Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 68: Khuynh thành tuyệt luyến (9)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: An Minh Tuệ.

__________________

Giang Niệm thi đại học, tự nhiên là chuyện đại sự ở Giang gia, cả đoàn người Giang gia cùng đến trường với Giang Niệm lại xuất hiện kỳ cảnh nhân gian, không cần đi qua, xa xa liền có thể trông thấy ánh vàng rực rỡ cùng màu vàng phản chiếu chậm chạp di động, giống như ánh nắng chiếu khắp mặt đất.

Hoắc Bình cùng Trần Nghĩa Từ Lập Hải đối với lần này đã không cảm thấy kinh ngạc, dù sao cũng đã từng là một trong những thành viên ở ba năm trước cũng tham gia đợi Giang Niệm thi xong, bọn cậu rất có chuẩn bị tâm tư, ông Hoắc liền thật là cay con mắt, là thật sự cay, cay đến cả hai mắt và đầu óc của ông đều cùng một chỗ đau. Ông cũng là trong lúc rảnh rỗi, nghĩ đến thuận tiện tới xem một chút, dù sao cũng là cô bé mà ông đã nhìn mấy năm, thân thể yếu như thế nhưng ý chí kiên kiên trì trì đến lúc thi đại học cũng là không dễ, đến cho thêm ít không khí không phải vừa vặn sao? Sớm biết ông liền không tới, ánh vàng rực rỡ như thế, viễn thị của ông đều sắp được chữa khỏi.

Đừng nói người Giang gia đối với việc đợi thi còn đặc thù có kinh nghiệm còn đặc biệt tâm đắc, mất một lúc, bàn nhỏ hoa quả trà nước trái cây đều cho bày ra tới, người một nhà một bên vui chơi giải trí, một bên lo lắng, bộ dáng nhìn qua cửa trường học giống như tượng đá.

“Niệm Niệm đồng ý nói chỉ dùng một phần ba trí thông minh đi thi, sẽ không phải rất cố gắng đi, hẳn là sẽ không thi quá tốt chứ?”

“Ai, hi vọng đi.”

“Đúng vậy, thi quá tốt rồi có thể làm thế nào?”

“......” Trán???

Đừng nói phụ huynh đều ngóng trông đứa con nhà mình học tập cho giỏi thi cái thành tích tốt, bọn họ ngược lại tốt rồi, nằm mơ đều ngóng trông Giang Niệm đừng cố gắng thành thành thật thật mà làm học tra. Lông mày nhịp tim của ông Hoắc đều nhảy, liền ngay cả Hoắc Bình cũng nhịn không được lau mồ hôi:... Giang Niệm có tinh thần tự tin như thế, chẳng lẽ là gia tộc di truyền?

_

Đừng nói, người Giang gia thật đúng là không nghĩ tới Giang Niệm là thật sự thi không tốt, theo bọn họ nghĩ, Giang Niệm thi không tốt kia chính là làm theo gia tộc hi vọng ký thác, cha mẹ ông nội bà nội hi vọng cô thi không tốt, là không cần cố gắng! Vậy nếu là cố gắng vậy làm sao có thể thi không tốt chứ? Ông Hoắc cũng liền ngồi gần nửa ngày, liền ngồi gần nửa ngày còn có phóng viên đến phỏng vấn, thời điểm phỏng vấn phụ huynh đều là nói khẩn trương khẩn trương đặc biệt khẩn trương, mười năm khổ đọc ở trận chiến này, hi vọng đứa bé không cần khẩn trương ổn định phát huy thi cái thành tích tốt! Thời điểm phỏng vấn đến người Giang gia liền đều nói không có khẩn trương hay không, bọn họ không có gì phải khẩn trương, thành tích học tập không quan trọng bằng con cái, có thể đứng vững đi ra liền cám ơn trời đất!

Đem phóng viên đều mê man đi, còn nghĩ là lỗ tai mình có vấn đề! Nhà ai không phải mong con hơn người nha, liền nhà này kỳ lạ, tập thể xuất động đến đợi thi, còn nói thành tích không quan trọng, đừng nói đến, ánh mắt chân thành tha thiết kia một chút cũng không giống là đang làm bộ, giống như móc tim móc phổi mà nói.

