Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 41: Thị Trường Bão Hoà




Bây giờ là 8:00 sáng, thời tiết mát mẻ, cả bầu trời trong xanh không một đám mây, thỉnh thoảng có vài làn gió nhẹ hiu hiu thổi qua làm cả người sảng khoái.

“Thời tiết hôm nay thật là đẹp nha! Có vẻ như ông trời cũng đang giúp ta làm giàu, hắc hắc! Không biết sinh ý hôm nay sẽ như thế nào đây!” Sở Tiên ngồi trong tiệm thầm tự kỷ, khoé miệng mỉm cười tràn đầy mong đợi.

“Hoan nghênh quan lâm!! Mời khách quan vào xem tự nhiên!” Cũng không lâu lắm, người khách đầu tiên bước vào, Sở Tiên đứng lên mặt mày rạng rỡ tiếp đón.

Nhưng mà làm hắn có chút kinh ngạc chính là người quen cũ.

“Ha ha! Chào Sở Tiên, ngươi khoẻ chứ?" Hà Vĩ vội vàng đi đến trước mặt hắn, cười toe toét bày ra bộ dạng làm lành, nịnh nọt:

"Chúc mừng ngươi Sở Tiên, hiện tại kinh doanh một cửa hàng cá kiểng cao cấp như thế, trước kia Hà Vĩ ta có mắt như mù, hôm nay đến đây là để tạ lỗi với ngươi! "

"Hả???"

Sở Tiên có chút kinh ngạc nhìn hắn, lập tức lắc đầu nói: "Ta cũng không có đem chuyện này để trong lòng!"

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!! Thành thật xin lỗi ngươi!"

Hà Vĩ trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, lập tức nói: "Ta để ý mấy hôm, thấy ngươi trên kênh bằng hữu đăng bán cá vàng đẹp quá, cho nên hôm nay muốn tới mua sắm mấy con."

Ok! Vậy ngươi lựa chọn đi, thấy con nào được ta bắt ra cho ngươi xem thử!” Sở Tiên mỉm cười nhìn hắn.

"Để ta xem... Wow! Con này đẹp quá! ngươi bắt cho ta con này đi!"

Hà Vĩ trực tiếp chỉ vào một con cá bên trong hồ, tiếp tục nói: "Sở Tiên! Hai ngàn tệ một con phải không? Đây, ngươi đếm lại đi, vừa đủ hai ngàn ha ha!"

"Hảo!"

Sở Tiên nhìn bộ dáng của hắn cảm thấy có chút buồn cười, tiếp nhận tiền đem con cá đưa tới tay Hà Vĩ.

"À, Sở Tiên! Ngươi chờ ta một chút..., để ta chụp vài tấm hình tuyên truyền lên kênh bằng hữu giúp ngươi."

Hà Vĩ nói xong, vội vàng lấy điện thoại di động chụp vài tấm hình đăng lên trang mạng xã hội với xì-ta-tút "Tại cửa hàng cá kiểng của người bạn học cũ Sở Tiên, mua một hồ cá vàng cực kì xinh đẹp, mỗi con có giá hai ngàn tệ, ai muốn đi mua thì có thể liên hệ ta, ta sẽ gữi địa chỉ!" (dóc vãi..mua có một con up stt bảo mua một hồ:v).

"Được rồi, ta chúc bạn học cũ nhà ngươi buôn bán thật tốt, về sau cũng xin ngươi đừng chấp nhặt với thằng tiểu nhân vật như ta a, ha ha.”

Hà Vĩ mặt dạn mày dày gượng cười nói.

Sở Tiên im lặng nhìn bộ dạng của hắn, nội tâm dở khóc dở cười đành gật gật đầu."

"Sở huynh đệ!"

Đúng lúc này có thêm mấy người thanh niên cùng một thiếu nữ sinh đẹp vào cửa tiệm của hắn, Sở Tiên quay đầu nhìn lại, lập tức tươi cười nói: "Ha ha, hoan nghênh các vị khách nhân đại giá quang lâm!"

