Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 42: Tần Gia




Bãi nuôi cá đối với Sở Tiên vô cùng trọng yếu, có thể nói là căn cơ để hắn phát triển sau này, một loạt các vấn đề đều cần tới bãi nuôi cá làm lá chắn, đó là lý do khiến hắn không tiếc chi thật nhiều tiền để xây dựng lại nơi này.

Lúc này, Sở Tiên đi vào bên trong phát hiện sàn nhà đã được sơn màu xanh dương cùng với tám chín cái bể thủy sinh toàn bộ bị đập phá, khắp nơi đều là một đống bừa bộn, nhìn qua không khác gì bãi phế thải.

“Sở Công Tử!”

Trung niên nhân họ Lý thấy Sở Tiên chạy tới lập tức đi đến bên cạnh hắn nói: “Sáng sớm hôm nay, khi công nhân của chúng tôi đi đến thì đã thấy tình trạng như thế này.”

“Ừ!”

Sắc mặt Sở Tiên âm trầm dị thường khó coi, thi công mấy ngày nay cơ bản đã hoàn thành các bước trụ cột, chỉ chờ tất cả thiết bị được vận chuyển đến đầy đủ, thi công thêm ba bốn ngày thời gian liền có thể hoàn thành, vậy mà lại xảy ra loại sự tình như thế này, khiến hắn tức muốn nổ phổi.

“Sở Công Tử, tổng giá trị thiệt hại ít nhất có bảy tám vạn tệ.” Trung niên nhân họ Ly cau mày nhìn nhìn hắn nói.

“Ta đã biết!”

Sở Tiên hít thật sâu một hơi, đi đến bên cạnh một viên cảnh sát, hỏi: “Mấy vị đại ca, có thể điều tra ra ai là thủ phạm hay không?”

Một viên cảnh sát hơn ba mươi tuổi nhìn xung quanh một vòng nói.

“Rất khó điều tra ra được, vì xung quanh khu vực này không có camera giám sát, hơn nữa bọn thủ phạm này rất chuyên nghiệp, không để lại bất cứ dấu vết gì, mà cho dù có tra ra được cũng rất khó để tìm ra bằng chứng, cho nên...! Haizzz!." Viên cảnh sát nói được nữa chừng thì dừng lại thở dài, ánh mắt đồng tình nhìn Sở Tiên, ý tứ trong đó chính bản thân Sở Tiên cũng hiểu, rằng chỉ có thể cố gắng nuốt trôi cục tức này.

“Tránh ra!!! Tránh ra!!"

Lúc này, bên ngoài truyền tới thanh âm la lối òm sòm, lập tức có một đám thanh niên đi vào.

“À!! Thì ra là vị huynh đệ nhà ngươi, ta thấy nơi này của ngươi bị làm sao thế? Hắc hắc!"

Giọng nói tràn đầy giễu cợt cùng đắc ý từ tên thanh niên đứng đầu.

Ánh mắt Sở Tiên lập tức nhìn về phía đám thanh niên, sắc mặt tức giận gằng từng chữ: “Thì ra là cái đám súc vật bọn mày làm! Được! Được!"

“Ha ha, huynh đệ! Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy a, ta sẽ tố cáo ngươi tội phỉ báng.” Tần Chí Vũ mặt mũi tràn đầy đắc ý nhìn hắn, ánh mắt đảo xung quanh một vòng bày ra bộ dạng than thở:

"Chậc chậc! một địa phương xa hoa như vậy lại bị đập phá, còn có bể thủy sinh cỡ lớn nữa này, ít nhất vài ngàn tệ à nha, thật sự là quá đáng tiếc hắc hắc! Tiểu huynh đệ! Đoán chừng ở bên ngoài, người đã làm cái chuyện gì thất đức lắm nha! Tỷ như là chơi mẫu thân của người ta chẳng hạn, chỉ có như vậy mới thì mới bị trả thù tàn độc như thế này thôi ha ha! Ta cũng thật không ngờ khẩu vị của ngươi lại nặng đến như vậy a, ngay cả mẫu thân của người ta mà ngươi nói chơi liền chơi." Tần Chí Vũ cùng đám thanh niên cười ha hả tràn đầy châm chọc

Sở Tiên khuôn mặt ầm trầm, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, khắp người giờ phút này tự động toát ra sát khí.

