng trong dục trì, bày ra bộ dạng mệt mỏi vì bị thao quá độ. Kỳ thực y cũng không muốn mở rộng hai đùi như vậy, nhưng ai kêu ở giữa cắm một thứ to lớn chứ?

“Ngươi không nói gì, ông ta sẽ không thừa lúc ngươi đi rồi thì gọi Dương Chiêu Dung tới đồng mệnh thác hoàng tuyền?” Nam nhân rất tàn nhẫn mà nắm lấy thứ nào đó giữa hai chân y, khó khăn lắm mới dài ra một chút, lại bị hắn chà xát tới lui.

“A…”Trương thị nhân cũng không biết là đau nhức hay thế nào, bị nắm lấy liền kêu ai ai. “Ta thực không nói cái gì, chỉ nói…”

“Nói cái gì?” Nam nhân nhìn y kêu to thảm thương, lúc này mới lưu luyến buông thứ bị hắn ngược đãi đến sưng đỏ. Đêm nay hắn chính là hạ thủ lưu tình, nếu đổi lại là bình thường khi tâm tình bất hảo, sẽ khó khống chế, tuyệt không buông tay.

“Ông ta không bằng cha ta.”

Hoàng đế đại nhân lặng lẽ nâng đùi của người dưới thân lên, im lặng trừu tống mây mưa dưới thắt lưng y một hồi.

Trương Bình hai tay nắm chặt trì biên(thành bồn), nhắm mắt lại rên rỉ.

Đột nhiên nam nhân bắt đầu ra sức trừu tống, liên tiếp gần đại can hai trăm hiệp, đến khi Trương Bình phải thút thít cầu xin.

Sau cao trào, hoàng đế đại nhân thỏa mãn nói : “Lúc nào thì ngươi nhượng ta bái kiến thái sơn đại nhân (cha vợ) một lần?”

“… A?” Thương cảm cho Trương thị nhân bị thao đến mức phản ứng đều chậm nửa nhịp.

“A cái gì a, có muốn Trương gia của ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất gia?” Nam nhân ôm lấy thắt lưng ái nhân, mượn sức nổi của nước nhượng y ngồi trong lòng mình.

“Miễn đi. Chúng ta đều là nông dân, không thích hợp xuất đầu lộ diện bên ngoài.” Trương Bình mệt mỏi, không còn thấy thẹn tâm mà nằm sấp trong lòng hắn, lười biếng nói.

“Đây là suy nghĩ của ngươi, cũng là của phụ mẫu ngươi?”

“Của toàn gia ta.” Trong giọng nói Trương Bình dẫn theo một điểm tự hào.

“Trương Bình, ngươi biết không, ta vẫn luôn nghĩ phụ mẫu ngươi là người như thế nào mà có thể dạy dỗ ngươi thành hảo nhi tử như vậy. Chúng ta tìm một cơ hội đến bái bọn họ a.” Nói xong, vị lão đại này thở dài ảm đạm. “Sửu tức phụ (con dâu =)) ) cuối cùng cũng ra mắt cha mẹ chồng, vì ngươi, ta không ngại bản thân xấu xí. Ngươi nói, cha mẹ ngươi có ghét bỏ ta không a?”

Trương Bình không trả lời, ấp úng nửa ngày đột nhiên ngẩng đầu nhăn nhó nói : “Cái kia… Ta có chuyện phải nói cho ngươi biết.”

Hoàng Phủ Kiệt vô thức cự tuyệt không muốn nghe.

Trương thị nhân cũng không quản đối phương có muốn nghe hay không, ghét sát tai hắn, thầm thì.

“Ngươi nói cái gì ?!”

Trong tẩm cung hoàng đế nổ ra một tiếng gầm giận dữ.