Sửu Thúc

Chương 16




Giữa tháng sáu, nhiệt độ không khí nóng bức bị một cơn mưa to thình lình trút xuống cọ rửa hết thảy.

Đêm khuya nơi đầu đường, người đi bộ mặc áo khoác, cầm ô che, thần sắc lạnh lùng bước đi, ven ngã tư đường đèn chiếu sáng rực, mơ hồ làm cho những bề mặt được mưa to cọ rửa qua hắt lên những bóng sáng trơn nhẵn.

Trong thành thị thực im lặng, Dung Thụy Thiên sau khi tan tầm liền ngồi xe buýt về nhà. Bởi vì là chuyến xe cuối cùng, hành khách trong xe ít ỏi không có bao nhiêu, hắn thuần thục đi đến băng ghế phía cuối xe, vẻ mặt mệt mỏi ngồi xuống, kinh ngạc nhìn mưa to ngoài cửa sổ.

Màn ảnh di động sáng lên, vừa mở ra thì thấy là Tịch Nhạ Hoài gọi đến, Dung Thụy Thiên đặt ống nghe bên tai, thanh âm từ tính của Tịch Nhạ Hoài nhất thời truyền tới, giống như đang kề sát vào da hắn mà thầm thì: “Sao anh không ở công ty, tan tầm rồi về liền sao?”.

“Tôi đang ở trên xe buýt “.

” Sao không đợi tôi đi cùng, tôi đáng sợ như vậy sao?”.

Dung Thụy Thiên theo tiềm thức lắc đầu, sau đó mới phát hiện Tịch Nhạ Hoài không nhìn thấy động tác này của hắn, thế là bình tĩnh giải thích với y: “Hôm nay anh quay phim xong cũng mệt chết đi, sớm trở về nghỉ ngơi đi “.

” Vậy lần sau, khi về nhà ít nhất cũng phải gọi cho tôi một tiếng, đừng có cái vụ không nói tiếng nào mà rời đi như vậy “, Tịch Nhạ Hoài dừng một chút, dùng thanh âm dễ nghe lại dịu dàng nói:”Không thấy được anh, tôi sẽ lo lắng”.

Dung Thụy Thiên “Ừ” một tiếng rồi ngắt điện thoại. Từ sau ngày Tịch Nhạ Hoài biểu lộ tâm ý, hắn liền quyết định cố hết sức ít tiếp xúc với y, nhưng Tịch Nhạ Hoài không để ý lắm, ngược lại còn dính thực sự chặt, không để ý mà quấn quýt lấy hắn, một đôi con ngươi xinh đẹp thiêu đốt tình ý nóng bỏng.

Dung Thụy Thiên im lặng nhìn ngoài cửa sổ, cẩn thận nhớ lại quá trình quen biết Tịch Nhạ Hoài, đoán rằng phía dưới khuôn mặt nhìn như đầy thiện ý ấy lại che dấu tâm tư, dù cho có suy nghĩ đến đau đầu nhức óc cũng không có đáp án.

Y đối với hắn tốt lắm, còn không để ý đến dung mạo của hắn, thái độ như vậy làm cho hắn thụ sủng nhược kinh.

Ngày thường Tịch Nhạ Hoài thoạt nhìn phi thường lãnh khốc, khi quay phim rất có trách nhiệm mà diễn tốt nhân vật của mình, khi nghỉ ngơi thì đọc sách hoặc làm chuyện riêng, bộ dáng thoạt nhìn không dễ tiếp cận, đối với nữ diễn viên xinh đẹp như Tuyết Lê thì khi nói chuyện cũng không cho chút tình cảm nào.

Đương nhiên trừ tính cách lạnh lùng, bất cận nhân tình với người ngoài, Tịch Nhạ Hoài còn thực khiết phích, y không ăn cơm trưa cùng người trong tổ kịch, uống nước thì dùng ly do mình tự chuẩn bị, tây trang quý báu mặc trên người là của riêng y.

Y tựa như người đàn ông điển trai đi trên đường phố Milan vào thời kỳ trang phục đang mốt, mỗi khi y dùng khuôn mặt điển trai đến kinh người cùng ánh mắt tà mị quét qua bốn phía, ánh mắt kia, tư thái kia, khí tràng kia, giống y như khuôn đúc của người mẫu quảng cáo đứng đầu nhãn hiệu Chanel, y được truyền thông Hollywood bình chọn là nam Hoa kiều đẹp nhất, lãnh khốc nhất và khêu gợi nhất.

