Sửu Hoàng

Chương 6




Đương kim thiên tử Hoàng Phủ Thắng cũng bị kinh động.

Ngày hôm nay ngài kết thúc lâm triều sớm, tại ngự thư phòng chỉ bảo học hành cho các hoàng tử, rồi tự nhiên cao hứng dẫn các nhi tử đến Tàng thư lâu tuyển thư. Không ngờ cửa vừa mở, ngài mới đi đến giữa lâu đương cúi đầu nói chuyện với ái nhi, thì lục tử mà ngài yêu thương nhất trên mặt bỗng xuất hiện biểu tình kinh khủng, bắt đầu thét lên chói tai.

Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của nhi tử.

Đơn độc xuất hiện giữa các kệ sách là khuôn mặt đáng sợ thần quỷ dị đàm, càng tăng thêm vẻ âm lãnh của Tàng thư lâu.

Mi cốt cao cao khiến đôi mắt sâu thẳm, giữa hai hàng lông mày có đường vân đỏ như máu hình chữ nhân kéo dài từ khoé mắt đến dưới tai.

Ánh mắt âm trầm, biểu tình cổ quái. Thân hình tuy nhỏ nhưng đã giống như hồn đêm kinh hãi.

“Lớn mật! Yêu nghiệt phương nào dám xuất hiện ở trước mặt thiên tử, ngươi không sợ thánh hoả thiên lôi diệt ngươi vu vô hình!(biến mất không để lại dấu vết)“. Thiên tử tức giận, ôm lấy ái tử đang kinh hãi.

Thân ảnh nho nhỏ im lặng dõi theo ngài.

Sau giá sách bỗng xuất hiện một thân ảnh khác rồi cùng với kẻ dị mạo quỳ xuống đất bái kiến.

“Thị nhân của Thụy hoa cung khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Hoàng Phủ Kiệt quỳ xuống nhưng không có mở miệng thỉnh an, vẫn ngẩng cao đầu như cũ.

Lục hoàng tử được hoàng đế ôm vào lòng cũng an tâm phần nào, quay đầu ra nhìn chòng chọc nam hài đang quỳ trên mặt đất, cúi đầu oán giận một tiếng : “Nguyên lai là hắn.”

Hắn? Hoàng thượng trong đầu tựa hồ nhớ ra điều gì đó.

“Hoàng thượng thứ tội! Đều là lão nô bất lực khiến tiểu điện hạ vào Tàng thư lâu phải kinh sợ, quấy nhiễu thánh giá. Lão nô tội đáng muôn chết a.” Lão thái giám quản lý đang ở ngoài cửa nghe động tĩnh bên trong, sợ bị liên luỵ tới mình liền nhanh chóng bò từ cửa tới, lớn tiếng thỉnh tội.

“Phụ hoàng, cẩu nô quả thực đáng chết. Hắn để người khác tiến vào cũng không bẩm trước một tiếng, kết quả làm kinh sợ đến lục đệ. Người đâu, lôi cẩu nô xuống phía dưới.” Đại hoàng tử từ phía sau hoàng đế bước ra, sai người xử trí thái giám trông coi.

“Hoàng thượng tha mạng, Đại điện hạ tha mạng a!” Lão thái giám vừa nghe đã biết muốn ông ta chết mà, lập tức sợ hãi vùng lên la to :

“Thị nô bên cạnh Tứ điện hạ hung hăng muốn vào Tàng thư lâu, lão nô không đồng ý, hắn cùng Tứ điện hạ uy hiếp lãp nô. Lão nô bất tài phải để bọn họ tiến vào, lão nô cũng không rõ có phải Tứ điện hạ hay không a!”

“Lão nô bị thánh giá xé trời uy chấn làm cho khiếp sợ, nhất thời rối loạn quên không bẩm báo, cầu hoàng thượng xem xét công lao lão nô trông coi Tàng thư lâu ba mươi ba năm chưa phạm sai lầm, tha cho lão nô một mạng a, hoàng thượng tha mạng a!”.

Trương Bình trong lòng cả kinh, lão thái giám hảo khôn khéo! Mặt ngoài thừa nhận bản thân có tội nhưng lại âm thầm đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu y. Làm sao bây giờ? Trương Bình cắn răng nghĩ, vội vàng tiến lên phía trước phân trần:

“Cầu hoàng thượng và Tứ điện hạ làm chủ. Tứ điện hạ chỉ muốn đi vào Tàng thư lâu tuyển thư. Nhưng vị công công này có mắt như mù nên làm chuyện thất lễ. Tứ điện hạ tới trước mặt mà ông ta cũng không nhận ra, bắt Tứ điện hạ xuất ra ngọc bội hoàng tử nghiệm minh thân phận mới cho vào Tàng thư lâu.”

“Tứ điện hạ tuy chịu nhục nhưng người tuổi còn nhỏ, tâm địa thiện lương, cũng không trách vị công công kia một câu. Không ngờ vị công công này lại nói không biết có phải Tứ điện hạ thật hay không. Lẽ nào công công tuổi cao mắc bệnh đãng trí, vừa mới nghiệm chứng ngọc bội hoàng tử mà nay đã quên ngay được?”

Thắng đế lông mày khẽ động, nghĩ thầm tiểu thái giám cũng cơ trí, không để cho bản thân tự kêu oan mà để ngài và hoàng tử làm chủ. Nếu như lão tứ thực sự phải chứng minh thân phận mới có thể vào Tàng thư lâu, như vậy dĩ nhiên thị nô như y sẽ không thể làm chuyện cáo mượn oai hùm. Đồng thời lời lẽ của lão thái giám tự nhiên thành khi quân.

