Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 357: Món Quà Nhỏ Tặng Ngươi




Dịch: Vô Thần

Biên: Cẩu ca

Nhóm: Cá.

- Ông chủ, tiền đã tới tài khoản.

Bên trong nhà ăn trên du thuyền, Lý Vạn Long mỉm cười báo với Sở Tiên.

- Ừm! Sở Tiên gật đầu cười:

- Cách này kiếm tiền nhanh đấy, lần sau ở sòng bạc chỉ cần có người gian lận, cứ dựa theo quy củ mà xử lý, nếu ngươi không giải quyết được thì gọi điện thoại cho ta.

- Vâng thưa ông chủ. Lý Vạn Long gật đầu cười.

- Ting ting!

Lúc này, chuông báo tin nhắn điện thoại di động của hắn vang lên, Sở Tiên lấy ra xem một chút, thấy tin nhắn của Tiếu Hiểu gửi đến.

- Lư Sơn Nguyệt đem thông tin của anh kể hết cho đám người kia, anh nên cẩn thận một chút.

Sở Tiên đọc xong nội dung tin nhắn hơi sững sờ, sau đó khóe môi nhếch lên, hắn cũng muốn xem xem đối phương muốn đối phó với hắn như thế nào.

Sở Tiên không quá lưu ý đến vấn đề kia, sau khi cơm nước xong hắn đi dạo chung quanh du thuyền xem có gì vui chơi không.

Cách du thuyền của Sở Tiên không xa có một chiếc du thuyền xa hoa, trên du thuyền ấy đang diễn ra một bữa tiệc sinh nhật, nhưng mà bầu không khí của bữa tiệc kia cũng không quá náo nhiệt cũng như vui vẻ gì. Mấy thanh niên cầm chén rượu trong tay cụng ly với nhau, Ngụy Vân một hơi uống sạch rượu trong tay của mình sau đó lại rót thêm một chén.

- Ta e răng sau lần này về nhà, tối thiểu nửa năm cũng đừng mong ra khỏi nhà, tiền bên trong thẻ ngân hàng cũng bị đóng băng.

- Đều tại cái tên đáng chết kia.

- Hắn quá phách lối, không hề xem mặt mũi của đám người chúng ta ra gì.

- Vậy chúng ta sẽ chơi hắn một vố.

Ngụy Vân âm lãnh cười cười:

- Nếu như tất cả sản nghiệp của hắn đều ở Ma Cao thì ta thực sự không có cách nào chơi hắn, nhưng hắn còn có công ty bể thủy sinh Tiên Cảnh, ha ha.

- Các cửa hàng bể thủy sinh chi nhánh nhỏ của hắn đều là người khác đứng ra làm đại lý.

Một tên thanh niên nhíu mày.

- Người khác làm đại lý thì sao chứ, chúng ta chỉ cần đem mũi nhọn hướng về công ty bể thủy sinh Tiên Cảnh, những người làm đại lý kia sẽ tự đi gây phiền phức cho tên kia, sau này ở tỉnh Thanh Sơn vĩnh viễn sẽ không xuất hiện cửa hàng nào có tên bể thủy sinh Tiên Cảnh cả.

Ngụy Vân lạnh lùng nói.

- Những tỉnh láng giềng có cần tìm các anh em khác hỗ trợ chút không?

Thanh niên bên cạnh hỏi.

- Được, chúng ta sẽ nhắc nhở những người làm đại lý kia rằng do ông chủ Tiên Cảnh trêu chọc chúng ta cho nên cửa hàng bọn họ mới bị đóng cửa, nghe nói phí để được làm đại diện của bọn hắn không thấp chút nào, hắn lấy của ta hai ngàn vạn, ta sẽ khiến hắn mất đi gấp bội.

Ngụy Vân nắm chặt nắm đấm.

- Ha ha, đắc tội với chúng ta, chính là việc làm hối hận nhất trong cuộc đời của hắn.

Thanh niên một bên cười to nói.

- Ngày mai hắn nhận được tin tức này không biết sẽ có biểu cảm gì, một việc đáng chờ mong nha!

Một đám thanh niên lạnh lùng nở nụ cười.