Mị lực của y giống như độc cây thuốc phiện, hấp dẫn ánh mắt mọi người, chỉ cần có y ở phim trường, nhân viên công tác chung quanh liền âm thầm lấy di động ra chụp lén y. Đối với việc này Tịch Nhạ Hoài rất là phiền chán, thậm chí cố ý tránh tiếp xúc quá nhiều với người khác, nhưng dường như hắn lại là trường hợp đặc biệt.

Mặc kệ là đang công tác hay là sau khi diễn xong, y đều có thể tùy tiện tiếp cận hắn, nếu kêu y cứ theo kịch bản yêu cầu mà diễn thì Tịch Nhạ Hoài sẽ không cự tuyệt, thậm chí chỉ cần là những gì hắn nói thì y đều ngoan ngoãn phục tùng.

Chỉ cần khi đối mặt hắn, khuôn mặt lạnh như băng kia của Tịch Nhạ Hoài liền ánh lên ánh sáng ôn nhuận, cho dù hắn đội mũ che khuất ánh mắt, cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp phát ra từ trên người y, cùng với ánh mắt cực nóng kia nhìn chuyên chú làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên, thái độ như vậy quá mức rõ ràng…

Cứ như vậy mà không dám nói chuyện với y, sợ nhân viên tổ kịch phát hiện loại quan hệ lạ lùng giữa bọn họ.

Tựa hồ phát hiện hắn băn khoăn, Tịch Nhạ Hoài sẽ đẩy những người chung quanh ra chỗ khác, làm cho hắn không cần khẩn trương như thế, nhưng ngay cả như vậy, toàn thân hắn vẫn cứ căng cứng, loại thời điểm này thì Tịch Nhạ Hoài sẽ tìm đề tài tán gẫu với hắn.

Hắn là người thực yên lặng, nhưng Tịch Nhạ Hoài không vì nguyên nhân này mà cảm thấy buồn hoặc cố mà qua loa vài câu rồi không để ý đến hắn, y luôn rất kiên nhẫn với hắn, hắn không chán ghét một Tịch Nhạ Hoài như thế….

Thậm chí…

Thậm chí còn có chút thích y….

Càng miễn bàn đến việc bài xích thời gian ở chung với y….

Nhưng hắn cần phải giải quyết rõ ràng mối quan hệ với Kiều, những ngày này Kiều đều tìm đến hắn, lấy những lý do khác nhau, không ngừng lấy cớ quấn quýt lấy hắn.

Hắn quen Kiều khi cùng làm công ở nhà ăn, khuôn mặt Kiều thanh tú, tươi cười ngọt ngào hệt như kẹo đường, mặc dù ở đâu đều có thể hấp dẫn ánh mắt người khác, đương nhiên có chút hoa tâm, mãi cho đến khi quen hắn. Kiều khi ở cùng hắn rất dịu ngoan, giống như một chú chó to tướng đeo dính trên người hắn, việc gì cũng nghe theo an bài của hắn, không hề tùy tiện mắt đi mày lại cùng người khác, nhưng cảm tình khắc sâu này sau khi hắn bị hủy dung thì biến mất không còn tăm hơi.

Xe buýt đến trạm, Dung Thụy Thiên thu thập mọi thứ xong xuôi rồi xuống xe.

Bóng đêm u ám còn rơi những hạt mưa phùn, hắn mở ô mà Tịch Nhạ Hoài cho, đón lấy nước mưa lạnh như băng rồi đi hướng nhà trọ, khi hắn xoay người lên thang lầu, bước hai bậc liền dừng lại, hắn cảm giác có người đang nhìn hắn.

Dung Thụy Thiên mơ hồ nhìn về phía cách đó không xa, giữa đại thụ xanh biếc có một chiếc xe màu xám bạc đang dừng. Vị trí bí ẩn, trời lại mưa to, nhất thời không có cách nhìn rõ biển số xe, Dung Thụy Thiên nghĩ có lẽ là xe của một hộ gia đình nào đó trong khu chung cư, không nghĩ nhiều nữa mà bước lên thang lầu.