“Hoàng thượng, lão nô oan uổng a!” Lão thái giám chẳng ngờ tên tiểu thái giám kia cứng cựa không phải loại dễ chọc, vội vã kêu oan, định nói thêm cái gì đó.

Hoàng đế vung tay lên, cả giận nói: “Cãi nhau còn ra thể thống gì, đương ở chỗ nào? Trẫm cho ngươi lui!”

“Vâng, Vâng, Lão nô này xin lui, xin lui ngay.” Lão thái giám nhặt về được một cái mệnh, nào dám nói thêm nữa, lập tức rời ra ngoài cửa.

Trương Bình âm thầm thở hắt ra một hơi mới phát hiện trên người đã có một tầng mồ hôi lạnh. Con bà nó, mưu tính cái gì nữa? Mỗi chuyện tuyển thư thôi cũng gặp chuyện. Lần đầu tiên vào Tàng thư lâu đã không thuận lợi, còn kết thù với thái giám quản lý chỗ này, y thầm nghĩ về sau đơn độc đến đây chẳng phải đã khó khăn lại càng thêm nan giải sao ?

Thắng đế khẳng định tiểu thị nô có điểm thông minh hơn người, để ý trong lòng, ánh mắt chuyển dời đến chỗ khuôn mặt tiểu hài tử giống như bóng ma. Hiện giờ hoàng đế cuối cùng cũng nhớ ra ngài còn một tứ nhi – sửu nhi tử.

Tuy nói ngoại trừ lần hắn mới sinh ra, không nghĩ bản thân ngài lần đầu thấy nhi tử thì vẻ mặt có chút ôn hoà. Nhưng vừa nghĩ tới ban nãy không chỉ có Lục hoàng tử đang nằm trong lòng bị hù doạ mà còn kinh động, thất lễ với ngài, không khỏi thập phần cáu giận.

Rõ ràng đều là con ngài, rõ ràng Hiền phi cũng một đời mỹ nhân xinh đẹp, thế nào lại sinh ra một người đáng ghét như thế?

Trong lòng thầm so sánh với những diện mạo kim đồng, kiều tử, lại nhìn khuôn mặt quái vật đối diện ngay cả thỉnh an cũng không có, Hoàng Phủ Thắng càng nhìn càng chán ghét. Nhãn thần của hắn có ý tứ gì? Oán hận chăng?

Hoàng Phủ Kiệt dùng ánh mắt thập phần khát vọng hòa ước ao nhìn phụ hoàng và lục đệ. Hắn vừa sinh ra đã bị phụ hoàng mắng là yêu nghiệt, nghĩ tới là trái tim đau nhức, nhưng hắn cũng đang hy vọng, bởi vì Trương Bình từng nói phụ hoàng đối với hắn cũng có chút mong đợi cùng quan ái.

“Ngươi thấy trẫm sao không bái kiến?”

Nghe được khẩu khí hoàng đế bất hảo, Trương Bình ở phía sau vội vã khẽ đẩy Hoàng Phủ Kiệt, nhỏ giọng nói : ”Điện hạ, mau thỉnh an phụ hoàng của ngài.”

Hoàng Phủ Kiệt trong lòng kích động, vừa hy vọng vừa sợ, hắn có nghe thấy phụ hoàng nói với mình nhưng căn bản không biết trả lời sao. Được Trương Bình ở dưới nhắc nhở, phản ứng quay về với hắn liền quỳ mọp, cúi thấp đầu run giọng nói : “Nhi thần Hoàng Phủ Kiệt khấu kiến phụ hoàng.”

“Ân. Hãy bình thân.” Hoàng Phủ Thắng ngữ khí bất minh, không ai biết ngài đang suy nghĩ điều gì.

Các hoàng tử đứng phía sau Hoàng Phủ Thắng biểu tình khác nhau, tỉnh táo nhất phải nói đến Nhị hoàng tử chỉ mỉm cười nhìn, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử trong mắt rõ ràng châm biếm, Ngũ hoàng tử lại đố kỵ nhìn Lục hoàng tử đang được hoàng đế ôm trong ngực.

Hoàng Phủ Kiệt đứng lên, không biết bản thân muốn nói gì hay làm gì, cứ đứng tại chỗ ngơ ngác.

Hoàng Phủ Kiệt vừa đứng dậy liền lộ ra thân ảnh thị nhân ở phía sau hắn, Trương Bình.

Thắng đế ánh mắt hướng đến kẻ đang nằm úp sấp trên đất không dám ngẩng đầu, quét qua người Trương Bình rồi nói với Hoàng Phủ Kiệt: “Ngươi thu nhận được một hảo nô bộc !”

Hoàng Phủ Kiệt run lên. Trương Bình cũng cả kinh, ta làm sao?

“Hoàng Phủ Kiệt, ngươi dung túng thị nô kiêu ngạo ương ngạnh, lấy tên ngươi ra ức hiếp cung nô, ngươi có biết tội?”

Nói vậy là ý gì? Hoàng Phủ Kiệt ở phía dưới kinh hoảng, tuy bối rối nhưng cũng biết hoàng đế đang trách cứ hắn, sợ hãi quỳ thụp xuống “ Nhi thần biết tội.”

Trương Bình âm thầm kêu lên một tiếng: thảm rồi!

Bất quá hoàng thượng vì sao muốn khai đao với y? Trương Bình không rõ.

