Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 39: Kinh Ngạc Đến Ngây Người




“Kim tổng!” Vương quản lý vội vàng hướng phía Kim Sâm cúi đầu chào.

Kim Sâm gật gật đầu, không thèm liếc nhìn bọn Tùng Ca một cái, lập tức hướng Sở Tiên nói:

“Tiểu Tiên ngươi thật là cà chớn a, hôm nay tới đây chơi mà không nói với ta một tiếng là sao hả?”

“Ha ha! Ta chỉ cùng bạn gái qua đây chơi một chút mà thôi, kêu ngươi ra thì ta làm sao tự nhiên được đêy!” Sở Tiên cười nói.

Qua mấy lần giao lưu, quan hệ giữa bọn họ cũng gần gũi thêm, xưng hô tự nhiên thoải mái hơn dĩ vãng rất nhiều.

" Wow! Chị dâu thật là xinh đẹp nha!"

Kim Sâm nhìn Tiểu Dĩnh đứng bên cạnh, lập tức quát lên chị dâu cười hắc hắc nói tiếp:

"Hắc hắc, cái này gọi là trai tài gái sắc nha!.”

Sở Tiên đưa tay ôm eo Tiểu Dĩnh cười cười, khuôn mặt áy náy nói:

“Tiểu Sâm, thật xin lỗi a, là ta cấp thêm phiền toái cho ngươi!”

“Không không! Người anh em ngươi đến chỗ ta mà xảy ra vấn đề thì đây là trách nhiệm của ta.”

Kim Sâm vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhìn về phía đám người Tùng ca cùng Trương Bắc Phong nhíu mày.

“Kim tổng, đám người này không biết xấu hổ vậy mà dám giở trò khi dễ bạn gái của Sở Công Tử.”

Một bên Vương quản lý nhỏ giọng nói với Kim Sâm toàn bộ nguyên nhân sự việc.

Kim Sâm nhíu mày, nhìn đám người bảo an nói:

“Đưa tên này lên Đồn Cảnh Sát, dám gây chuyện thị phi ở đây ảnh hưởng đến danh tiếng của khu du lịch ta, còn mấy người chung bọn với hắn, toàn bộ đuổi ra ngoài”.

Từ đầu đến cuối Kim Sâm chưa từng hỏi qua ý kiến đám người Tùng ca.

Trương Bắc Phong cùng Lưu Chí hai người bốn mắt nhìn nhau sắc mặt không ngừng biến ảo, nghe được lời của Kim Sâm bọn họ đứng đó một chữ cũng không dám nói, kinh ngạc nhìn thanh niên mặc vest trước mắt này, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.

“Mấy vị, mời các ngươi đi ra ngoài!”

Vài người bảo an lập tức đi đến trước mặt của bọn hắn nói.

“Kim Thiếu, Thật... Thật xin lỗi, là lỗi của chúng ta!”

Tùng ca khẽ cắn môi, cúi đầu hướng phía Kim Sâm nói, Trương Bắc Phong cùng Lưu Chí cũng là sắc mặt khó coi đứng một bên cúi gằm mặt nói xin lỗi...

“Ha ha!” Kim Sâm lạnh lùng nhìn bọn họ:

“Hạng người như bọn ngươi mà dám trêu chọc bằng hữu của ta? Cút!!”

“Dạ dạ!” Tùng ca lúng túng vội vàng gật đầu, quay người bước nhanh rời đi, Trương Bắc Phong, Lưu Chí cũng cúi đầu, theo sát phía sau.

Về phần Thâm Hải trực tiếp bị vài người bảo an mang đi, chắc chắn sẽ ăn cơm tù vài ngày, qua chuyện lần này, danh tiếng trên mạng của hắn sẽ phải chịu đã kích rất lớn.

“Lợi hại!! Kim Đại Thiếu Gia rất có uy nghiêm nha!”

Sở Tiên nhìn đám người Tùng Ca cái rắm cũng không dám thả trực tiếp rời đi, đùa cợt Kim Sâm nói.

“Đừng sỉ nhục ta, lợi hại cái khỉ gì? Bọn họ bất quá sợ chỉ sợ hãi Tập Đoàn Kim Long mà thôi! À tối nay ta mời ngươi cùng chị dâu ăn một bữa cơm a?”

“Không cần.” Sở Tiên lắc đầu:

“Buổi tối ta còn có chút việc, đợi khi nào rãnh ta với ngươi lại chén chú chén anh, hắc hắc!”

“Ờ vậy thôi, ta ko quấy rầy người cùng chị dâu chích choạc a, ha ha, các ngươi chơi vui vẻ, ta trở về đây.”

Kim Sâm hướng phía Sở Tiên nói qua, khoát tay rời đi.