Nhìn thấy đèn trên tầng năm bật sáng, trong xe hơi Tịch Nhạ Hoài thu lại ánh mắt dịu dàng. Khoảng thời gian này Dung Thụy Thiên rất tốt, thậm chí không bài xích sự tiếp cận của y, nhưng hai ngày này lại cố ý trốn tránh y, không rõ nguyên nhân tại sao hắn đột nhiên chuyển biến, nhưng có lẽ rằng hắn có việc, thế là nguyện ý chờ đến một ngày nào đó hắn có thể chấp nhận mình.

Tịch Nhạ Hoài gục đầu xuống, ánh mắt xanh nhạt hẹp dài che khuất dưới rèm mi đen mượt, tạo nên một tầng bóng mờ, nhớ tới vẻ mặt mệt mỏi của Dung Thụy Thiên, nghĩ đến tình cảnh hắn bị xa lánh ở khắp nơi trong công ty cùng với bộ dáng lại nén giận kia, y lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Hạng Thanh Uyên.

Điện thoại còn chưa thông.

Dư quang khóe mắt Tịch Nhạ Hoài để ý đến một chiếc xe thể thao màu đen dừng dưới lầu của Dung Thụy Thiên. Cửa xe mở ra, Kiều với sắc mặt đỏ bừng bước ra khỏi xe hơi màu đen, ngẩng đầu nhìn tầng trệt nơi Dung Thụy Thiên ở, chú ý tới đèn phòng khách còn mở, chắc chắn Dung Thụy Thiên đang ở nhà, cho nên không do dự gì mà đi thẳng vô nhà trọ.

Trong phòng tắm ngọn đèn mờ nhạt, Dung Thụy Thiên đang giặt quần áo trong bồn, tiếng đập cửa thanh thúy đột nhiên vang lên. Hắn rửa sạch một tay dính đầy xà phòng, mở cửa ra, Kiều đứng trước cửa, Dung Thụy Thiên ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người cậu, không khỏi nhíu mày hỏi: “Đã trễ như thế mà còn đến đây, có việc gì sao?”.

Kiều xách theo túi Givenchy, hốc mắt phiếm hồng trừng thẳng hắn: “Thụy Thiên, anh nhìn thật lãnh đạm, em đặc biệt đến thăm anh, anh chẳng lẽ không vui vẻ chút nào sao?”.

” Cậu không có việc gì thì trở về nhà đi, trễ như thế còn ra ngoài là không tốt”, Dung Thụy Thiên thực mệt mỏi, hơn nữa thấy Kiều lại đến đây tìm hắn, mỗi lần còn uống say khướt, cho nên qua loa vài câu rồi đóng cửa lại.

Kiều hung ác đẩy cửa ra, một phen túm chặt cánh tay Dung Thụy Thiên: “Nơi này chính là nhà của em, anh đã nói là mặc kệ phát sinh việc gì em đều có thể ở lại bên cạnh anh kia mà “.

Dung Thụy Thiên dùng sức đẩy cậu ra, Kiều lại nương việc say rượu mà quấn lấy cánh tay hắn, mặc cho hắn có vung ra thế nào cũng đều bị bám chặt không buông, hắn không kiên nhẫn nói thẳng: “Cậu không phải đã có bạn trai rồi ư, khuya như thế còn đi ra ngoài, y sẽ lo lắng”.

“Sẽ không”.

“Sao?”

” Anh ấy thực yêu em, sẽ không gò ép em, cùng một chỗ với anh ấy thực tự do”.

Dung Thụy Thiên đưa cậu vô phòng khách, dìu cậu ngồi vào sô pha: “Vậy không phải tốt lắm sao?”, Kiều đã tới vài lần, thông qua vài lần đối thoại trước đó, biết được cậu có bạn trai có tiền, nhân dịp công tác mà về nước.

” Anh ta kết hôn với người đàn bà khác “, Kiều kéo Dung Thụy Thiên ôm vào bên người, giống như sinh vật không xương sống mà ngồi phịch trên người hắn: “Sau này chúng ta cùng một chỗ được không…”

Sắc mặt Dung Thụy Thiên xanh mét, đẩy Kiều đang dính trên người mình ra: “Cậu ngồi đây đợi chút, tôi đi đổ chén trà cho cậu tỉnh rượu”.