“Ân.” Thấy tứ tử tướng mạo tuy rằng xấu xí, người lại có điểm ngơ ngẩn nhưng không phải không hiểu tiến lùi. Hoàng Phủ Thắng thoáng thoả mãn gật đầu.

“Ha ha.” Ai đó đột nhiên cười, tiếp đó chợt nghe người này dùng một loại khẩu khí phi thường khinh xuất nói: “Hoàng thượng, ngài không biết chứ, kẻ thị nhân bên cạnh Tứ điện hạ thực sự to gan lớn mật đến cực điểm, cái gì cũng dám nói. Lần trước y ở trước mặt các vị hoàng tử, nói đại điện hạ không nhân từ bằng nhị điện hạ.”

“Câm miệng! Diệp Chiêm ngươi nói bậy cái gì đó!” Nhị hoàng tử điện hạ quá sợ hãi, lập tức quát bảo ngưng lại.

Người thiếu niên tên gọi Diệp Chiêm tựa hồ cũng tự biết mình lỡ miệng, vội vã quỳ xuống thỉnh tội.

Trương Bình lần thứ hai toát mồ hôi lạnh. Y còn đương suy đoán xem hoàng thượng có chuẩn bị đem mình ra thị uy con ngài hay không, thì bên này các nhi tử khác bắt đầu lợi dụng ngài để hãm hại nô tài.

Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Cẩn lập tức quỳ xuống trước hoàng đế nói : “Phụ hoàng thứ tội, nhi thần dạy kẻ dưới không nghiêm, làm hắn khẩu thuyết nói bậy. Thỉnh phụ hoàng giáng tội.”

Diệp Chiêm cũng liên tục dập đầu thỉnh tội, nói bản thân đều là nói bậy.

“Được rồi!” Đại hoàng tử Hoàng Phủ Hồn sắc mặt khó coi, “Nhị đệ có cần phải vậy? Ngươi làm thế khác làm bảo ta thực sự không nhân từ.”

“Chuyện này là sao?” Hoàng Phủ Thắng diện sắc không rõ.

“Khởi bẩm thánh thượng, để vi thần giải thích.” Thư đồng Vi Vấn Tâm của Đại hoàng tử tiến lên, chắp tay mở miệng nói.

” Nói đi.”

“Vâng.” Vi Vấn Tâm ngữ khí dừng lại, tự thuật: “Đó là chuyện hơn nửa tháng trước, Đại điện hạ học đấu võ, muốn trổ tài với kẻ dưới nên nhiều lần thi đấu với y. Bởi vì Đại điện hạ liên tiếp đánh ngã năm tên thị nhân, lại muốn tỷ thí với thị vệ, các thị vệ đều là người trưởng thành sợ rằng làm bị thương đến đại điện hạ, vi thần liền nói điện hạ dừng lại.”

“Điện hạ tâm tính tiểu hài tử, liền đi tìm Nhị hoàng tử điện hạ chơi đùa, bị Nhị hoàng tử điện hạ cự tuyệt. Sau lại điện hạ có tìm Tam điện hạ , Tứ điện hạ ở một bên tịch mịch nhìn, ngài liền gọi luôn cả Tứ điện hạ chơi cùng. Vì Tứ điện hạ chưa từng học võ, nhiều lần đều bại dưới tay điện hạ. Người hầu ở một bên đứng nhìn tức khí không phục, liền thuận miệng nói bậy là điện hạ không nhân từ như Nhị điện hạ.”

“Nhị điện hạ, ngài bảo vi thần nói thế có đúng không?”

Nhị hoàng tử vội vã chắp tay nói: ” Những câu nói của Vấn Tâm đều sự thật, một điểm không sai. Diệp Chiêm cũng chỉ là muốn nói rõ những điều thị nô này che đậy, tuyệt không có ý niệm khác trong đầu.”

Trương Bình nghe bọn hắn không thèm để tâm đến sự thật, khi quân phạm thượng, rõ ràng hư tình giả ý nhưng làm ra bộ dạng huynh đệ thân thiết, vừa tức lại vừa sợ, cả người run lên. Y đương nhiên sợ, ngày đó y thực sự có nói vậy nhằm gây xích mích ly gián.

“Vậy là tốt rồi. Phụ hoàng, người cũng nghe được, Nhị đệ cũng chứng minh rồi, nhi thần chỉ là muốn cùng các đệ đệ thân cận mà thôi. Đều là tiện nô kia nói lung tung, muốn phá tình huynh đệ chúng nhi thần.”

“Nô tài chỉ nói ra suy nghĩ của mình, thỉnh hoàng thượng ân chuẩn.” Trương Bình trong lòng bất bình, tức giận há miệng nói to.

La một tiếng liền rước lấy ánh mắt của mọi người nhìn về phía y. Tiểu thái giám sao lại không hiểu những ánh mắt đó? Lúc này là lúc y có thể kêu oan? Lẽ nào y không hiểu đây không phải lúc y vì điện hạ hiến thân?

Ngay cả Hoàng Phủ Kiệt cũng nhịn không được nhìn về phía y. Bất quá trong ánh mắt hàm ý: ta kính nể, đại ca, lá gan ngươi thật lớn!

