Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Chương 21: Có chút quen mắt




Chap 21: Có chút quen mắt
-----------------------------


Khương Cẩm dẫn theo Liễu Diệp, Liễu Diệp cõng tiểu thiếu niên. Thời điểm ba người trở lại y quán Tôn gia, Tôn lão đại phu cũng không có ở nhà.
Khương Cẩm cảm thấy có chút kì quái: "Sư phụ không phải nói là bị thương nên nghỉ mấy ngày sao?"
Tôn lão thái thái bất đắc dĩ phất tay "Lão làm sao chịu ngồi yên được. Tức phụ của Vương gia sau hẻm sinh khó, người ta vừa đến kêu hắn liền lon ton đi theo. Nhắm chừng cũng đã quên lúc bị Vương gia mắng chửi rồi. Nhưng còn con, tiểu hài tử sau lưng Liễu Diệp là ai, chuyện này là như thế nào?"
Lời này chính là nói nam hài mà Khương Cẩm nhặt được kia
"Vừa lúc gặp phải, con thấy hắn đang hấp hối liền cứu mạng hắn về"
Khương Cẩm trước tiên đem viên thuốc cấp cứu đút cho hài tử kia uống, sau đó mới nói sự tình vừa trải qua cho Tôn lão thái thái nghe, lại hỏi bà Vương gia sau hẻm kia ở chỗ nào.
Nếu tình hình ở Vương gia không gấp, nàng muốn đi tìm Tôn lão đại phu về xem một chút. Tình huống của hài tử kia rốt cuộc cũng không tốt lắm, mong là đừng hôn mê thành người thực vật.
Tôn lão thái thái nói địa điểm, vốn định khuyên nàng hai câu, không cần quá tốt bụng như vậy. Kết quả lời còn chưa nói xong, Khương Cẩm liền giống như một cơn gió chạy đi mất. Bà nhìn mà dỡ khóc dỡ cười "Ta xem như cũng hiểu vì sao lão nhân gia thu nàng làm đồ đệ, thật đúng là giống y như nhau."
Vừa rồi Vương gia tới tìm Tôn lão đại phu nói tức phụ nhà họ khó sinh, ông cũng ôm lấy rương thuốc rồi vội vã chạy đi. Vương gia kia năm ngoái còn vì mấy chuyện vụn vặt mà đi tìm ông gây phiền toán đó.
Nhưng mà, không thể ngờ là, người nhà họ Vương hiện giờ cũng đang gây phiền toái cho Tôn lão đại phu.
Editor:Lily073
Trước nay thầy thuốc chỉ cứu người sống không cứu người chết. Y thuật của Tôn lão đại phu dù có cao siêu, cũng chưa đến mức là thần y. Huống chi cho dù là thần y, vậy cũng không có bản lĩnh m/ang người chết trở về từ tay diêm vương được. Tuy rằng Tôn lão đại phu một đường chạy đi, mau chóng đến nơi, nhưng lúc hắn có mặt, sản phụ đã chết do mất máu quá nhiều. Chuyện này thật sự là không có biện pháp. Tuy rằng tiếc cho mạng sống của một người trẻ tuổi, hơn nữa còn một xác hai mạng, Tôn lão đại phu chỉ có thể thương tiếc mà thôi.
Nhưng Vương gia kia không nói lý a, đặc biệt là Vương Đại lang, đổ là do Tôn lão đại phu cố ý đến chậm, xách áo lão lên liền ra nấm đấm. Tôn lão đã ngoài 50, trên cánh tay còn mới bị thương xong, làm sao có thể là đối thủ của hắn, xác định là ăn vài quả đấm.
Thời điểm Khương Cẩm chạy đến Vương gia, đúng lúc bắt gặp một màn này. Nàng tuy rằng không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì, nhưng dựa vào y thuật và y đức của Tôn lão đại phu, thật sự không có chỗ nào để nghi ngờ. Nàng lập tức nổi giận xông lên kéo Vương đại lang ra.
"Ngươi muốn làm gì."
Vừa tách người ra, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy hắn chính là tên khinh người nọ, chính là cái tên đã gặp ở cửa hàng lớn kia.
Lúc này Vương Đại lang khinh người kia cũng không bình thường, hai mắt đỏ bừng, chỉ vào Tôn lão đại phu quát mắng "Nếu không phải hắn đến chậm, lão bà của ta làm sao có thể chết, nhi tử của ta cũng sẽ không chết! Đánh lão thì có sao? Không đánh chết lão đã là quá tốt rồi."
Khương Cẩm nghĩ thầm, lời thoại này nghe hơi quen quen, buổi sáng hắn đánh tiểu khất cái cũng uy phong như vậy. Nàng cảm thấy mình sắp thành người xấu rồi, tuy đồng tình sản phụ, thai nhi xui xẻo, nhưng với cái tên khinh người Vương Đại lang này, nàng quả thật là chán ghét nhiều hơn đồng tình.