Đương nhiên phóng viên cũng nhớ kỹ cả nhà ánh vàng rực rỡ này, dù sao trên đời này chỉ sợ cũng tìm không ra nhà thứ hai. May mắn khi phỏng vấn, ông Hoắc tránh ở đằng sau, bằng không thì đi theo vào máy quay phim, vậy thật đúng là khí tiết tuổi già khó giữ được nha! Lần phỏng vấn này thả lên trên mạng, lại trêu đến một phen vây xem ha ha ha, ký ức tốt một chút khả năng còn có một chút ấn tượng, có loại tư tưởng kỳ diệu này, không phải rất giống người một nhà của thiên tài đã rơi xuống, Giang Niệm sao? Quả thực cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu nha! Hai ngày thi nhoáng một cái liền qua, Giang Niệm tu dưỡng ba năm quả nhiên là có rất nhiều tác dụng, mặc dù trước kỳ thi tốt nghiệp trung học lại tập trung học tập, lúc thi đại học lại hao tổn hao tổn tâm thần, nhưng cô thi xong sau chẳng qua là cảm thấy có chút mệt nhọc quá độ, cũng không có giống thi cấp ba trước đó trực tiếp liền ngã bệnh, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày cô liền khôi phục không ít, mặc dù có chút rất nhỏ phát sốt, mỗi ngày đều muốn Khụ khụ khụ mấy lần mới dễ chịu, nhưng có thể bỏ qua không tính, hoàn toàn có thể an tâm chờ lấy cơ hội nhìn vận mệnh khóc.

Nhưng mà thành tích thi tốt nghiệp trung học đại khái còn phải nửa tháng sau mới công bố, cần phải thật tốt chờ thêm, làm việc tốt thường gian nan nha, Giang Niệm cũng không nóng nảy, vừa vặn đủ để cô dưỡng tinh thần xem kịch.

Trước một đêm có thành tích thi tốt nghiệp trung học, Giang Niệm đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Lưu Oánh Oánh, đối phương há miệng chính là vay tiền, còn có bao nhiêu mượn bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt, cô ta cần dùng gấp!

Lúc đó Giang Niệm chính là đang ở Hoắc gia ăn bánh đậu xanh, nghe xong Lưu Oánh Oánh nói vay tiền, cô lắc đầu nói: “Không có.”

Lưu Oánh Oánh là thật gấp, nghe xong Giang Niệm nói không có liền càng tức, Giang Niệm làm sao có thể không có tiền? Hàng năm cô nhận tiền lì xì là nhiều nhất dày nhất, hai bác cô ta lại bao che khuyết điểm như vậy, không chừng trốn tránh cũng sẽ cho, huống chi còn có Hoắc gia bên kia, ông Hoắc cùng cha mẹ Hoắc Bình có thể không cho sao? Lúc sau tết Giang Niệm đi theo ông Hoắc ra ngoài chạy một vòng, chả lẽ tiền lì xì có thể thiếu chắc? Chí ít cũng là một trăm ngàn để làm cơ sở, làm sao có thể không có?

“Em họ, chị là thật sự có việc cần dùng gấp, em ăn tết nhận được nhiều tiền lì xì như vậy, có thể cho chị mượn một chút sao? Ở đây lập tức liền nghỉ hè, chị đi làm công kiếm tiền liền trả lại em!”

Giang Niệm nói: “Chị có cái gì cần dùng gấp sao?”

Lưu Oánh Oánh đã sớm nghĩ kỹ lấy cớ, nói: “Chính là thời điểm chị đi xe đạp không cẩn thận đem xe của người khác làm hỏng, chị phải bồi thường ít tiền cho người ta.”

“Vậy việc này hẳn là tìm cô chứ?”

“... Chị không dám nói sợ mẹ chị lo lắng, mẹ chị mà biết, khẳng định phải mắng chị!”

“Nhưng em cũng không có tiền giúp chị.”

Lưu Oánh Oánh đương nhiên không tin: “ Tiền mừng tuổi của em đâu? Chị sẽ trả em, thật sự, chẳng lẽ em còn chưa tin chị sao? Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ chị còn sẽ lừa em sao? Em liền giúp chị lần này!”

Giang Niệm gặm miếng bánh đậu xanh, nhàn nhạt nói: “Em là thực sự hết tiền, tiền mừng tuổi của em đều quyên góp rồi, lại nói bình thường em cũng không có chỗ nào cần dùng tiền, em cầm nhiều tiền trong tay như vậy cũng vô dụng thôi.”