Thắng đế từ lúc bắt đầu tiến nhập Tàng thư lâu trong lòng đã không vui, bây giờ lại nhìn thấy huynh đệ trong nhà cãi cọ nhau, có sự tình tốt đẹp gì đều khai ra, bằng không bản thân còn không biết sẽ đau đầu thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng toàn bộ đều do đôi chủ tớ nghiệt tử này gây ra. Xem tướng mạo tiểu nô tầm thường lại dám kêu to, không khỏi giận dữ, trách cứ Hoàng Phủ Kiệt:

“Ngươi nhìn ngươi xem! Bên cạnh ngươi là loại người nào? Đại hoàng huynh thương cảm ngươi, hảo ý cùng ngươi thân cận. Nhưng ngươi dung túng tùy tùng nói bậy, gây xích mích quan hệ các hoàng tử trong nhà. Trẫm biết ngươi tướng mạo dị thường tất sẽ bị người ta bài xích, nhưng ngươi không thuận lòng lại mang oán hận, xúi giục tùy tùng gây xích mích ly gián giữa các hoàng tử. Ngươi. . .”

“Hoàng thượng!” Trương Bình thấy thánh thượng bất minh nguyên do, một mực trách cứ Hoàng Phủ Kiệt bao che kẻ dưới, trong lòng y nổi sóng, tâm không yên, không đếm xỉa đến lễ tiết.

“Tứ điện hạ oan uổng a! Ngài chưa từng có đã làm việc này. Trái lại thì . . .Ô ô!” Trương Bình bị bịt miệng bởi đám thị vệ bên cạnh hoàng đế. Cũng không biết hoàng đế ra lệnh cho bọn họ lúc nào, khiến y đem những lời còn lại đổ hết vào trong bụng.

Hoàn hảo hoàn hảo, chúng hoàng tử và các thư đồng sắc mặt đều đại biến rồi lần nữa thay đổi trở về như cũ. Thị nô hèn mọn này điên rồi sao? May mà hoàng thượng thánh minh.

Hoàng thượng đương nhiên thánh minh, làm hoàng thượng nhiều năm, ngài biết rõ chuyện nào có thể nghe, chuyện gì căn bản không nên nghe. Tiểu thị nô còn trẻ không hiểu chuyện, chỉ muốn nói cho đã miệng. Y chỉ muốn đem toàn bộ mọi chuyện nói ra, cùng lắm thì mất cái mệnh hèn. Thế nhưng tạo thành hậu quả y có muốn cùng không thể liều cái tiện mệnh.

Trương Bình không hiểu, liều mạng giãy dụa mong thoát ra. Có nên đánh ngã hai gã thị vệ để thoát thân không? Trương Bình do dự. Nếu như cứ như vậy chạy ra khỏi hoàng cung, không phải là bị hoạn toi công rồi sao? Còn có thiên hạ đệ nhị của hắn làm sao bây giờ?

Trương Bình không nghĩ chỉ một chuyến hành trình bình thường đến Tàng thư lâu sẽ làm y rơi vào khốn cảnh như vậy. Theo miệng vàng lời ngọc của hoàng thượng nói, y gây xích mích làm tan vỡ quan hệ các hoàng tử, y khẳng định bản thân sống không quá ngày hôm nay. Xem ra mẹ y nói không sai, hoàng cung quả nhiên là hang ma quỷ ăn thịt người, đã bước vào đừng tưởng sẽ nguyên lành đi ra.

Ân, công lực hiện tại của y nếu muốn chạy khỏi hoàng cung sợ rằng vô kế khả thi, hơn nữa dù có chạy thoát, người nhà của y sẽ ra sao? Nếu phải chết, vậy chết sao có giá trị một chút. Y mong hoàng thượng biết được chuyện con của ngài thực tế bị người ta khi dễ, dù ngài chỉ cần biểu đạt một chút tình thương của người làm cha cũng tốt, như vậy con đường Hoàng Phủ Kiệt sau này cũng có thể yên ổn một ít.

Đáng tiếc Trương Bình bao phen toan tính đều uổng phí, đừng nói y hiện tại nói không nên lời. Dù y nói được đi nữa thì có thể làm cái gì? Thắng đế dù minh bạch Tứ hoàng tử bị các huynh đệ khi dễ, ngài cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì. Con của ngài có rất nhiều, bớt đi một tứ nhi quái vật, vẫn còn có năm nhi tử ưu tú.

Ngài sẽ vì một sửu nhi cực kỳ chán ghét mà đi trách cứ các nhi tử khác sao? Không, ngài sẽ không! Trái lại ngài còn nhận thức tứ nhi không chỉ riêng mạo xấu, còn nhu nhược vô năng!

“Hồn nhi.”

“Có nhi thần.” Đại hoàng tử nghe Thắng đế gọi tên hắn, không biết phụ hoàng hắn có ý tứ gì, trong lòng thấp thỏm bất an, không khỏi sâu hận Trương Bình lắm miệng.

“Chuyện này giao cho ngươi xử trí. Đem thị nô kia trượng tễ hay giam vào nội thị, đều do ngươi phán xét”

Trượng tễ ?! Cha, mẹ, xin lỗi, hài nhi cũng không ngờ nhập cung chưa được một năm thì bản thân đã bị giết. Ta đi, mọi người cần phải nhớ kỹ dặn dò con cháu sau này giúp ta giải oan a.

Trương Bình nghe nói bị trượng tễ trái lại rất bình tĩnh, cũng không phản kháng nữa, chỉ là ánh mắt sâu sắc nhìn tiểu hài tử .

Tiểu quỷ, sau này phải dựa vào chính ngươi. Nếu như có thể biến thành quỷ, ta nhất định biến thành quỷ đến bảo hộ ngươi.