Trong lòng Tần Chí Vũ đột nhiên cảm thấy rung sợ, cả đám thanh niên sau lưng cũng vậy, tiếng cười bổng ngưng bặt.

“Ách! ha ha! Ta dám cá...là ngươi... cũng không phải hạng người tốt lành gì đâu, bằng không... bằng không... cũng sẽ không bị trả thù như vậy.” Một tên thanh niên trong đám lúng túng nói, cố gắng bơm lại can đảm cho bản thân lẫn đồng bọn.

Sở Tiên thở hắc ra, lấy lại bình tĩnh nhìn nhìn đám thanh niên lạnh lùng cười, từng bước đi đến trước mặt Tần Chí Vũ.

“Tiểu tử ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, có cảnh sát đứng ở đây, ngươi dám làm ẩu sao?” Tần Chí Vũ sắc mặt xanh mét, nhớ lại sức chiến đấu biến thái của Sở Tiên mà phát run, sợ hãi lùi về phía sau mấy bước.

Vài người cảnh sát nhăn lông mày, yên lặng nhìn bọn họ, cũng không có nói gì.

“Đám các ngươi là bọn chết nhát, quang minh chính đại đấu với ta thì không dám, ngược lại sau lưng chơi trò đê tiện, cắn phá đồ như bọn chó điên! Các ngươi nghĩ như vậy thì ta đây sẽ sợ hãi sao? Ngây thơ!" Sở Tiên trào phúng nói:

“Nếu như ngươi muốn chơi, như vậy ta chơi với ngươi tới cùng.”

“Tiểu tử ngươi nói cái gì? Cái gì mà thủ đoạn đê tiện, ta Tần Chí Vũ trước giờ là người quang minh chính đại, ngươi dám ngậm máu phun người, vu khống ta!” Tần Chí Vũ trừng mắt nhìn Sở Tiên hét lớn, xong lại cười cười hăm doạ nói:

"Ta khuyên ngươi, nếu muốn sống yên ổn ở đây thì tốt nhất nên thành thật một chút, ta đếch quản ngươi có hậu trường như thế nào, nhưng cho dù ngươi có là con ông trời, khi tới đây cũng phải cúi đầu xưng vương với ta hắc hắc! Muốn chơi với ta sao?..Ngươi chưa đủ tuổi!”

“Ngươi nghe đại ca ta nói gì chứ, chuyện hôm nay chỉ là cho ngươi...”

“Câm miệng!!!!"

Một thanh niên đứng phía sau vừa bước lên nói bị Tần Chí Vũ quát:

"Thằng óc heo!! Câm miệng!"

“Ách, Tần ca, là ta lỡ lời.” Tên thanh niên kia co rút đầu, đột nhiên sực nhớ đến bên cạnh còn có cảnh sát, vẻ mặt như đưa đám lùi ra sau.

“Được.! Để ta cho ngươi xem, ta có đủ tuổi chơi với ngươi hay không!” Giọng nói Sở Tiên âm trầm, sát khí lạnh thấu xương, lập tức quay lưng nhìn trung niên nhân họ Lý nói:

"Lý sư phó, ngày mai phiền ông cứ tiếp tục cho thi công, thống kê những vật liệu hư hỏng, toàn bộ mua mới!”

“Như vậy!!!... Có ổn không?" Trung niên nhân họ Lý hiển nhiên cũng nhìn ra mâu thuẫn giữa bọn họ,có chút do dự.

“Không có việc gì, bảy tám vạn đối với ta không là gì, cứ coi như cúng cô hồn đi, sau này ta sẽ bắt bọn hắn ói ra toàn bộ!” Sở Tiên lạnh lùng cười.

“Được rồi, ta làm theo ý ngươi!” Trung niên nhân họ Lý nhìn Sở Tiên, trong lòng thầm đánh giá hắn cao hơn mấy bậc, gật gật đầu, lập tức nhìn những người công nhân xung quanh nói: “ Đem những vật hư hao dọn dẹp một chút, sau đó thống kê, vận chuyển trang thiết bị mới đến, ngày mai tiếp tục thi công!”