Sở Tiên cũng phất phất tay chào, quay sang nhìn Tiểu Dĩnh cười cười.

Xoay lưng lại, Sở Tiên nhìn một đám đồng học của Tiểu Dĩnh trợn mắt há hốc mồm, cả đám cúi gằm mặt có chút xấu hổ.

Khoé miệng Sở Tiên lộ ra một tia khinh thường, lập tức quay lại nhìn mặt mũi tràn đầy kinh nghi Tiểu Dĩnh, sờ lên đầu của nàng: “Ta định sau chuyến đi này sẽ cho ngươi một kinh hỉ, à... ừ, một câu thôi, lão công ngươi phát tài rồi hắc hắc..!”

Tiểu Dĩnh hơi bất ngờ, trên mặt đột nhiên hiện ra nụ cười mỹ lệ: “Ta liền biết, nam nhân ta lựa chọn nhất định là giỏi nhất!”

“Ha ha, đúng đúng đúng! Ánh mắt của vợ ta là giỏi nhất!”

Sở Tiên có chút tự kỷ khen chính mình một câu, xong nhìn Tiểu Dĩnh hỏi:

“Ngươi còn muốn ở nơi này chơi không? Nếu như không muốn thì để lão công dẫn ngươi đi shopping a!”

Tiểu Dĩnh đảo mắt nhìn nhìn xung quanh đồng học, ánh mắt có chút ảm đạm lắc đầu:

“Vậy ta đi cùng ngươi, Tĩnh Văn, Tư Vũ, San san, ta đi trước, các ngươi ở lại chơi a!”

“Hì hì, hai người đi vui vẻ!” Mấy người Tĩnh văn có chút xấu hổ hướng phía nàng phất phất tay, ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn về phía Sở Tiên.

Sở Tiên mang theo Tiểu Dĩnh rời đi, một lát sau hướng về phía chiếc siêu xe Land Rover 4S trong cửa hàng đi đến, thời gian gần một ngày, xe của hắn cũng đã sửa tốt.

“Đây là xe của ngươi?”

Tiểu Dĩnh có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn nhìn nhân viên phục vụ nhiệt tình đem một chiếc siêu xe Land Rover xa hoa đưa tới trước mặt Sở Tiên hỏi.

“È hèm, đương nhiên!” Sở Tiên thấy được nét mặt của nàng có chút tự đắc gật gật đầu:

“Đi thôi Nữ Vương của ta, hiện tại Kỵ sĩ của người có thể kiếm được rất nhiều tiền, à đúng rồi! Mấy con cá vàng cùng cá chép ngươi thấy trong khu du lịch Kim Long là ta bán cho bọn họ đấy, hơn bốn trăm vạn.”

“Tiểu Tiên, ngươi...” Tiểu Dĩnh trợn mắt nhìn bạn trai của mình có chút lạ lẫm không thốt ra lời.

“Hắc hắc!... Được rồi được rồi! Bảo bối ngươi không nên nghĩ nhiều a! Chỉ cần ngươi vui vẻ là được, ta vẫn là Tiểu Tiên của mình ngươi đó thôi, hơn nữa còn là lão công tương lai của ngươi a!”

Sở Tiên hôn nàng một cái lái xe đi thẳng tới trung tâm mua sắm của Thành Phố Hải Thanh.

Iphone X, ipad, smart book, mỹ phẩm, trang sức, túi xách LV (eo-vì), đồng hồ, quần áo, giày dép, nội y( thằng họ Sở này lày lội lắm à nghen!!..cơ mà ta thích:v) Sở Tiên lôi kéo Tiểu Dĩnh đi toàn bộ các cửa hàng, những gì có thể nhớ đến đều mua.

Trên đường đi, sắc mặt của Tiểu Dĩnh một mảnh bối rối, luôn miệng yêu cầu sở Tiên không được xài tiền bậy bạ, nhưng cũng bị hắn cường thế cự tuyệt, dùng lời của hắn nói, tiền ta kiếm được không cho ngươi sài chẳng lẽ đem cho những người nữ nhân khác?

Cuối cùng, Tiểu Dĩnh lại là vừa hạnh phúc vừa đau lòng nhìn hắn mang lấy một bao lại một bao đồ vật, trong nội tâm tràn ngập cảm động.

“Ngày mai đi mua nữa không?!” Trong một gian phòng ở một nhà hàng, Sở Tiên cười cười nhìn nàng.

“Thôi mua đủ rồi!” Tiểu Dĩnh có chút ngượng ngùng lắc lắc đầu.

