Ta Có Thể Sờ Đuôi Của Chàng Không

Chương 6: Chương 6





Ngày đó nhìn thấy Hoa Ly tỉnh lại, Cố Nhàn Ảnh liền lập tức mang theo y từ trong Thanh Vụ Động rời đi, trở về chỗ ở của mình.

Các đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông căng thẳng ở bên ngoài sơn động chờ một lúc lâu, lại chỉ thấy được một bóng người đột nhiên vụt qua rừng hoa lê ở phía xa.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn chung quanh, chỉ có chưởng môn Tô Hành là thấy rõ bóng dáng vừa rồi, hắn ngưng mắt nhìn bóng người đi xa trong rừng hoa lê, một lúc lâu sau mới thở dài, đuôi lông mày lướt ra một chút ý cười vui vẻ.

Hắn xoay người nói với mọi người: "Không có việc gì, đều trở về đi.

”Mọi người đều vô cùng khó hiểu, bọn họ ở đây canh giữ hồi lâu, nhưng vẫn chưa hiểu được đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ đợi đến khi mọi người vào trong sơn động, mới phát giác vách băng tồn tại mấy trăm năm kia đã sớm tan chảy, trong Thanh Vụ Động trống rỗng, người đã từng đóng băng trong đó đã không thấy tung tích, chỉ có duy nhất một cành hoa lê trong góc đang nở rộ, tỏa ra hương thơm ngát!.


Lúc này toàn bộ Bạch Vũ Kiếm Tông có long trời lở đất thì cũng không có quan hệ gì đến Cố Nhàn Ảnh, từ sau khi mang theo Hoa Ly trở lại chỗ ở, nàng liền không còn rời khỏi chỗ đó nữa.

Mà làm cho nàng lo lắng chính là, từ ngày phá băng y mở mắt một lúc ngắn ngủi ấy, Hoa Ly chưa từng tỉnh lại.

Hiện giờ đã ba ngày trôi qua, Hoa Ly vẫn lẳng lặng nằm trên giường, ngay cả một chút dấu hiệu mở mắt cũng không có.

Chuyện Cố Nhàn Ảnh mang người trong Thanh Vụ Động đi rất nhanh liền truyền đến toàn bộ Bạch Vũ Kiếm Tông, trong lúc đó cũng có không ít người vụng trộm đến bên ngoài rừng hoa lê tìm hiểu, Cố Nhàn Ảnh biết được tâm tư của những người này, nhưng cũng không có thời gian để ý tới bọn họ, cứ như vậy qua mấy ngày, cuối cùng có một ngày khi cô lau tay cho Hoa Lệ, Cố Tiên Anh phát hiện người trên giường dường như dần trở nên trong suốt, tay nhẹ đến mức hầu như không cảm thấy trọng lượng.

Cố Nhàn Ảnh thoáng chốc ngẩn ra, nhớ lại xuất thân của Hoa Ly, rốt cục cũng phát giác có gì không đúng.

Lúc này cô mới phát hiện mấy ngày nay mình bận rộn, lại bỏ quên việc quan trọng nhất.

Hiểu ra vấn đề, Cố Nhàn Ảnh cơ hồ là lập tức mang theo Hoa Ly rời khỏi phòng, vội vàng chạy tới Thanh Trì phía sau rừng lê hoa.

Lúc này đã là ngày xuân, thời tiết bắt đầu ấm áp, nước ao sạch sẽ trong suốt, phản chiếu cảnh tượng bốn phía xung quanh.

Đi tới bên ao, Cố Nhàn Ảnh do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là nhẹ nhàng cúi người, động tác cẩn thận đưa Hoa Ly vào trong ao.

Sóng nước khẽ lay động, sóng khuấy động đầy ao, Hoa Ly một thân bạch y chìm trong nước, Cố Nhàn Ảnh nhẹ nhàng đỡ Hoa Ly tựa vào bên cạnh ao, nàng không biết phương pháp này có hiệu quả hay không, dù sao cũng là tình thế cấp bách, lúc nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Hoa Ly, không biết vì sao nàng lại nhịn không được cảm thấy đây mới là bộ dáng nguyên bản của Hoa Ly.


Y vốn nên ở trong nước, mà không phải là cùng nàng bị nhốt ở trên ngọn núi mênh mông này.

Dưới đáy lòng Cố Nhàn Ảnh không khỏi thở dài, trong lúc giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e gò má lạnh lẽo của Hoa Ly, hồi tưởng lại bộ dáng lúc mới gặp, một cái liếc mắt kia tựa hồ còn như vừa mới đây.

Không biết là gió xung quanh làm lá cây trong rừng rung động, hay là hơi ấm từ đầu ngón tay của Cố Nhàn Ảnh quấy rầy người đang ngủ, Hoa Ly đã ngủ mấy ngày lúc này lông mi khẽ run, chậm rãi mở mắt ra.

Cố Nhàn Ảnh đột nhiên bắt gặp đôi mắt sâu thẳm kia, bàn tay đang đặt trên má thoáng chốc bỗng khựng lại, nhất thời không biết có nên buông xuống hay không.

Hoa Ly mới tỉnh lại còn có chút thất thần, dù chớp mắt nhưng ánh mắt vẫn dán chặt ở trên người Cố Nhàn Ảnh.

Một trận gió thổi qua, hoa lá rung rinh rơi đầy mặt ao, Cố Nhàn Ảnh đứng đờ bất động, bị đôi mắt kia nhìn đến nhảy dựng lên, nàng theo bản năng như muốn nói cái gì đó, nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ nhẹ nhàng từ trong miệng thoát ra, lẫn lộn biết bao nhiêu cảm xúc: "Hoa Ly.

”Người trong ao nghe được Cố Nhàn Ảnh khẽ gọi, có thể thấy được hai gò má trắng nõn nhanh chóng ửng đỏ lên, y kinh ngạc nhìn Cố Nhàn Ảnh, không đợi nàng nói thêm gì nữa, đột nhiên thân hình khẽ động, xoay người chìm vào trong ao.


"! ! " Cố Nhàn Ảnh thậm chí còn không kịp thu hồi động tác.

Nước ao vốn trong suốt, xuyên qua mặt nước ao phủ đầy cánh hoa, Cố Nhàn Ảnh nhìn bóng dáng kia ở dưới nước đang lưỡng lự xoay vài vòng, bạch y tản ra giống như một đám mây.

Một lúc lâu sau mới thấy bọt nước dâng lên, thân thể Hoa Ly vẫn như cũ chìm ở trong nước, chỉ lộ ra một đôi mắt, giống như ẩn chứa ánh nước e lệ nhìn nàng.

Cố Nhàn Ảnh lo lắng cho Hoa Ly mấy ngày, hôm nay thấy tình hình như vậy, tâm tình thoáng chốc vui vẻ hẳn, nàng nhướng mày cười ra tiếng.

Hoa Ly nhìn chằm chằm Cố Nhàn Ảnh, tựa hồ cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, lại bị tiếng cười của nàng quấy nhiễu đến tâm tư mất bình tĩnh, giật mình một lúc lâu mới thoáng hướng lên trên, từ trong nước lộ ra cả đầu, nhỏ giọng hỏi: "A Nhàn?”.