Sáng ngày hôm sau, tỉnh Thanh Sơn và tỉnh láng giềng tỉnh Thanh Vân hai tỉnh có diện tích rất lớn, hai tỉnh này có tất cả mười ba cửa hàng bể thủy sinh Tiên Cảnh. Tất cả cửa hàng bể thủy sinh Tiên Cảnh đều có tình hình kinh doanh rất tốt.

Nhưng đột nhiên vào giữa trưa, tất cả cửa hàng đều bị những cơ quan đặc thù đến kiểm tra, sau đó bị những cơ quan kia đưa ra một đống lý do không đủ tiêu chuẩn để buộc phải đóng cửa.

Mà những người trở thành người đại diện thương hiệu bể thủy sinh Tiên Cảnh cũng không phải là người bình thường, họ ngay lập tức đi tìm hiểu các tin tức, liền biết được rằng ông chủ công ty bể thủy sinh Tiên Cảnh đắc tội với một vài đại nhân vật, cho nên có người muốn chơi hắn, bọn họ chỉ là người bị vạ lây.

Nghe được tin tức này, bọn làm đại diện này đương nhiên không cam tâm, bọn họ mới khai trương không lâu, hiện tại đến cả tiền vốn bỏ ra còn chưa thu về, bây giờ bởi vì việc bị cơ quan nhà nước buộc đóng cửa khiến bọn hắn bị thua lỗ rất lớn.

Thế các nhà đại lý của hai tỉnh kia nhao nhao gọi điện thoại đến tổng bộ công ty bể thủy sinh Tiên Cảnh yêu cầu giải thích rõ ràng, thậm chí có người yêu cầu trả lại tiền đặt cọc.

Trương Tiêu Hoa nghe xong từng cuộc điện thoại chợt cau mày, cuối cùng dưới áp lực của mấy nhà đại diện kia, nàng cầm điện thoại ra gọi cho Sở Tiên.

Lúc tàu hộ vệ đang chạy về vùng biển Hoàng Hải, Sở Tiên ngồi trên tàu đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Tiêu Hoa làm hắn hơi kinh ngạc.

Nhưng sau khi hắn nghe được Trương Tiêu Hoa báo lại vấn đề xảy ra, thì sắc mặt lập tức lạnh xuống.

- Ta đã biết, nói cho bọn họ, ngày mai việc kia sẽ được giải quyết, nếu như ngày mai không giải quyết được, chúng ta trả lại phí đại diện cho bọn họ.

Sở Tiên trực tiếp trả lời vấn đề của Trương Tiêu Hoa.

- Vâng thưa ông chủ.

Trương Tiêu Hoa gật đầu, sau khi cúp điện thoại của Sở Tiên, nàng liền gọi điện cho từng nhà đại diện trả lời vấn đề vừa rồi.

- Tốc độ nhanh thật.

Sở Tiên cầm ống nhòm trong tay, ánh mắt hướng về phía sau, nhếch miệng cười mỉm:

- Nếu như các ngươi muốn chơi, vậy ta sẽ chơi cùng ngươi chơi, hi vọng hậu quả lần này các ngươi có thể gánh chịu được.

- Trở lại vùng biển quốc tế, đem quốc kỳ hạ xuống.

Sở Tiên nhìn Hổ Nhất đứng một bên hạ lệnh.

- Vâng thưa ông chủ. Hổ Nhất nghe xong gật đầu.

Ở vùng biển quốc tế, nếu như hạ quốc kỳ xuống, có nghĩa là biến tàu của mình trở thành tàu không quốc tịch, ở vùng biển quốc tế sẽ bị người ta xem như tàu hải tặc để xử lý, chiến hạm của quốc gia có thể đánh chìm những con thuyền như vậy.

Nhưng cũng đồng nghĩa rằng, sau khi hạ quốc kỳ xuống, hành sự ở vùng biển quốc tế sẽ khiến các quốc gia rất khó truy đuổi và bắt giữ, thậm chí nhiều quốc gia còn không thèm để ý tới.

- Chúc mừng các ngươi, đã đắc tội với ta.

Sở Tiên ra hiệu cho Hổ Nhất.

Một đám người cá bắt đầu tiến hành một số ngụy trang cho con tàu.

Cái này cũng không thể nói là ngụy trang, phải nói là bộ mặt thật của con thuyền này, những ký hiệu mà vừa được sơn không lâu trên thuyền, từ màu trắng chuyển sang hết màu đen. Trong đó có một hình đầu cá dữ tợn màu đỏ được hiện lên bên sườn tàu, nhìn nó có chút quái dị.