Sau khi ăn xong Sở Tiên tìm một cái nhà nghỉ, mang theo Tiểu Dĩnh đi vào thuê phòng liền bắt đầu làm vận động (mấy cưng tự hiểu nha), Tiểu Dĩnh si ngốc nhìn hắn, phối hợp nhiều cái tân tư thế, làm hắn hào hứng dâng cao xoạc nhau liên tục mấy canh giờ ( 1 canh giờ bằng 2 tiếng).

Sáng ngày hôm sau, Sở Tiên đưa Tiểu Dĩnh đến trước cổng ký túc xá, nàng sắc mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ nhìn mấy bao lớn bao nhỏ đồ vật:

“Ngươi muốn hại chết ta a, nhiêu đây đồ ta phải đi hai ba chuyến mới mang lên hết.” (chắc tối qua "một điểm lạc hồng" nên còn đau hắc hắc!).

“Nhờ mấy người Tư Vũ mang giúp ngươi a!”

Sở Tiên sờ lên đầu của nàng, nhìn phía trong xe còn rất nhiều đồ cười cười nói ( vì là ký túc xá nữ nên nam không vào được nhé)

“Ừ!” Tiểu Dĩnh kiễng chân hôn trên mặt Sở Tiên một cái, lập tức tay xách một mớ bao lớn nhỏ đi lên.

“Phanh!” Cửa phòng ký túc xá mở ra, Tiểu Dĩnh mặt mũi tràn đầy vui vẻ hô một tiếng: “Bọn tỷ muội ta đã trở về!”

“Tiểu Dĩnh mỹ nữ đã về nha, đêm qua chắc rất là sung sướng."

Trong phòng Tư Vũ cùng các nữ sinh khác đang nằm ở trên giường chơi điện thoại, nghe được thanh âm của nàng, như thường ngày đồng dạng trêu chọc nói.

Tiểu Dĩnh nghe được các nàng trêu chọc, ngược lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng không hi vọng tình cảm tỷ muội học chung ba bốn năm vì chuyện ngày hôm qua mà rạn nứt vội cười nói:

“Hì hì! Ai bảo các ngươi không tìm bạn trai, nào nào lại đây mấy vị Đại mỹ nữ, ta cho các ngươi mỗi người một vài món đồ trang điểm.”

“Đồ trang điểm?”

Tư Vũ lập tức ngồi dậy, nhìn ra ngoài thấy Tiểu Dĩnh trong tay mang mấy túi đồ vật, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng lao ra ôm chầm lấy Tiểu Dĩnh bộ dáng ngưỡng mộ nói:

“Bà mẹ nó! Ngươi hốt được một tên người yêu vừa đẹp trai vừa tài giỏi a, Tiểu Dĩnh, ngươi thành phú bà cmnr!”

Tư Vũ hét lên làm mấy nữ sinh khác giật mình nhao nhao ra khỏi chăn nhìn xuống.

“Iphone X, smart book, Ipad, quần áo, đồ trang điểm Wow Wow.” Vài người nữ sinh phát ra từng tiếng kinh hô, mặt mũi tràn đầy hâm mộ nhìn nhìn Tiểu Dĩnh.

“Được rồi, được rồi!” Tiểu Dĩnh cười cười, lấy ra mấy bao đồ trang điểm đưa cho các nàng:

“Đây là ta cố ý mua tặng các ngươi, phía dưới còn có một ít đồ ta không cầm hết các ngươi xuống phụ ta một tay đi.”

“Đợi một chút, chúng ta đi giúp ngươi.” Mấy nữ sinh nhanh chóng thay quần áo ngủ, đi theo Tiểu Dĩnh xuống phía dưới, vừa đi vừa cảm thán nói:

"Àiii! Trước kia mấy người bọn ta còn thường xuyên nói xấu Sở Tiên, xem thường hắn, Tiểu Dĩnh ngươi cho bọn ta xin lỗi a!"

“Không sao, ta hiểu là các ngươi chỉ muốn tốt cho ta mà thôi!” Tiểu Dĩnh cười cười.

“Hiện tại trong lớp chúng ta còn lập một nhóm lấy tên là fan Sở Lão Đại, ngày ngày tuyên truyền nói bạn trai ngươi thành thần rồi a. À Tiểu Dĩnh ngươi biết gì không? Ngày hôm qua, người nói chuyện với Sở Tiên chính là Kim Đại Thiếu Gia của Tập Đoàn Kim Long a, là con trai một của vị giám đốc nắm trong tay Tập Đoàn top một top hai của Thành Phố Hải Thanh, có thể cùng người như vậy xưng huynh gọi đệ, thành tựu về sau của bạn trai ngươi là không thể đo lường được a!! Lưu Chí, Trương Bắc Phong căn bản không cùng một cái cấp bậc!”

Nghe được bọn tỷ muội chung phòng của mình cảm thán, hâm mộ, Tiểu Dĩnh trên mặt lộ ra thần sắc tự hào.