Lưu Oánh Oánh ngẩn ngơ: “... Quyên góp? Quyên cho người nào? Em toàn bộ góp?”

Giang Niệm đương nhiên nói: “Đúng nha, đều góp, liền quyên cho cô nhi viện cùng một chút cơ quan từ thiện cần muốn trợ giúp. ”

“Đều quyên góp? Một phân tiền đều không thừa?”

“Hừm, một phân tiền không có thừa.”

“......” Lưu Oánh Oánh quả thực là phục rồi, vậy liền coi là muốn quyên thì tùy tiện quyên vài đồng để thể hiện không được sao, còn toàn bộ đều quyên ra ngoài sao?!”Em vì cái gì đều góp chứ? Hai bác cũng đồng ý?”

Giang Niệm nghi hoặc nói: “Vì cái gì không cho nha? Đây không phải là tiền tiêu vặt của em sao? Em nghĩ quyên liền góp nha.”

“......!!!” Cái này là cái quái gì vậy là não tàn sao?

Ngồi ở một bên nghe được cái lời thoại này, ông Hoắc cũng nhịn không được nhíu mày, ông còn thật không biết Giang Niệm đem tiền tiêu vặt của mình đều quyên góp hết, nhìn cô bé hời hợt, giống như một chút cũng không thấy đến đáng tiếc, đương nhiên cũng không cảm thấy mình là làm cái việc thiện gì to lớn, giống như là việc nhỏ qua quýt bình thường.

Cô bé này thường xuyên nói ra lời kinh người kích thích bộ xương già này của ông, tự tin quá mức, thích khoác lác, khó được là kiên cường lạc quan còn thiện tâm.

Lưu Oánh Oánh vội la lên: “Em làm vậy cũng quá lãng phí, nhiều tiền như vậy toàn bộ đều góp làm gì chứ, em cần gì phải làm thế chứ? Em làm sao sẽ biết những số tiền kia có thể chia đến trong tay những người cần nó sao? Không chừng bị người tham lam lấy mất?”

Giang Niệm tựa hồ nghĩ tới điều gì, nói: “Chị họ, chị không hiểu em cũng là đúng, chị nhìn nha, đời em có thể hạnh phúc như thế làm phú nhị đại, còn có cha mẹ ông nội bà nội đau, vậy khẳng định là đời trước em tích phúc tích đến nha! Đời này em lại nhiều tích một chút phúc, không chừng không chỉ có thân thể sẽ càng ngày càng tốt, kiếp sau còn có thể làm tiếp cái phú nhị đại đâu! Này làm sao có thể nói là lãng phí?”

Phốc! Ông Hoắc đang uống trà, nghe vậy một ngụm toàn phun ra! Tranh thủ thời gian bắt giấy ăn, luống cuống tay chân lau khóe miệng cùng nước đọng trên mặt bàn trà.

Lưu Oánh Oánh cảm giác cô ta đều muốn bị Giang Niệm làm cho giận điên lên, làm việc làm cho cô ta giận, nói lời càng làm cô ta giận! Cô ta ba một tiếng cúp điện thoại, kém chút nữa cầm di động ném đi.

Nhưng mà cô ta là thật sự rất cần tiền, nếu như không phải lần ra ngoài ăn liên hoan uống nhiều mấy chén, cô ta như thế nào lại để Bị Bân đạt được? Buổi sáng hôm đó sau khi tỉnh lại cô ta đều sắp tức giận điên rồi, sớm biết liền không đi cái chỗ quỷ quái kia họp lớp! Có thể sự tình đã phát sinh, hối hận cũng đã chậm, cô ta chỉ có thể uy hiếp Bị Bân đem chuyện lần đó quên mất, bọn họ làm cái gì đều không có phát sinh, đương nhiên càng không thể nói ra ngoài cho người khác biết.

Từ đó về sau Bị Bân cũng không lúc nào không muốn gặp cô ta, phát tin tức nói xin lỗi, còn toát ra ý tứ theo đuổi cô ta, nhưng mà Lưu Oánh Oánh đã sớm thấy rõ cách làm người của Bị Bân, làm sao có thể bị hắn ta lừa gạt? Cô ta thậm chí hoài nghi đêm hôm đó là do Bị Bân cố ý, nhưng cô ta lại có thể làm sao? Cô ta không nghĩ báo cảnh, báo cảnh về sau người chịu thiệt vẫn là cô ta, lại càng không muốn không ngẩng đầu lên được. Rõ ràng sau đó đã ăn thuốc tránh thai, nhưng kinh nguyệt của cô ta vẫn y nguyên muộn nửa tháng, cô ta đã vụng trộm mua que thử thai trở về, kết quả cuối cùng quả nhiên làm cho cô ta kém chút điên rồi, chỉ cảm thấy vạn phần tuyệt vọng.