Tôn lão đại phu không biết suy nghĩ trong lòng Khương Cẩm, ho khan 2 tiếng, xoa xoa vết máu trên khóe miệng, nói với Khương Cẩm "Thời điểm ta đến người đã không còn, xuất huyết quá nhiều, quá nhanh."
Khương Cẩm vừa nghe xong đã hiểu, cũng may là đuổi đến kịp lúc náo loạn. Với phẩm hạnh của tên Vương Đại lang này, vô duyên vô cớ còn muốn bắt tiểu khất cái đánh một trận, huống chi Tôn lão gia tử còn để cho hắn có cớ trút giận. 
Với tính tình Khương Cẩm, ước chừng là muốn chỉ vào mặt tên khốn này mắng một trận, chỉ là người này vốn cũng thật sự vừa mất đi vợ, Tôn lão đại phu lại lôi kéo ống tay áo ngăn nàng lại.
Kỳ thật Khương Cẩm biết chính mình không nên nói thêm gì nữa, nhưng vẫn rất tức giận. Bất quá, nàng chỉ nói "Lão gia tử thiện tâm, nhưng đại phu cũng không phải để các ngươi đối xử như vậy. Về sau, chuyện sinh lão bệnh tử của Vương gia các người cũng đừng tìm Tôn lão gia tử!"
"Không vừa lòng ngươi thì ngươi không tới?" Lửa giận của tên khinh người Vương đại lang chuyển qua Khương Cẩm phát tác "Ngươi lo chuyện bao đồng đến nghiện rồi phải không?"
Không ngờ Tôn lão đại phu cũng bắt đầu nguội lạnh. cau mài nhìn Vương đại lang nói "Là ta không dám bước vào quý phủ nữa, nếu lại đến ta sợ lão già này sẽ bị người ta đánh chết."
Lão gia tử của Vương gia, nãy giờ chỉ ngồi yên nhìn, nghe Tôn lão gia nói ra lời kia vội đi lên hòa giải "Chuyện gì cũng có thể từ từ nói"
"Đó không phải là lấy cớ để liên lụy người vô tội! Sư phụ thiếu nợ Vương gia các ngươi sao? Cực cực khổ khổ chạy qua đây xem bệnh, còn bị người ta đánh một trận?"
Khương Cẩm nhìn nam nhân trung niên kia một cái. Đừng tưởng nàng không phát hiện, lúc tên Vương đại lang đánh Tôn lão gia tử, trong mắt của nam nhân trung niên chính là vui sướng khi người gặp họa.
"Chuyện vẫn chưa muộn mà?"
Nếu như nói Vương đại lang là do mất vợ chết con còn có thể khiến người khác đồng tình một chút. Thì lão già này ngay cả con dâu mình chết còn có thể nhìn đại phu bị đánh mà vui sướng khi người gặp họa, có thể nói là lòng dạ cực độc ác.
Khương Cẩm cũng không muốn cùng cái nhà này nói chuyện vô nghĩa. Hỏi thăm thương tích của Tôn lão đại phu trước, nếu có vấn đề gì, chắc chắn phải đi tìm người làm cho ra lẽ. Nghe Tôn lão đại phu nói không sao, nàng mới yên tâm đỡ ông rồi quải rương thuốc rời đi.
Ra tới đại môn, Khương Cẩm vẫn còn tức đến đòi mạng, cái loại bạch nhãn lang như vậy thực sự là đáng giận mà. Tôn lão đại phu thấy nàng giận đến đỏ mặt, cũng trấn an nàng nói "Con đừng nóng giận, cũng chỉ là mấy nắm tay thôi mà, ta còn chịu nổi. Loại chuyện như vậy kì thực cũng ít khi gặp phải. Từ trên xuống dưới Vương gia kia đều không phải người tốt, chỉ là ta nghĩ dù sao cũng là hai tánh mạng mẫu tử vô tội. Chẳng qua không ngờ ta còn chưa đến, người đã không còn."
Lúc này khẩu khí của Khương Cẩm mới dần dần hòa hoãn, thở dài "Nhà này làm người thật là đáng ghét, nếu con có tiền nhất định phải mở một cửa hàng đối diện cửa hàng nhà hắn, không sợ không làm hắn dẹp tiệm."
Tôn lão gia tử cũng không có quá cổ hủ, chỉ cười nói "Trước khi đến lúc có tiền, nhàn rỗi, con đừng quên con còn phải học y đó. Đúng rồi, con vội vội vàng vàng tìm ta là có chuyện gì quan trọng sao?"