- Chắc sau làm xong vụ này, đoàn hải tặc của mình sẽ trở nên nổi tiếng trên toàn bộ Châu Á!

Sở Tiên cười cười, ánh mắt nhìn về phía nơi xa, sau đó hắn thay đổi khuôn mặt và dáng người của mình, biến thành một con người hoàn toàn khác.

Mà đám người cá cùng Hổ Nhất, Hổ Nhị cũng mặc trang bị lên người, chiếc mũ giáp hoàn toàn che đi một nửa bộ mặt của bọn hắn, từng người đi vào trong khoang thuyền lấy vũ khí của mình ra.

Tàu hộ vệ chạy bon bon trên biển, đến buổi chiều thì một lần nữa quay trở lại khu vực có rất nhiều du thuyền kia.

Khi đi vào khu vực này, Sở Tiên đột nhiên phát hiện chiếc du thuyền chia không còn ở khu vực này nữa.

- Sao nó không ở đây nữa nhỉ!

Sở Tiên khẽ nhíu mày, lập tức lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của Tiếu Hiểu:

- Định vị xem vị trí hiện tại số điện thoại di động này.

Hệ thống định vị là do Grace và David đặt làm cho hắn, Sở Tiên thấy hệ thống này có tác dụng rất lớn với tàu hộ vệ cho nên đã bảo hai người kia lắp đặt cho.

- Ông chủ, đã tìm được, vị trí số điện thoại kia cách vị trí của chúng ta cũng không quá xa.

- Vừa đẹp, nếu như ở khu du thuyền này hành động thì còn phải lén lén lút lút, chúng rời khỏi khu này thì quá tiện lợi cho chúng ta.

Sở Tiên trực tiếp mệnh lệnh Hổ Nhị lái tàu hộ vệ hướng về vị trí du thuyền bọn hắn.

Rất nhanh, một chiếc du thuyền xa hoa hiện ra trong tầm mắt của bọn Sở Tiên.

Sở Tiên lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiếu Hiểu một cú điện thoại.

Tiếu Hiểu nhìn thấy Sở Tiên gọi tới, trên mặt lộ ra vẻ lo âu, nàng nhìn đám người đang ăn uống chung quanh, sau đó đi đến một bên nghe điện thoại.

- Tiếu Hiểu, gọi tên thanh niên hôm qua đến nghe điện thoại, đợi lát nữa em hãy bảo bạn mình đứng ra giữa boong thuyền, đừng nên đi ra gần lan can.

Nàng vừa đưa điện thoại lên tai nghe thấy những lời Sở Tiên nói, làm nàng hơi sững sờ.

- Học trưởng, anh...

- Em đừng hỏi gì cả, cứ làm như anh nói, em đưa điện thoại di động cho tên thanh niên kia đi.

- Được rồi!

Tiếu Hiểu gật đầu, sau đó đi đến chỗ một đám thanh niên đang tụ hợp:

- Ngụy Vân, có điện thoại tìm ngươi.

- Ai? Ngụy Vân quan sát Tiếu Hiểu, ngẩng đầu hiếu kỳ hỏi.

- Sở Tiên. Tiếu Hiểu cố nặn ra vẻ mặt tươi cười.

- Ồ? Nhanh như vậy đã gọi điện tới, ha ha, nhanh đưa điện thoại cho ta.

Ngụy Vân phá lên cười, đưa tay nhận lấy điện thoại.

- Ấy, ngươi là ai vậy? Có chuyện gì thì mau nói đi, không có việc gì thì cút cho ta, à đúng rồi, nếu như có việc tìm ta hỗ trợ thì tất nhiên là được, phí hỗ trợ rất rẻ, chỉ có năm ngàn vạn, ha ha!

Ngụy Vân mặt mũi tràn đầy vui sướng lớn tiếng nói.

Mấy tên thanh niên ngồi bên cạnh hắn cũng cười hùa theo.

Tiếu Hiểu nghe xong, trong lòng trở nên căng thẳng, trên mặt lộ ra vẻ u sầu.

- Ha ha. Sở Tiên nghe được hắn đang cười liền đáp:

- Cám ơn đại lễ mà ngươi tặng, đợi lát nữa ta cũng có món quà nhỏ tặng ngươi, hi vọng ngươi có thể vui vẻ nhận cho.