Không sợ, ta một điểm cũng không sợ. Bất quá chỉ là trượng tễ mà thôi, y khẽ cắn môi cam chịu, sẽ không sao.

Trương Bình thực ra rất sợ, y mới mười lăm tuổi, có quỷ mới nói không sợ. Y không thể không oán, rõ ràng là Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đánh nhau, hắn chỉ là thị nô xui xẻo ở giữa, ai có thể nói y không oán?

Hoàng Phủ Kiệt thấy Trương Bình nhìn hắn, sắc mặt đột nhiên trở nên bình tĩnh như vậy, thậm chí còn cười với hắn, trong lòng có cái gì đó bành trướng, kêu gào đòi xông ra!

“A? A! Vâng, nhi thần tuân chỉ.” Hoàng Phủ Hồn trong lòng mừng như điên. Hoàng đế trước mặt đông đảo huynh đệ đem chuyện này giao cho hắn làm, ngụ ý gì không cần nói cũng biết. Hắn tất nhiên là mừng rỡ như điên.

“Còn nữa, ngươi thân là Đại hoàng tử, phải nhớ bảo vệ các huynh đệ tỷ muội khác. Các ngươi nghe rõ chưa?”

“Vâng, chúng nhi thần tuân chỉ.” Chúng hoàng tử cùng nhau khom người.

Thắng đế không muốn dây dưa ở đây nữa liền ôm lục tử xoay người nhanh chóng rời đi.

“Hoàng thượng khởi giá —— “

“Phụ hoàng!” Hoàng Phủ Kiệt chắp đôi tay nhỏ bé nắm tay ẩn dưới tay áo, hắn minh bạch một khi Thắng đế rời đi, Trương Bình tất không còn đường sống. Lê gối đến bên cạnh, thanh âm mềm mỏng cầu xin: “Van cầu người, tha cho thị nô của nhi thần.”

Tiểu hài tử nói xong, ra sức dập đầu xuống đất. Hắn biết trượng tễ là gì, trước đây hắn từng thấy mẫu thân trượng tễ một người cung nữ. Hắn không thể để Trương Bình tử. Trương bình không thể chết được.

Hoàng Phủ Thắng xung quanh lông mày nhăn lại thật sâu.

“Phụ hoàng, van cầu người tha hắn.” Vừa dập mạnh một chút, cái trán ngẩng lên đã chảy máu.

“Hồ đồ!” Hoàng Phủ Thắng tức giận phất tay áo, xoay người muốn đi.

Lục hoàng tử trong lòng nắm lấy tay ngài, còn nói “Phụ hoàng, Tứ ca luôn làm ta sợ, người giúp ta đánh hắn.”

“Ngươi a, không buông tha cả trẻ con. Được rồi, phụ hoàng đã cho giáo huấn thị phó của hắn. Nhượng y thay Tứ ca ngươi bị phạt. Về phần. . .” Hoàng Phủ Thắng liếc mắt nhìn tứ nhi, quay đầu nói với tiểu nhi tử: “Sau này trẫm để Tứ ca ngươi đeo mặt nạ, như vậy sẽ không làm ngươi sợ, ngươi có chịu không?”

“Hảo, phụ hoàng thật tốt, cảm tạ phụ hoàng.” Tiểu hài tử thỏa mãn cười rộ, Lục hoàng tử Hoàng Phủ Giác lúc này ngọt ngào mỉm cười với phụ hoàng hắn. Lại không biết phía sau hắn không xa, Ngũ hoàng tử hận đến bóp gãy tay thái giám bên cạnh.

Hoàng Phủ Thắng ôm tiểu nhi tử vừa định đi thì góc bào bị ai đó kéo lại.

Hoàng Phủ Kiệt quỳ đến trước mặt Hoàng Phủ Thắng, túm lấy y bào, thống khổ cầu xin: “Phụ hoàng, van cầu người không nên trượng tễ hắn.”

“Cút ngay!”

“Phụ hoàng, van cầu người. . .” Hoàng Phủ Kiệt lại dập đầu, hắn chỉ biết dập đầu, trán nhỏ đã xuất đầy huyết tích.

“Ô ô!” Không nên cầu hắn! Chết thì chết, cùng lắm thì mười tám năm sau là hảo hán! Trương Bình thấy yêu thương vạn phần tiểu hài tử, cuối cùng cũng không uổng phí yêu thương vì hắn mà chết. Năng lực hắn chỉ đến được thế, y đã thỏa nguyện. Ai nói hoàng cung không có chân tình? Không có tình cũng là do bị mài mòn đi mà thôi.

Hai gã thị vệ bao vây y nhìn nhau một cái, tiểu tử này sao có nhiều sức thế? Cánh tay bọn họ đều tê dại.

“Tứ đệ, đừng như vậy. Ngươi làm thế không phải là đang gây khó dễ cho phụ hoàng sao? Như vậy đi, đợi lát nữa Nhị ca sẽ tặng ngươi một thị phó lanh lợi, biết nghe lời hơn đi theo hầu, được không?” Nhị hoàng tử cười khư khư, chìa tay nâng Hoàng Phủ Kiệt dậy.

Hoàng Phủ Kiệt lắc đầu, còn lớn mật ôm lấy Thắng đế không cho đi.

“Phụ hoàng, van cầu người , van cầu người. . .”

“Tứ đệ!”

“Buông ra! Còn ra cái thể thống gì!” Trước mặt nhiều nhi tử và đại thần như vậy, Hoàng Phủ Thắng chẳng thể một cước đá văng nghịch tử ghê tởm này.