Editor: Lily073
Lúc này Khương Cẩm mới nhớ tới đúng là nàng có việc gấp tìm Tôn lão đại phu, vội vàng đem mọi chuyện nói một lần. Đương nhiên là tĩnh lượt bớt quá trình hô hấp nhân tạo, rốt cuộc Khương Cẩm không thể giải thích chuyện đó được. Lúc đó nàng đã dặn dò Liễu Diệp không cần nói bậy. Thật ra Liễu Diệp cũng đáp ứng rồi, bất quá chỉ là nàng ta suy xét trên phương diện danh tiết của Khương Cẩm nhà nàng... Hơn nữa nàng ta cũng sợ đây là bí thuật gì đó của Khương Cẩm, truyền ra ngoài thì không tốt.
Tôn lão đại phu quả thật là y đức biển trời, vừa mới trải qua một hồi nhốn nháo, nghe nói có người đang hôn mê đã trở nên nóng vội. Bất qua cũng may, sau hẻm này cách y quán Tôn gia cũng không xa lắm, chỉ cần đi nhanh một chút thì sau nửa khắc có thể về đến nơi.
Vừa vào cửa, Tôn lão đại phu đã bắt đầu ồn ào "Người đâu? Tình hình như thế nào?"
Người đó đã tỉnh, vẻ mặt giống như còn đang ở trong mộng.
Trước đó Tiêu Nhan có mở mắt một lần, nhưng chân khí trong thân thể hắn hỗn loạn, rất nhanh lại hôn mê bất tỉnh. Nếu không phải Khương Cẩm tiến hành hô hấp nhân tạo, đánh tầm bậy tầm bạ trúng tùm lum tùm la, giúp hắn điều hòa lại chân khí trong người. Nói không chừng hắn sẽ thật sự tẩu hỏa nhập ma mà chết, may mắn giữ được mạng kinh mạch cũng sẽ bị đứt hết, sau này không thể luyện công.
Lúc này hắn thật sự tỉnh lại, nhưng mà tình huống này khiến cho một hoàng tử đã trải qua bao nhiêu âm mưu thủ đoạn, khó khăn sinh tử... cảm thấy...thật mông lung.
Tôn lão thái thái mở miệng, ngậm miệng một tiếng đứa nhỏ này. Liễu Diệp lại luôn miệng gọi hắn tiểu đệ đệ....
Nhưng nha hoàn xấu xí kia nhìn nhiều lắm cũng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, so ra hắn ta còn lớn hơn nàng mấy tuổi đó.
Sau đó hắn cúi đầu, tuy hắn trước nay là người tâm cơ thâm trầm, nhưng thiếu chút nữa cũng cả kinh nhảy dựng lên.
Tay của hắn. tay của hắn tuy rằng thond dài trắng tinh như cũ, nhưng rõ ràng chính là tay của tiểu hài tử. Chỉ có trong nháy mắt như vậy, đại não của Tiêu Nhan giống như đang bị một đàn ngựa chạy qua, vô cùng hỗn loạn, mơ mơ hồ hồ. Hắn muốn xông lên tìm lấy cái gương để nhìn xem gương mặt mình lúc này. Không lẽ bản thân mình không chết, lại mượn xác hoàn hồn chứ?
Nhưng mà hắn vẫn là một người rất lý trí, hơn nữa cũng ít nhiều lớn lên từ trong cung, nếu không phải người giỏi ngụy trang, thì mộ đã sớm xanh cỏ.
Do đó hắn giả thành một bộ dáng ngu ngu dại dại, Liễu Diệp nhìn thấy hắn ngây ngốc, thập phần đáng tiếc "Đứa nhỏ này sinh ra tốt như vậy, sẽ không bị ngốc chứ?"
Tôn lão thái thái nhiều kiến thức hơn, lại là đương phu nhân của ngự y, lại không nghĩ như vậy "Nói không chừng đứa nhỏ này là con nhà giàu có, bởi vì sinh ra yếu ớt nên bị giấu giếm dưỡng nuôi. Ngươi chưa thấy qua tranh đấu trong nội trạch đâu, nói không chừng đứa nhỏ này chính là bị dây vào."
Thời điểm Tôn lão thái thái nhìn đến mỹ mạo như ngọc của Tiêu Nhan, trong đầu đã liên tưởng đến rất nhiều chuyện drama, bây giờ nhìn Tiêu Nhan ngốc nga ngốc nghếch như vậy, không khỏi lập tức suy diễn ra một màn trạch đấu.
Liễu Diệp lại cảm thấy chắc chắn nguyên nhân là do bị thương, vốn dĩ lúc đó đã không còn hơi thở, tất cả là nhờ cô nương nhà mình cứu lại.
Hai người chuẩn bị tranh cãi thì Tôn lão đại phu và Khương Cẩm vào đến.
Tôn lão đại phu trước tiên có chút ngây người: Ta thấy đứa nhỏ này có chút quen mắt a.
--------------Chap 20-hoàn-----------