Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 24: Sương mù dày đặc




"Bá gia, bên này không có thứ gì cả."

"Bá gia! Bên này có một cái hộp." Một gã hộ vệ đem hộp gỗ đưa đến tay Đỗ Cửu, Đỗ Cửu quan sát nửa ngày, cảm thấy cái hộp này chỉ là một cái hộp bình thường, mới cẩn thận mở hộp gỗ ra.

Kim bánh vàng óng, xếp chỉnh tề thành một hàng dày, trong khe hở còn có các loại đá quý, khiến Đỗ Cửu nhịn không được chớp mắt mấy lần.

"Bá, bá gia, bọn họ thật sự đến chôn bảo vật đấy. " Đỗ Cửu chưa bao giờ cảm thấy hoang đường như vậy, người Tĩnh Đình Hầu phủ có phải ăn no rỗi việc không thế?!

Có tiền không chỗ tiêu, chạy đến rừng sâu núi thẳm chôn bảo vật?

Dung Hà nhìn cái hộp đầy hoàng kim và đá quý, lại không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung, khuôn mặt như ngọc trong nháy mắt ngốc trệ.

"Bá gia, xem ra bọn họ không có nói láo, hẳn là xông lầm đến nơi đây..." Đỗ Cửu suy nghĩ: "Có lẽ là bởi vì lần trước Ban Thế Tử chôn bảo vật bị ngài thấy được nên không thành công, cho nên lần này bọn họ đổi nơi khác."

Nhưng không nghĩ tới là gặp bọn hắn.

Nghe người kể chuyện xưa nói lúc Trưởng Công Chúa gả cho Tĩnh Đình Công, trang sức đỏ mười dặm, khiến toàn thành vây xem. Có mẫu thân giàu như thế, Tĩnh Đình Hầu tiêu xài xa xỉ cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng rảnh đến không có việc gì chạy đi chôn bảo vật, người này thật đúng là phá gia chi tử.

Y nghe nói phương Nam có mấy thương nhân đấu phú, thời điểm thủy triều lên, ném vào nước lá vàng lá bạc, khiến dân chúng nhảy vào nước vớt, đến mức không ít người bởi vì cướp đoạt vàng bạc mà bị dìm chết. So sánh với những thương nhân kia, tư tưởng này của Tĩnh Đình Hầy, ngược lại để ý nhân quả, thủ đoạn sạch sẽ không ít.

Bất kể nghĩ thế nào, những người đó nghĩ gì, y không hiểu hết.

"Nhận lấy đi." Dung Hà đưa tay vắt chéo sau lưng: "Đã có người có duyên có được, ta cũng coi là người hữu duyên rồi."

Mắt Đỗ Cửu nhìn biểu lộ của Bá gia, xác định y không phải nói đùa, biểu cảm có chút vi diệu.

"Bá gia, còn có mấy chỗ đất có dấu vết."  Mắt hộ vệ nhìn bốn phía, thủ đoạn che giấu của người đào thực sự quá thấp, để người ta xem xét liền nhìn ra nơi nào đã đào.

"Không cần nhìn. " Dung Hà đưa tay lấy ra một khối kim bánh từ hộp gỗ ra, kim bánh chất lượng rất tốt, chỉ cần một khối đủ để người bình thường trong vòng mười năm không lo ăn mặc: "Thu dọn nơi này sạch sẽ chút, đừng để người khác phát hiện đất đã bị đào bới lung tung."

"Đúng."

Dung Hà thả kim bánh lại trong hộp gỗ, đưa tay đưa hộp gỗ vào tay Đỗ Cửu, hộp này nhìn không lớn, ngược lại rất nặng.

Nhìn thấy tâm tình của Bá gia đang tốt, Đỗ Cửu luôn cảm thấy bộ dạng này hình như có chút không phúc hậu, thế nhưng nghĩ lại, dù sao Ban gia chôn vàng lá xuống để tìm người hữu duyên, Bá gia phát hiện vàng... Thì Bá gia chính là có duyên người rồi.

Đúng, không có tâm bệnh, Bá gia bọn hắn tuyệt đối không làm việc không có mặt mũi!

Bên trong biệt trang Ban gia, ba người Ban gia vây quanh bàn tròn uống từng ngụm trà.

"Vừa rồi thật sự là làm ta sợ muốn chết. " Ban Hằng ôm chén trà, gương mặt đáng thương: "Tỷ, tỷ lại bắt đệ nói láo."

"Thật có lỗi. " Đương nhiên mỗi lần đệ đệ gánh vác, Ban Họa vẫn có chút  áy náy nhỏ, nàng chắp tay trước ngực, một mặt ray rức nhìn Ban Hằng: "Nhưng mà lúc ấy ta quá hồi hộp, trong đầu cũng chỉ nghĩ đến lí do này, đệ đừng giận ta, được hay không?"

"Thôi được rồi, dù sao ta là hoàn khố, chút chuyện nhỏ này không quan trọng." Ban Hằng sợ nhất là nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của tỷ tỷ nhà mình, chỉ cần nàng nhìn như thế, hắn cũng không còn gì để nói.