Chuyện này cô ta không dám nói cho bất luận kẻ nào, trong nhà không dám, bạn học bên người lại không dám, nếu như bị bọn họ biết, cô ta còn làm người như thế nào? Tiền của cô ta sớm thì lấy đi du lịch dạo phố, tiền mừng tuổi ăn tết nhận được căn bản không có thừa nhiều, trong nhà một tháng liền cho hơn một ngàn khối tiền sinh hoạt, làm sao đủ tiêu? Huống chi là muốn làm giải phẫu.

Lưu Oánh Oánh chỉ có thể tìm tới Giang Niệm, tiền mừng tuổi của Giang Niệm so với cô ta còn nhiều hơn, mượn cô một chút cũng có thể nha? Làm sao biết người ta tất cả đều quyên đi ra, kia được bao nhiêu tiền chứ? Cô cũng thật cam lòng! Quả nhiên là tài đại khí thô?

Cúp điện thoại, Giang Niệm trong miệng ăn một cái bánh đậu xanh, trong tay còn cầm hai cái, cùng ông Hoắc nói: “Ông Hoắc cháu về nhà trước, hôm nào tới tìm ông chơi.”

Ông Hoắc còn đang chỉnh lý chấn động thần trí mà mình phải chịu đó, “... Cái này liền trở về rồi?”

“Chị họ cháu xảy ra vấn đề rồi, cháu không có tiền giúp chị họ, cháu đi về hỏi hỏi mẹ cháu, cũng không thể mặc kệ chị họ nha, ai.”

Ông Hoắc nhìn xem Giang Niệm đi xa, trên mặt rất có nhiều điều một lời khó nói hết, cô bé này, cái gì cũng tốt, chính là đầu óc có chút vấn đề như vậy, cũng là thật đáng thương.

...

Mẹ Giang nghe xong Giang Niệm nói Lưu Oánh Oánh ở đế đô gặp chuyện không may đến vay tiền, còn rất là kinh ngạc một chút, về sau hiểu rõ chuyện đã xảy ra, bà không nói hai lời liền gọi điện thoại cho Giang Lai Xuân, chuyện lớn như vậy sao có thể giấu diếm? Đương nhiên không thể.

Giang Lai Xuân đang ở nhà nhìn quầy bán quà vặt, học kỳ này khai giảng xong con gái cô ta mỗi tháng muốn tiền tiêu vặt càng nhiều, một hồi mua quần áo một hồi mua tư liệu học tập, trước kia một tháng một ngàn khối, hiện tại một tháng hai ba ngàn đều không đủ! Cô ta chính là tâm phiền đâu, nghe xong chị dâu nói Lưu Oánh Oánh ở Đế Đô xảy ra tai nạn xe cộ, làm xước xe của người ta đi tìm Giang Niệm vay tiền muốn cho người ta bồi thường tiền, nhưng mà Giang Niệm không có tiền cho nên không có cho mượn, nhà bọn họ ngược lại là có tiền, chính là đây không phải có tiền hay không có tiền, chuyện lớn như vậy sao có thể không nói với trong nhà sao?

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Giang Lai Xuân cũng là sốt ruột, lập tức gọi điện thoại cho Lưu Oánh Oánh, Lưu Oánh Oánh bên kia còn đang phát sầu vì tiền, thời điểm Giang Lai Xuân gọi điện thoại cô ta còn có chút chột dạ, nghe xong là Giang Niệm đem sự tình nói cho người trong nhà tức đến không biết đánh vào đâu “Con không sao, không bị tổn thương, là con không cẩn thận đụng vào, đối phương nói giải quyết riêng, liền bồi ít tiền...”

Giang Lai Xuân hỏa khí liền đến, chuyện này không báo cho công ty bảo hiểm, không tìm cảnh sát giao thông, giải quyết riêng? Cái này không phải là bày ra để bắt nạt người ta sao? Liền nhìn con gái cô ta là một cô gái dễ bắt nạt đi!