“Các ngươi kéo Tứ hoàng tử ra cho trẫm! Hồ Vinh, truyền ý chỉ trẫm, nói Hiền phi đến lĩnh tứ tử về đóng cửa tự kiểm nửa tháng.”

“Nô tài tuân chỉ.”

Hoàng Phủ Kiệt bị bọn thị vệ dùng sức tách khỏi Hoàng Phủ Thắng.

“Phụ hoàng, nhi thần xấu xí, không ai nguyện ý hầu hạ ta, chỉ có hắn không chê ta xấu, không khi dễ ta. . .” Tiểu hài tử rơi nước mắt.

Thắng đế không dừng bước, đầu cũng không quay lại, khẩn trương rời đi khỏi Tàng thư lâu. Ngược lại Lục hoàng tử trong lòng ngài thò đầu ra làm mặt hề với Hoàng Phủ Kiệt đang quỳ gối trên đất.

“Cung tiễn hoàng thượng.” Tất cả khom người, cúi đầu tiễn Thắng đế rời đi.

Phụ hoàng, vì sao người không chịu quay đầu nhìn ta? Nếu như người đích thực giống như lời Trương Bình nói, đối với ra có mong chờ, vì sao không thể ôm ta một cái giống như ôm lục đệ? Vì sao ta trong mắt người chỉ có chán ghét và cự tuyệt?

“Tứ đệ, ngươi trưng bộ dạng đáng thương cho ai nhìn ?”

Hoàng Phủ Hồn cười nhạt, ngẩng đầu ưỡn ngực bày đủ tư thái, bước đi thong thả đến trước mặt Trương Bình.

“Hảo cho tiện nô ngươi lớn mật, thân là thị nô của hoàng tử, nhưng không biết dốc lòng hầu hạ điện hạ, chỉ biết miệng lưỡi xúi giục, cáo mượn oai hùm, thậm chí bụng dạ khó lường ý đồ gây xích mích huynh đệ thân tình giữa các hoàng tử. Thực đáng trách! Ngày hôm nay không giáo huấn cho ngươi, sau này thị nô trong cung chẳng phải đều phải cưỡi lên trên đầu các hoàng tử hay sao? Các ngươi mau thay bản điện lôi hắn ra ngoài, trượng tễ hắn!”

“Rõ.” Nghe được Đại hoàng tử phân phó, hai gã thị vệ áp chế Trương Bình bắt đầu lôi y đi.

Nếu như ta giết Đại hoàng tử, gia đình ta có bị tru di cửu tộc? Trương Bình bỗng nhiên nảy lên một ý nghĩ kỳ quái.

Hoàng Phủ Kiệt trông thấy Trương Bình cúi đầu, giống như là buông xuôi mọi hi vọng, chờ chết.

“Đại hoàng huynh!” Hoàng Phủ Kiệt trong lòng có cái gì nổ tung. Lớn tiếng thét chói tai, thoáng cái vọt tới chặn trước mặt hai người thị vệ.

“Không nên trượng tễ hắn! Không nên trượng tễ hắn!”

“Ngươi điên rồi hả? Hét to thế làm cái gì!” Bị Hoàng Phủ Kiệt chưa từng giận dữ và sợ hãi như vậy ngăn lại, Hoàng Phủ Hồn rất bất mãn.

“Các ngươi sững ra đó làm gì? Không nghe thấy mệnh lệnh của bản điện sao?”

Hai thị vệ đưa mắt nhìn nhau, mặc kệ Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Kiệt cản trở, đi lách qua hắn.

Bỗng nhiên, Hoàng Phủ Kiệt bắt đầu nhào tới. Giơ tay lên đánh tới tấp vào người Trương Bình.

“Ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Cho ngươi không còn nói bậy, cho ngươi không thể nói bậy trước hoàng huynh! Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!”

Không riêng gì Trương Bình, chư vị hoàng tử cùng nhiều thư đồng lưu lại Tàng thư lâu chơi đùa cũng bị hành động đột ngột của Hoàng Phủ Kiệt làm kinh hãi.

Hoàng Phủ Kiệt dụng quyền đánh lên đầu còn chưa đủ, còn dùng chân đá, vừa đấm vừa đá, đánh cho Trương Bình miệng mũi huyết đỏ chảy ròng ròng.

Hoàng Phủ Hồn nhướn mày, định quát bảo ngưng lại thì Vi Vấn Tâm đưa tay ra kéo hắn.

“Ân?” Hoàng Phủ Hồn quay đầu lại.

Vi vấn Tâm tựa hồ đang quyết định cái gì, suy tư một phen, viết trên lưng Hoàng Phủ Hồn bốn chữ: ân uy tịnh thi. (thi hành ân uy)

Hoàng Phủ Hồn cũng chẳng phải ngu ngốc, thoáng nghĩ đã minh bạch Vi Vấn Tâm muốn nói gì. Thanh âm muốn quát bảo ngưng lại nay biến thành chất vấn: “Tứ đệ, ngươi hiện tại giáo huấn hắn có phải đã muộn rồi không?”

Hoàng Phủ Kiệt ngẩng đầu, thở hổn hển nói: “Đại hoàng huynh, ta sẽ hảo hảo giáo huấn hắn. Thỉnh huynh không nên tức giận.”

“A? Ngươi giáo huấn hắn thế nào? Chỉ đánh hắn vài cái như thế? Lẽ nào hắn vũ nhục bản điện, gây xích mích quan hệ hoàng tử tội lớn như thế mà chỉ đánh có vậy liền quên đi?”