"Hằng đệ, cám ơn đệ." Ban Họa đổ cho Ban Hằng đầy trà: "Ta chỉ lo lắng một điều là Thành An Bá sau khi biết chuyện này, có thể đào đồ vật lên đưa về nhà hắn không?"

"Làm sao có thể. " Ban Hằng khoát tay áo: "Dung Bá gia không phải loại người này."

"Đúng. " Ban Hoài cũng gật đầu theo: "Dung Bá gia là chính nhân quân tử, làm sao có thể làm ra loại chuyện này."

Ban Họa sờ mũi, xem ra là nàng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Người như Dung Bá gia, cũng không thiếu bạc sài, sao để ý đến chút đồ bọn họ chôn kia.

"Đêm đã khuya, trở về phòng đi ngủ đi, ngày mai ta dẫn các con về." Ban Hoài sửa sang y phục, bên trong y phục ban nãy thấm rất nhiều mồ hôi lạnh, sền sệt dán vào lưng cực kỳ khó chịu.

Sáng sớm, toàn bộ vùng đất bị sương mù dày đặc bao quanh, Ban Họa buộc lại áo choàng, xoay người ngồi trên lưng ngựa, nói với phụ thân và đệ đệ: "Hôm nay sương mù lớn, đừng cưỡi ngựa quá nhanh, đừng khiến ngựa kinh sợ."

Ban Hoài và Ban Hằng ngoan ngoãn gật đầu, vấn đề kĩ năng cưỡi ngựa, hai cha con chỉ có thể nghe Ban Họa.

Một nhà ba người mang theo hộ vệ đi trên đường không lâu, nghe phía sau có tiếng vó ngựa truyền đến, Ban Hoài sợ có kẻ xấu thừa dịp thời tiết đầy sương mù làm chuyện xấu, liền bảo một tên hộ vệ ra đằng sau nhìn.

Chỉ chốc lát sau hộ vệ đã trở về, cùng hắn đi còn có một nam nhân cưỡi ngựa, ba người Ban gia đều quen, đó là hộ vệ Đỗ Cửu phủ Thành An Bá tối qua luôn kiên trì muốn đưa họ về.

"Đỗ hộ vệ. " Mắt Ban Họa nhìn Đỗ Cửu sau lưng cách đó không xa: "Thật là khéo."

"Bái kiến Hầu Gia, Quận Chúa, Thế Tử. " Đỗ Cửu từ trên lưng ngựa xuống, ôm quyền hành lễ với ba người.

"Đi ra ngoài bên ngoài, không cần để ý thân phận. " Ban Họa cười híp mắt nhìn Đỗ Cửu: "Các ngươi cũng về thành à?"

"Bẩm Quận Chúa, chúng ta hộ tống Bá gia về thành." Đỗ Cửu nhìn thiếu nữ đang mỉm cười ngồi trên lưng ngựa, hắn không phải người háo sắc cũng khó tránh khỏi kinh diễm, đúng là một nữ tử tuyệt sắc. Hắn là người thô kệch, chỉ cảm thấy nam nhi thiên hạ nếu người nào may mắn cưới được kiều nữ như thế, coi như mỗi ngày hầu hạ nương tử nhìn gương vẽ mày cũng đều bằng lòng, thật không rõ vì sao người tuyệt sắc như thế lại bị từ hôn.

"Thì ra là Bá gia cũng ở đây. " Ban Họa ngẩng đầu nhìn một đoàn người đi ra từ trong sương mù dày đặc, cầm đầu là Dung Hà cưỡi bạch mã, mặc cẩm bào màu trăng lưỡi liềm.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Ban Họa nhìn đối phương nở một nụ cười xán lạn.

Dung Hà muốn xuống ngựa hành lễ với Ban Hoài, lại bị Ban Hoài ngăn cản. Dung Hà để ý tới trình tự cưỡi ngựa của ba người Ban gia có chút kỳ quái, Ban Họa thân là nữ tử lại đi trước nhất, ngược lại là Ban Hoài và Ban Hằng theo ở phía sau, thực sự có chút không hợp quy củ.

Nhưng y không phải người thích xen vào việc của người khác, y hàn huyên vài câu với Ban Hoài: "Tối hôm qua hộ vệ của tại hạ quấy nhiễu đến nhã hứng chư vị, tại hạ thay bọn họ thỉnh tội cùng ba vị."

"Khụ. " Ban Hoài vội ho một tiếng, loại chuyện này nói ra rất mất mặt, còn  xin lỗi làm gì.

"Dung Bá gia, loại chuyện này có nhã hứng gì đâu. " Ban Họa khống chế tốc độ con ngựa: "Nhưng do chúng ta nhàm chán, tìm thú vui để chơi mà thôi, khiến ngài chê cười."

"Phật dạy nhân quả, hôm nay các ngươi gieo xuống thiện nhân, ngày mai có người bởi vì hành động hôm nay của các ngươi mà được giúp đỡ, đó chính là thiện quả, cái này tất nhiên là một việc tốt. " Dung Hà ôm quyền với Ban Họa: "Thiện nhân có thiện quả, hảo tâm có hảo báo, người được bảo vật, nhất định sẽ cám ơn các ngươi."