"Hắc hắc, chúng ta quang lâm quý điếm của ngươi nhưng phải tốn kém không ít a."

Thiếu nữ tên là Lý Kiều Kiều mặt mũi mỉm cười nói, ánh mắt nhìn đảo quanh một vòng trong tiệm, lập tức dừng lại trên những hồ cá vàng xung quanh, hai mắt toả sáng:

"Oa!! Cá vàng thật là xinh đẹp!”

Những người khác cũng tươi cười đi đến bên cạnh Sở Tiên vỗ vỗ bờ vai hắn, Cát Văn Thanh nói:

"Sở huynh đệ, sinh ý thịnh vượng nha!”

“Ha ha! Cảm ơn lời chúc! À các ngươi lại đây để ta giới thiệu cho, cửa tiệm của ta có tất cả tám giống cá vàng quý hiếm nhất, mỗi loại đặt trong một cái hồ, đây là giống cá vàng Đan Phượng, còn đây gọi là giống Gấu Trúc, bên này là giống Chu Sa Bong Bóng, đây là Đỏ Hắc Kim, phía bên kia là Thập Nhị Hồng..." Sở Tiên tươi cười, cánh tay chỉ từng hồ cá nói.

“Oa! Thật là khả ái!” Lý Kiều Kiều áp sát mặt mình vào một hồ cá, lộ ra nụ cười vui vẻ.

Sở Tiên cười cười, đem tặng mỗi người một con cá vàng, khoé miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt nói:

“Về sau các ngươi giới thiệu cho ta một ít khách hàng đấy nhé! Hắc hắc!.”

" Vì hôm nay ta mới mở cửa bán lại nên còn bận nhiều việc, không thể xàm lông tán dóc cùng các ngươi a, thật cáo lỗi.”

“Ha ha, ngươi đây là sợ chúng ta ảnh hưởng đến sinh ý của ngươi nha! Sở huynh đệ, chúng ta thu lễ vật của ngươi, nhất định sẽ quảng cáo thật tốt, tuyệt đối giới thiệu giúp ngươi mấy cái đại khách hàng.” Lý Hoa Trung vỗ vỗ bộ ngực cam đoan nói.

“Vậy đa tạ các ngươi! Đi thong thả a!"

Mấy người Cát Văn Thanh cùng Sở Tiên khách sáo vài câu rồi rời đi, trên tay mỗi người cầm lấy một con cá vàng khuôn mặt tươi cười mãn nguyện.

Hà Vĩ đứng ở một bên trợn mắt nhìn mấy người vừa rời đi, trong nội tâm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã đến đây xin lỗi Sở Tiên.

“À Sở Tiên! Ta cũng không quấy rầy việc làm ăn của người, xin phép cáo từ, nếu cần ta giúp chuyện gì cứ trực tiếp mở miệng, ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi". Hà Vĩ trên mặt chất đầy nụ cười phất phất tay ra về.

Sở Tiên gật đầu cười, trở lại trong tiệm.

Lúc này cũng đã sắp đến buổi trưa, lưu lượng khách đến tiệm bạo tăng, có những vị khách biết Sở Tiên qua mạng, cũng có những du khách đi ngang qua thấy cửa hàng náo nhiệt nên hiếu kỳ đi vào xem, khiến cho cửa tiệm của hắn chật cứng, một bầu không khí rộn ràng như lễ hội.

Tới xế chiều, có ba vị thiếu phụ lần trước không mua được cá đi đến, lần này mỗi người chọn mua tám con, cười cười nói nói khuôn mặt mỹ mãn rời đi.

Cả ngày hôm nay Sở Tiên đứng ở trong tiệm khuôn mặt tươi cười tiếp đãi các loại khách hàng, giảng giải một ít tri thức về cá vàng cho khách nhân, bây giờ miệng lưỡi khô đắng, nhưng nhìn số tiền bán được hôm nay, trên mặt tươi cười đắc ý.

Trọn một ngày, hắn bán ra 120 con cá vàng, tương đương hơn hai mươi vạn, loại tiêu thụ như thế này, quả thật khủng bố.