Hoàng Phủ Kiệt thở không ra hơi, hít sâu dẹp loạn khí huyết bốc lên trong cơ thể nói: “Ngu đệ ta sẽ trả lại đại hoàng huynh một cái công đạo.”

“Ngươi nói trả lại cho bản điện cái gì?” Hoàng Phủ Hồn tựa hồ rất kinh ngạc. Không phải trước giờ lão tứ bình thường đều mặc cho bọn hắn áp đặt, dù mở miệng nói gì, đa phần là cũng là cầu xin tha thứ. Hôm nay hắn thật kỳ lạ, rất biết ăn nói.

Hoàng Phủ Kiệt nhìn về phía thị vệ đang áp chế Trương Bình.

Hoàng Phủ hồn nhìn thị vệ ra ý bảo: “Buông ra hắn.”

Thị vệ buông tay, Trương Bình quỳ rạp trên mặt đất.

Trương Bình nhất thời được tự do, lấy khăn trong miệng ra.

“Điện hạ, ngài. . .”

Hoàng Phủ Kiệt một cước đá lệch mặt Trương Bình.

Hoàng Phủ Kiệt tiến tới nắm tóc Trương Bình, kéo y đến chỗ Hoàng Phủ Hồn.

Trương Bình không hiểu hắn muốn làm gì, bất động cho hắn kéo, chỉ có thể ủy khuất giữ hai khửu tay bò về phía trước. Thoạt nhìn giống như Hoàng Phủ Kiệt đang kéo y lôi đi.

Lôi Trương Bình tới trước mặt Hoàng Phủ Hồn, Hoàng Phủ Kiệt đối với đại hoàng huynh nói: “Hoàng huynh, ngu đệ giao lại tên này cho huynh.”

Các hoàng tử, thư đồng khác chẳng rõ hắn muốn làm gì, bắt đầu vây quanh nhìn. Ngay cả thái giám Thư mặc ti – Thiệu Quân vẫn đương quỳ rạp trên đất cũng len lén ngẩng đầu lên xem.

“Phanh!”

Thanh âm thân thể đập mạnh xuống đất cứng vang lên. Nghe rất đau.

“Phanh! Phanh!” Hoàng Phủ Kiệt nắm tóc Trương Bình, vừa nắm đầu y dộng xuống đất, vừa mắng chửi: “Ta xem ngươi còn dám nói bậy! Xem ngươi còn dám vũ nhục hoàng huynh! Xem ngươi còn dám ỷ thế hiếp người! Xem ngươi còn dám gây xích mích ly gián! Tiện nô này, còn không chịu nhận lỗi với đại điện hạ!”

Trương Bình lơ mơ, không rõ tiểu quỷ này tại sao phát điên? Hắn thực nghĩ đầu y làm bằng sắt chắc?

Một cái, hai cái. . . , Trương Bình đành mở miệng cầu xin tha thứ: “Nô tài sai rồi, cầu đại điện hạ tha mạng, cầu các điện hạ tha cho tiện nô một cái mạng chó.”

Tiếng Trương Bình cầu xin từ cường chuyển nhược, dần dần không thể nghe thấy.

Trên nền đá xuất hiện thâm sắc vết máu, dần dần, máu loãng giàn giụa chảy ra.

Mỗi lần Hoàng Phủ Kiệt nắm tóc Trương Bình bắt ngẩng lên, là có thể thấy trên trán Trương Bình giờ huyết nhục không rõ, máu chảy xuống mặt, nhìn như lệ quỷ.

Hoàng Phủ Kiệt không dừng tay, vẻ mặt thê lương, biểu tình điên cuồng. Thái độ ấy, tướng mạo ấy, giống như đang đối đãi với cừu nhân mà hắn hận nhất, máu bắn lên, một ít dính trên đùi, trên hài. Hắn tựa như không có cảm giác, liều mạng dộng đầu Trương Bình xuống đất như muốn giết chết.

Ngũ hoàng tử còn nhỏ, đã sớm sợ hãi trốn vào trong lòng thị nô bên cạnh.

Ngay cả các Nhị, Tam hoàng tử cũng không dám đưa mắt nhìn thẳng vào. Bọn họ nghiêm phạt kẻ dưới tuy nhiều, nhưng chưa từng trừng phạt giống việc đang xảy ra trước mắt lúc này. Hơn nữa hình dạng Hoàng Phủ Kiệt càng tăng thêm phần sợ hãi trong họ.

Đại hoàng tử thủy chung nhìn từ đầu đến cuối. Trong đáy mắt nhìn Hoàng Phủ Kiệt có phần kinh ngạc, cũng có tia tàn nhẫn.

Nhị hoàng tử ngẩng đầu, tiến về phía trước nửa bước.

Vi Vấn Tâm vẫn chú ý đến hắn, thấy thế liền kéo tay áo Hoàng Phủ Hồn.

“Được rồi. Tứ đệ.”

“Hoàng huynh. . .”

Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử thanh âm song song vang lên.

Không đợi Nhị hoàng tử nhiều lời, Đại hoàng tử Hoàng Phủ hồn lớn tiếng nói với Hoàng Phủ Kiệt: “Tứ đệ, ngươi có thể buông hắn ra.”

Hoàng Phủ Kiệt buông tay.

Trương Bình nằm úp sấp trong vũng máu, người rơi vào hôn mê.