“Con để người đó tìm cảnh sát, cảnh sát nói tính thế nào liền tính thế đấy, con cái gì đều nghe không phải là chờ lấy ăn thiệt thòi sao? Con đưa điện thoại cho người ta, mẹ tới nói! Mẹ cũng không tin ban ngày ban mặt có thể làm gì!”

Lưu Oánh Oánh lúc này đang ở phòng ngủ, đi đâu tìm người bị hại đến đây? Cô ta ấp úng không nói nên lời, Giang Lai Xuân đối với con gái cũng biết, liền cảm giác được một chút không thích hợp, tai nạn xe cộ cái gì không phải là giả chứ? Giang Lai Xuân liên tục ép hỏi, Lưu Oánh Oánh nói tiền của cô ta bị tên trộm trộm, không dám tìm trong nhà xin thêm, cho nên mới đến hỏi Giang Niệm mượn...

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Nhưng mà Giang Lai Xuân vẫn là không tin lắm, có thể cách con gái quá xa, trong nhà muốn nhìn cửa hàng, chồng mình cũng muốn ra ngoài làm việc, cũng không có khả năng đuổi tới Đế Đô đi, Giang Lai Xuân cuối cùng cho Lưu Oánh Oánh gửi một ngàn khối tiền, bảo cô ta cẩn thận một chút dùng tiết kiệm một chút.

Có dù sao cũng so không có tốt hơn, huống chi Lưu Oánh Oánh cũng không ngốc, cô ta trong tay mình còn có một số, chuyện cô ta mang thai em bé này cũng là muốn báo cho Bị Bân biết đến, hắn ta nhất định phải gánh vác lên trách nhiệm này.

Lưu Oánh Oánh lại là một phen bận rộn, ăn không ít tội, thời điểm thi thoảng mới có thể nhớ tới Giang Niệm, nghe nói Giang Niệm đã thi trường Đại học xong, lấy thành tích ở cuối xe kia, chỉ sợ trường cơ bản đều thi không đậu, đọc cái chuyên khoa tầm thường. Có tiền thì thế nào, chẳng lẽ còn có thể vượt qua cô ta đi?

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Lưu Oánh Oánh làm xong giải phẫu không có mấy ngày, điểm số thi đại học của cả nước, cũng lục tục được đăng lên, Lưu Oánh Oánh cũng muốn biết thành tích của Giang Niệm như thế nào, muốn hỏi Giang Niệm lại bởi vì sự tình lần trước cô ta càng không quen nhìn cô, liền gọi điện thoại cho ông ngoại bà ngoại, hỏi thành tích của Giang Niệm như nào rồi? Thế nào rồi?

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Ông ngoại bà ngoại cô ta lúc này chính là đang lau nước mắt đó, than thở không ngừng, Lưu Oánh Oánh liền hiểu, âm thầm vui vẻ trở lại, nói: “Ông ngoại bà ngoại mọi người cũng chớ gấp, em họ không có thi tốt, có thể lại học lại một năm, chính là nhiều cơ hội. Đúng, em họ thi được bao nhiêu điểm ạ?”

Ông nội Giang bất đắc dĩ nói: “Em họ cháu không nghe lời, con bé dĩ nhiên thi được bảy trăm bốn mươi chín điểm!!!”

Ông nội Giang bất đắc dĩ nói Em họ cháu không nghe lời con bé dĩ nhiên thi được bảy trăm bốn mươi chín điểm





















từng phong từng phong hướng trong nhà đưa số thư bọn họ đều nhanh đm không ht giống như là trường Kinh Đại Phục lớn ở thủ đô cái này cũng có

từng phong từng phong hướng trong nhà đưa, số thư bọn họ đều nhanh đếm không hết, giống như là trường Kinh Đại Phục lớn ở thủ đô cái này cũng có...

Ai! Nghĩ tới tương lai con gái của bọn họ / cháu gái muốn đi trường tốt nhất, học đại học quyền uy nhất, bọn họ liền lo lắng không thôi, lại lo lắng lại khổ sở!

Đám dân mạng triệt để nổ, đây là cái người một nhà gì chứ, cái này mẹ nó là ma quỷ sao?!!

_____________

Gửi muôn vàn trái tim đến các nàng đã ủng hộ và thông cảm cho mình nha...!!!