Mưa càng rơi càng lớn, toàn bộ thành thị bị mây đen thật dày vây quanh, mưa to như vẩy mực mà trút xuống, trong màn mưa lớn như vậy, tầm mắt bị bọt nước rậm rạp che khuất, không thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật phía trước.

Trong đêm đen, đèn đường xuyên thấu qua mưa bụi đánh vào trên xe, Tịch Nhạ Hoài giống pho tượng kết băng ngồi trong xe hơi, trên người phát ra sát khí còn muốn lạnh lẽo hơn so với cơn mưa tầm tã bên ngoài cửa sổ, đôi đồng tử đang bị ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt bởi vì tức giận mà trở nên xanh sẫm.

Y sẽ không can thiệp việc Dung Thụy Thiên cùng bạn bè ở chung, nếu không phải lúc đang hôn trộm mà nghe được Dung Thụy Thiên trong lúc mơ hồ kêu tên Kiều thì y sẽ chỉ cảm thấy Dung Thụy Thiên và Kiều chỉ là bạn bè bình thường. Nhưng bởi vì biết có tầng quan hệ kia, vốn là chuyện không có gì cũng trở nên thực để ý, chỉ sợ Dung Thụy Thiên bị Kiều châm ngòi, lại cùng một chỗ với cậu ta lần nữa.

Loại sự tình này y tuyệt đối không cho phép! Tịch Nhạ Hoài muốn xông lên nhìn xem bọn họ đang làm cái gì, cho dù Dung Thụy Thiên nhìn thấy y đột nhiên xuất hiện trước mặt Kiều, sẽ xấu hổ đến không nói nên lời, nhưng vẫn là không thể chịu đựng được sự thống khổ nếu mất đi hắn, nghĩ như thế y liền chuẩn bị bước ra ngoài…

Trong lúc nôn nóng, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Tịch Nhạ Hoài không kiên nhẫn cầm điện thoại ra, nhìn thấy trên điện báo biểu hiện là Dung Thụy Thiên, theo bản năng ấn nút trò chuyện, rồi mới vì quá mức giật mình, có chút thụ sủng nhược kinh, hơi lắp bắp hỏi:”Anh, anh sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho tôi?”, trước đó đều là chính mình chủ động gọi cho hắn…

“Đêm nay trời mưa thật sự lớn, anh về nhà chưa?” thanh âm Dung Thụy Thiên thấp trầm, mang theo một ít khàn khàn khêu gợi, nghe vào giống như thanh âm phát ra từ chiếc đàn ghi ta gỗ, làm cho tâm thần người ta không khỏi nhộn nhạo.

” Tôi, tôi đang ở trên đường “, nghe hắn dùng ngữ khí lo lắng hỏi, Tịch Nhạ Hoài đột nhiên thấy lòng vui như hoa nở, vui sướng đến nỗi mình nói cái gì cũng không biết.

” Vậy anh lái xe cẩn thận chút “.

” Ừm ” Tịch Nhạ Hoài lập tức đáp ứng, nhấn chân ga rời khỏi khu chung cư….. chờ chút, chờ chút, mình sao lại bất tri bất giác bị khống chế, rõ ràng ở lại đây để giám thị Kiều, sao bây giờ lại có thể rời đi như vậy, nhớ tới chuyện của Kiều y lại khôi phục vẻ mặt băng sơn, hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ?”.

” Có khách ở đây, tiễn cậu ta rồi thì tôi sẽ đi nghỉ ngơi “, Dung Thụy Thiên giải thích với y, tựa hồ không muốn nhiều lời về chuyện của vị khách này, nói đơn giản vài câu liền ngắt điện thoại.

Nghe hắn gọi Kiều là khách, ngồi trong xe, sắc mặt Tịch Nhạ Hoài thả lỏng xuống. Xem ra Dung Thụy Thiên chưa cùng Kiều phát sinh chuyện gì có cấp bậc hạn chế, khi nhắc tới Kiều thì giọng điệu cũng rất lãnh đạm, thậm chí không xưng Kiều là bạn bè mà chỉ nói là khách, nếu ngay cả bạn bè còn không tính thì có nghĩa là không có tình cảm, Tịch Nhạ Hoài sắc mặt âm lãnh nhìn chằm chằm cửa sổ tầng năm.