“Nếu tứ đệ hiểu chuyện, cũng hiểu được sau này phải hảo quản giáo thị nô, chuyện này liền như vậy quên đi, miễn cho thương tổn hòa khí giữa huynh đệ chúng ta. Tứ đệ, ngươi nói xem có đúng không?” Hoàng Phủ Hồn cười nói. Thánh thượng đã vừa nói rất rõ rằng hắn phải bảo vệ huynh đệ, tuy hắn vẫn chán ghét Hoàng Phủ Kiệt nhưng hiện tại cũng miễn cưỡng sinh ra chút tình huynh đệ.

“Vâng. Đại hoàng huynh nói rất đúng.” Hoàng Phủ Kiệt cũng thoát lực, thanh âm khàn giọng yếu ớt, biểu tình có chút mông lung, thân thể run rẩy.

Nhìn Hoàng Phủ Kiệt như vậy, Hoàng Phủ Hồn cuối cùng cũng thoả mãn. Lão tứ mềm nhũn như quả hồng không còn biểu hiện nóng nảy giống vừa nãy. Chuyện qua đi hắn liền trở nên nhu nhược.

“Nhưng mà. . .tuy rằng bản điện muốn buông tha thị nô của ngươi, nhưng phụ hoàng cũng vừa xuất lời vàng ngọc, nói nếu không trượng tễ sẽ tống giam vào Nội thị xử trí. Tứ đệ chớ trách bản điện phải xử lý hắn.”

“Hoàng huynh nói gì vậy, hoàng huynh nhân từ, nhớ đến tình nghĩa huynh đệ mà buông tha cho cái mạng chó của thị nô, xử trí khoan dung đến cực điểm. Tứ đệ thế nào lại trách cứ hoàng huynh đưa y giam vào Nội thị? Tứ đệ nói sao?” Lão nhị Hoàng Phủ Cẩn mỉm cười chen vào.

“Vâng. Ngu đệ cảm kích đại hoàng huynh nhân từ.” Hoàng Phủ Kiệt si ngốc đứng trơ người.

“Không riêng gì phải cảm kích hoàng huynh đại lượng khoan hồng, ngươi còn phải nhớ kỹ ân tình sâu dày của hoàng huynh.” Hoàng Phủ Cẩn chọt thêm một câu.

“Vâng, vâng.”

Đại hoàng tử ngậm hàm tức giận trừng mắt nhìn Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử quay lại mỉm cười một cái.

Lần này do phụ hoàng bất công, nhượng lão đại thắng trước một ván. Nhị hoàng tử tuy trong lòng bất mãn nhưng trên mặt một điểm cũng không biểu lộ ra ngoài. Vừa nghe Thắng đế thuyết muốn đem việc này giao cho Hoàng Phủ Hồn xử trí, hơn nữa lại cố ý chia ra hai lựa chọn thì Hoàng Phủ Cẩn minh bạch đây là phụ hoàng chỉ điểm lão đại phải lôi kéo lão tứ.

Nếu như Hoàng Phủ Hồn không hiểu ý tứ Thắng đế, cố ý trả thù diệt khẩu, hắn dĩ nhiên sẽ đứng ngoài quan sát. Nhưng vẫn như mọi lần, Hoàng Phủ Hồn cũng là một kẻ tâm kế, hơn nữa bên cạnh hắn còn có một kẻ giỏi giang không kém – Vi Vấn Tâm.

Bất quá, hắn sẽ không thua. Luận học thức, luận tâm kế, bản thân hắn không thua kém Đại hoàng tử, chỉ là võ nghệ bản thân không bằng, nhưng hắn còn có Diệp Chiêm mang tuyệt học võ công bên người, đối với hắn rất trung thành và tận tâm.

Chưa tới cuối, chưa biết ai thắng ai?

“Các ngươi đem hắn giam vào Nội thị, nói bản điện muốn người ở Nội ti hảo hảo giáo huấn tiện nô làm sao thành một thị nô biết an phận, sau đó trả về Thụy hoa cung.”

“Rõ”

Trương Bình đã ngã xuống bất tỉnh bị kéo lê như loài cẩu.

Các hoàng tử thấy vậy cũng rời đi.

Hoàng Phủ Kiệt nhìnTrương Bình bị lôi đi, nắm chặt bàn tay nhỏ dưới tay áo. Hắn cái gì cũng đều không thể làm, cái gì cũng không được phép làm.

Cho đến giờ duy nhất có một người tốt với hắn thì đã bị kẻ khác bắt đi.

Y còn có thể trở về?

Hắn là hoàng tử nào có ích gì? Ngay cả bản thân mình còn không tự bảo vệ nổi, huống chi là một thị nô thân phận nhỏ bé không đáng kể.

Tàng thư lâu to như vậy, bên trong ban nãy đông đúc mà giờ chỉ còn khoảng không vắng vẻ.

Không khí âm lãnh lần thứ hai tràn ngập cả tòa thư lâu.

Ngoại trừ vết máu trên sàn đá, tựa hồ chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

“Điện hạ, thời gian không còn sớm, nô tài cũng phải đến Thụy hoa cung tuyên chỉ. Thỉnh!” Đại thái giám Hồ Vinh hầu hạ bên hoàng đế ngoài cười nhưng trong không cười, nhắc nhở hắn.

Hoàng Phủ Kiệt ngẩng đầu, im lặng nhìn về phía Hồ Vinh. Hồ Vinh trong lòng chợt sợ hãi, không dám đối diện với Hoàng Phủ Kiệt.