Tần Chí Vũ thấy bộ dáng lạnh nhạt của Sở Tiên, có chút ngẩn người: “Tiểu tử, chúc ngươi may mắn!”

“Ha ha! Ta cũng chúc các ngươi may mắn!” Sở Tiên nhìn hắn, lộ ra nụ cười tà ác.

“Vị Thanh niên này, ta khuyên ngươi tốt nhất nên ở chỗ này lắp đặt vài cái camera giám sát, bằng không...dù ngươi biết là ai phá hư nhưng không có chứng cớ cũng vô ích.” Thấy đám người Tần Chí Vũ rời đi, một vị trung niên cảnh sát đứng gần Sở Tiên hảo ý nhắc nhở.

“Ừ! Ta đã biết, cám ơn mấy vị đại ca!” Sở Tiên gật gật đầu, móc ra một ít thuốc lá đưa cho bọn họ.

Vài người cảnh sát khoát tay, trực tiếp rời đi.

Những người đang đứng xung quanh có chút chỉ trỏ bàn tán nhìn nhìn Sở Tiên lộ ra nét mặt đồng tình.

Sở Tiên rút vài điếu thuốc, hướng về phía đám đông đang đứng xung quanh mời, sẵn giọng thăm hỏi: “Các vị đại ca đại tỷ, ta muốn hỏi thăm một chút, có ai biết lai lịch của đám thanh niên kia không?”

“Cái này!!” Những người chung quanh sắc mặt cứng đờ, trầm mặc không ai dám hé răng, lúc này trong đám đông có một vị lão nhân nhỏ giọng nói: “Tiểu tử, vì ngươi là người mới nên ta cố ý nhắc nhở ngươi một chút, đừng nên đắc tội với bọn họ, có mâu thuẫn gì thì cố gắng giải quyết một cách hoà bình, tranh gây xung đột.”

Sở Tiên nhíu mày: “Đa tạ lão nhân gia ngài nhắc nhở, nhưng ngài có thể nói chi tiết hơn được không?”

“Vậy ta liền đơn giản giải thích cho ngươi một ít chút, tên thanh niên cầm đầu đám ngươi lúc nãy tên là Tần Chí Vũ, là con trai cả của một ông trùm trong cái ngư trường này.” Vị lão nhân nhỏ giọng giả thích, tay chỉ về bãi ngư trường gần ngoài bờ biển: “ Ngươi nhìn thấy không, đó là khu vực tốt nhất ở đây, chính là của gia đình tên thanh niên lúc nãy, cái khu vực đó gia đình bọn họ độc chiếm năm sáu năm nay rồi, ta chỉ nói tới đây, nhiều hơn nữa thì ngươi không cần biết, muốn ở đây yên ổn thì tốt nhất đừng nên xích mích với bọn họ, đây là ta thật tâm khuyên ngươi, biết nhiều quá không có lợi cho ngươi đâu.”

Sở Tiên nhìn bộ dáng do dự của vị lão nhân, biết hắn có điều cố kỵ trong lòng, đành cảm tạ: “Cảm ơn ngài nhắc nhở, ta đã biết.”

“Ừ, ngươi biết là tốt rồi, tiểu tử ngươi không nên tức giận mà làm chuyện hồ đồ a!” Vị lão nhân gật đầu, lập tức hướng phía hắn phất phất tay rời đi.

Người chung quanh cũng chầm chậm tản đi.

“Không nghĩ tới vậy mà chiếm được bãi nuôi cá tốt nhất ở đây, khó trách lại kiêu ngạo như thế, hơn nữa nhìn bộ dáng sợ hãi của những người ở đây thì xem ra Tần Gia cũng không phải là hạng tốt lành gì," Sở Tiên thầm nghĩ.

(Nếu thấy chương của tiểu đệ dịch có lỗi, hoặc lời văn còn chưa được đầy đủ cảm phiền chư vị để lại nhận xét ở mục bình luận, tiểu đệ sẽ tiếp thu và khắc phục, xin đa tạ!).