“Bất quá tình huống như vầy không thể duy trì được lâu a!” Sở Tiên trở về căn hộ vừa thuê hôm qua nằm trên giường suy nghĩ, trong nội tâm tự hỏi "Loại hình kinh doanh một loài cá kiểng rất nhanh sẽ tới cực hạn a, kế tiếp muốn phát triển thì phải dựa vào các chiêu trò marketing trên mạng xã hội."

“Quảng cáo trên internet rất tiện lợi nhưng song cũng tồn đọng rất nhiều vấn đề, trước mắt, tuy có thể đưa thông tin đến tất cả mọi người một cách nhanh chóng, nhưng trong mấy vạn người đó chưa chắc có được mấy người thực sự muốn mua hàng của mình!...mà thôi không sao! Mấy ngày kế tiếp, chính mình phải tìm cách tích cực quảng bá mới được!" Sở Tiên cau mày, cẩn thận suy tư về việc quảng cáo.

Ngày hôm sau, Sở Tiên cá vàng bán ra được 150 con cá vàng, sở dĩ hôm nay có thể bán nhiều như vậy chủ yếu là nhờ mấy người Cát Văn Thanh, Lý Kiều Kiều giúp hắn quảng cáo cho một đám bạn công tử nhà giàu, để cho bọn họ đi mua chút cá vàng nhằm muốn tranh thủ một ít thiện cảm của Sở Tiên.

Một hai vạn tệ đối với bọn hắn không tính là nhiều, cũng đều cho mấy người Cát Văn Thanh một chút mặt mũi, huống chi những con cá vàng này đích xác vô cùng xinh đẹp, mua mấy cái nuôi chơi cũng không tệ, còn nếu không thì có thể dùng để cua gái, rất là hiệu quả.

Nhưng mà đến ngày thứ ba, sinh ý giảm đi rất là nhiều, nguyên ngày chỉ bán được 30 con.

“Xem ra thị trường tại thành phố Hải Thanh không bao lâu nữa sẽ bão hoà, đến lúc đó, một ngày có thể bán được bốn năm con đã là rất tốt a!.”

Đến ngày thứ tư, Sở Tiên cau mày suy nghĩ.

“Phải nhanh tìm cách để quảng cáo trên mạng mới được...bằng không thì chuẩn bị chuyển nghề bán thân a, haizzz!!"

Bỗng nhiên, trong đầu Sở Tiên chợt nhớ một người, khoé miệng bất giác nở nụ cười.

Nhưng mà đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động vang lên, số gọi đến là của công ty xây dựng, Sở Tiên lập tức bắt máy.

“Sở tiên sinh! Xảy ra chuyện lớn rồi, toàn bộ công trình cùng máy móc chúng tôi lắp đặt mấy ngày hôm nay đều bị người đập phá!”

“Cái gì? Bị người ta phá?” Sắc mặt của Sở Tiên lập tức trầm xuống: “Là bị người nào nện?”

“Chúng tôi cũng không biết, buổi sáng hôm nay khi công nhân tới thi công liền phát hiện rất nhiều đồ đạt bị đập phát vứt bên ngoài, tức tốc vào bên trong kiểm tra thì thấy sàn nhà, bể thủy sinh cùng máy móc tất cả toàn bộ bị đập nát! Hiện tại chúng tôi đã báo cảnh sát!”

“Ta biết rồi, ta sẽ lập tức đi tới.” Sở Tiên sắc mặt tức giận cúp điện thoại, lập tức đóng cửa điếm hướng về khu vực nuôi cá chạy tới.

Lúc hắn đến nơi, phát hiện rất nhiều người dân vây quanh, ngay cả cảnh sát cũng đã đến nơi, Sở Tiên đẩy đám người ra, vội vàng chạy vào bên trong bãi nuôi cá của mình!

(Nếu thấy chương của tiểu đệ dịch có lỗi, hoặc lời văn còn chưa được đầy đủ cảm phiền chư vị để lại nhận xét ở mục bình luận, tiểu đệ sẽ tiếp thu và khắc phục, xin đa tạ!).