Ban Họa há to miệng, không nói nên lời. Miệng lưỡi người đọc sách thật là lợi hại, có thể khiến một chuyện hoang đường thành triết lý như thế, làm nàng tin tưởng, đây chính là sức mạnh của học thức!

Quay đầu lườm Ban Hằng một chút, nhìn người ta, rồi nhìn lại mình đi, thật không biết xấu hổ.

Ban Hằng quay đầu, không bạo lực thì không hợp tác, bày ra bộ dáng ta nghe không hiểu, ta nhìn không thấy.

"Quận Chúa. " Dung Hà cưỡi ngựa cách Ban Họa khoảng nửa thân ngựa: "Nghe nói người thích áo lông Bạch Hồ?"

Ban Họa quay đầu nhìn Dung Hà, người dáng dấp tốt nhìn luôn thấy cảnh đẹp ý vui: "Ừ."

"Ở chỗ tại hạ có mấy bộ da tốt, nếu như Quận Chúa không ghét bỏ, hôm nay ta sẽ bảo hạ nhân đưa tới cho người. " Dung Hà cười: "Áo lông hồ ly phối giai nhân, mới là tuyệt sắc."

Gió nổi lên, sương mù trắng xoá làm ướt lông mi Ban Họa, nàng trừng mắt nhìn: "Thứ đó quả thật ta rất thích, nhưng không có công không thể nhận thưởng, làm sao ta có thể nhận đồ của Bá gia."

"Coi như vì đĩa điểm tâm tạ lễ hai ngày trước ăn rất ngon." Dung Hà cách Ban Họa tầm khoảng nửa con ngựa: " Điểm tâm của quý phủ vô cùng mỹ vị, đầu bếp trong phủ tại hạ làm sao cũng không làm ra hương vị này."

"Ý của ngươi là bảo ta đưa cách làm điểm tâm đổi áo Bạch Hồ?" Ban Họa bừng tỉnh đại ngộ, một mặt hào phóng: "Ngươi yên tâm, chờ sau khi ta trở về phủ, liền bảo hạ nhân đưa cách thức cho ngươi."

Nụ cười trên mặt Dung Hà hơi sượng, sau đó cười nói: " Chuyện này phải đa tạ Quận Chúa rồi."

Một bên khác Ban Hằng cưỡi ngựa đến bên cạnh Ban Hoài, nháy mắt với Ban Hoài.

Dung Bá gia này, có phải có ý gì với tỷ hắn không?

Ban Hoài lắc đầu, khả năng này không lớn.

Mặc dù Họa Họa là nữ nhi thân sinh của ông, nhưng làm người phải chú trọng lương tâm, khuê nữ nhà ông đặt chung một chỗ với Quân Phách, quả thật không phù hợp.

" Lúc Quận Chúa kéo cung bắn tên rất có khí thế, nếu ngươi là nam tử, nhất định có thể trở thành một vị Tướng Quân không tầm thường."

"Chuyện này không thể." Ban Họa mười phần ngay thẳng lắc đầu.

"Vì sao?" Dung Hà thấy trên mặt Ban Họa không có chút khiêm nhường nào.

"Trong quân doanh rất khổ, ta mà là nam nhân, vậy bây giờ chính là Thế Tử Hầu phủ, mỹ tỳ vờn quanh, gối cao nằm mềm, sống ngày tháng dễ chịu, sao ta lại nghĩ đến chuyện chạy tới quân doanh chịu khổ?" Ban Họa một tay nâng mặt, gương mặt phấn nộn trông cực kỳ đáng yêu:  "Tất cả tướng sĩ  bằng lòng trên chiến trường đều rất đáng gờm, nhưng ta không muốn trở thành bọn họ."

Dung Hà trầm mặc một lát, nhìn nữ tử hồn nhiên trước mắt này, cười nói: "Quận Chúa thật thản nhiên."

"Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, cứ sông sao cho thoải mái. " Ban Họa cười nói: " Ai biết ngày nào sẽ không còn cơ hội mở mắt ra chứ."

Dung Hà vẫn cười như cũ: " Ngược lại Quận Chúa đã nhìn thấu."

Chỉ tiếc chúng sinh đều khổ, có bao nhiêu người có thể nhìn thấu, lại có mấy người không hề cố kỵ được như thế?

Mặt trời rốt cục tránh khỏi sương mù dày đặc, để ánh nắng chiếu sáng mặt đất, không có bao nhiêu nhiệt độ, nhưng lại có thể xua tan sương mù bao phủ.

Ban Họa quất roi đi về phía trước: " Đã đến cửa thành."

Lúc này chỗ cửa thành, một đoàn xe ngựa hào hoa từ bên trong đi ra, ký hiệu xe ngựa Ban Họa nhận ra  là biểu tượng Thạch gia.

Nhớ tới Thạch Phi Tiên đã trao tâm cho Dung Hà, Ban Họa nhịn không được nhìn về phía Dung Hà.

Dung Hà lại làm như không nhìn thấy đoàn xe ngựa ở cửa thành, cười lại với nàng rồi quay đầu nhìn về nơi xa.