Sở Tiên nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

- Mẹ nó, mày là cái thứ gì chứ.

Ngụy Vân nhìn thấy điện thoại bị cúp ngang, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại:

- Chó chết, đợi ta trở về nhất định sẽ điều tra rõ lai lịch của ngươi, đến lúc đó sẽ cho ngươi đẹp mặt.

- Xảy ra chuyện gì?

Thanh niên một bên hỏi.

- Tên điên cuồng vọng kia, muốn cho ta một món đại lễ, hừm.

Ngụy Vân sắc mặt tối sầm nói.

- Đoán rằng hắn chó cùng rứt giậu thôi, ha ha.

Thanh niên một bên không thèm để ý, cười cười.

- Mấy vị công tử, bên trái chúng ta có một chiếc tàu cá không có quốc kỳ đang hướng về phía chúng ta chạy tới.

Lúc này, một trung niên mặc quần áo người điều khiển đột nhiên chạy ra, đi đến bên cạnh mấy gã thanh niên chỉ về hướng lấy tàu cá đang chạy đến du thuyền bọn họ.

- Sao thế? Không phải chỉ là một chiếc thuyền cá hay sao?

Ngụy Vân không kiên nhẫn hỏi.

- Ở trên vùng biển quốc tế, dưới tình huống bình thường tốt nhất nên tránh những tàu cá không có treo quốc kỳ.

Người điều khiển du thuyền vội giải thích.

- Hả? Mấy thanh niên kia vội đứng lên, đánh mắt nhìn hướng chiếc thuyền cá kia.

- Bọn chúng thật sự đang chạy về hướng của chúng ta, không tốt, bọn chúng đang thả xuống biển những chiếc mô tô chạy trên nước.

Người điều khiển du thuyền nhìn thấy mấy chiếc mô tô đang xông tới, lớn tiếng kêu lên.

- Chuyện gì đang xảy ra?

Cả đám người Ngụy Vân giật mình, trong lòng có một dự cảm không lành.

Trong lúc tất cả ánh mắt mọi người đang nhìn về phía tàu đang đang nhanh chóng hướng về phía bọn họ, thì ở trên thuyền cá kia, một tên người cá vác trên vai một khẩu B40 phóng tên lửa, hắn nhắm ngay vào phía dưới du thuyền bọn Ngụy Vân khai hỏa.

- Aaaaaa!

Mọi người trên du thuyền nhìn thấy quả pháo hoả tiễn có đuôi dài đang bay tới, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hoàng.

Tiếu Hiểu nhìn thấy tình huống này, ánh mắt trở nên ngây ngốc, nghĩ đến những gì Sở Tiên nói trong điện thoại, trong lòng chấn động.

- Bùm!

Quả pháo bắn vào thân du thuyền xa hoa phát ra tiếng vang ầm ầm, khiến cả chiếc du thuyền đều lắc lư.

Những nữ sinh trên thuyền đều hoảng sợ gọi lên, trong lòng Ngụy Vân chấn động kịch liệt, hắn nghĩ đến những lời Sở Tiên vừa nói trong điện thoại, trong lòng tràn ngập hoảng sợ.

- Đoàng đoàng!

Tám chiếc mô tô nhanh chóng bao vây chung quanh chiếc du thuyền, những người cá ngồi phía sau chiếc mô tô cầm trong tay khẩu súng tiểu liên, trực tiếp hướng thẳng phía du thuyền mà bắn phá.

- Aaaaa!

Tiếng thét chói tai truyền đến, lần này không chỉ là nữ sinh, ngay cả những tên nam sinh kia sợ hãi nằm rạp trên mặt đất.

Mấy người cá tuỳ tiện leo lên trên du thuyền, bọn họ cầm súng trong tay nhắm thẳng vào đầu đám con nhà giàu không có lực phản kháng kia.

Tàu hộ vệ rất nhanh đã tới bên cạnh chiếc du thuyền, thả xuống biển mấy chiếc thuyền nhỏ, Sở Tiên nhảy lên thuyền nhỏ đi qua sau đó leo lên chiếc du thuyền, ánh mắt nhìn về đám người Ngụy Vân đang run lẩy bẩy ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Bởi vì Sở Tiên đã cải trang khuôn mặt cho nên đám thanh niên không thể nhận ra hắn chính là Sở Tiên.