Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 17: Sơ thiệp ngọc hư




Vũ Dư thiên ​● Thượng Thanh cảnh ●​ Kim Ngao đảo ●​ Bích Du cung.

Thập thiên quân(1) Kim Ngao đảo biếng nhác, hoặc nằm hoặc ngồi, rải rác khắp nơi trong Bích Du cung, ánh mắt liếc về phía người đang đứng giữa Bích Du cung, cùng một người khác đang quỳ.

Người quỳ và người đứng kia là sư đồ. Đồng thời, người đứng cùng cái người mặc bái quái bào, lười biếng dựa vào ngọc ỷ cao cao kia cũng là sư đồ.

Người trên ngọc ỷ chính là Tiệt giáo chí tôn, hơi thở sau cùng của Bàn Cổ, chúa tể vô thượng của Vũ Dư thiên ‘Nhất khí hóa Tam Thanh’: Thông Thiên giáo chủ. Phía sau giáo chủ là một cự nhãn phát hồng quang, bên cạnh mắt, hoa văn bát quái xoay tròn không ngừng. Đó chính là quang môn thông hướng Đại Xích thiên.

Lúc này Hạo Nhiên đang đứng phía sau cửa.

Một bên điện, lão phụ nhân tiện tay khuấy một bồn dược thủy, dược thủy tỏa ra mùi gay gắt, cũng không ngẩng đầu lên, giễu cợt: “Cái thứ như đống bùn kia chính là thiên tử nhân gian à? Đồ nhi của ngươi?”

Giọng nói của Mạnh thiên quân khàn khàn, mỏ chim mặt lão, cầm chày đá giã dược, vẫy vẫy Văn Trọng, cười quái dị nói: “Văn Trọng, dù ngươi là ngoại tộc Kim Ngao, thu đồ đệ, cũng là loại đa tình…”

Lời chưa dứt, các Thập thiên quân cười phá lên. Nhất thời trong Bích Du cung tiếng cười không dứt, ý trào phúng chế giễu hiển lộ rõ không chút che đậy.

Văn Trọng lạnh lùng nói: “Văn Trọng trăm năm chưa từng vào Bích Du cung một bước, hôm nay đến trước tọa sư tôn, mục đích không phải muốn cùng bọn thấp kém đấu miệng lưỡi. Kính xin sư tôn niệm tình đệ tử…”

“Văn Trọng” Nói chưa dứt đã bị Vương thiên quân chen ngang: “Muốn đến liền đến, muốn đi liền đi, ngươi coi Kim Ngao như ngự hoa viên Ân Thương à?”

Thông Thiên giáo chủ dựa lưng vào tay vịn thạch ỷ, một chân gác lên tay vịn kia liên tục đu đưa, cũng không thèm nhìn thẳng vào Văn Trọng: “Nói” Sau đó chìa ngón út, ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ như không kiên nhẫn lắm. Lại bảo: “Đồ tôn nhi, nói đi”

Giáo chủ lên tiếng, Thập thiên quân lập tức im lặng, ai cũng ngưng thần lắng nghe, nghe xem thiên tử Thương Triều này có gì không cam lòng.

Trừ bỏ liệt tổ Thương triều, đây là lần đầu tiên Trụ vương quỳ xuống trước người khác, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, thành thật nói: “Đệ tử cầu tổ sư chỉ điểm một con đường sáng”

“Sở niệm cả đời của đệ tử, chỉ có mình Hạo Nhiên, ngày đó Hạo Nhiên chịu lôi giáng, tan xương nát thịt. Sư tôn nói linh vật thần khí, phải hấp thu nguyên khí thiên địa mới có thể hồi phục nhân thân, chỉ cầu tổ sư khai ân, ban cho đệ tử Đông Hoàng chuông, hoặc thi triển tiên thuật ảo diệu, khiến hắn khôi phục nhân hình, đệ tử nguyện dùng mọi thứ để trao đổi”

Thông Thiên giáo chủ không đáp.

Tọa tiền Vương thiên quân trêu chọc: “Ngươi lấy giang sơn ra đổi thì sẽ ban cho ngươi”

Trụ vương chỉ cúi người, trán dán vào nền đất Bích Du cung băng lãnh, nói: “Nếu đã vậy, sơn hà xã tắc này, tùy ý tổ sư xử trí”

Lời vừa dứt, Thập thiên quân đầu tiên là sững sờ, sau đồng loạt cười ầm lên. Ngay cả khóe miệng của Thông Thiên giáo chủ cũng cong lên một nụ cười mỉm khó có thể phát hiện, đột nhiên nói: “Ngươi có biết Đông Hoàng chuông là vật gì hay không?”

Trụ vương chưa đáp, Văn Trọng đã khom người quỳ cùng đồ đệ, nói: “Đệ tử không biết, kính xin sư tôn giải thích”

Thông Thiên giáo chủ chẳng nói chẳng rằng, Vương thiên quân lại vươn người đi tới trước mặt Trụ vương và Văn Trọng, bảo: “Truyền thuyết tạo hóa vạn vật, Bàn Cổ khai thiên, nói vậy hẳn Văn Trọng ngươi đã minh bạch rồi chứ. Lúc khai thiên, hỗn độn không phải chia ra làm hai, mà là làm ba”

Cho dù Văn Trọng kiến thức rộng rãi, đối với chuyện này cũng chả biết gì, lập tức thắc mắc: “Lời này là sao?”

“Lúc Bàn Cổ khai thiên, thiên địa gãy rời, địa chìm xuống, thiên bay lên, song tại ranh giới giữa thiên và địa kia, lúc kéo xé lực độ run rẩy, đã kéo ra một cụm phù khí nhỏ, phù khí kia vốn cùng một thể với kê tử hồng hoang lúc chưa khai thiên lập địa, gọi là ‘Hỗn độn’.”

“Đông Hoàng chuông chính là hỗn độn sở sinh?” Văn Trọng hỏi.

Vương thiên quân nói: “Khí hỗn độn chịu lực bùng nổ hư không chấn động, xoay tròn không ngừng, cuối cùng cũng đứt lìa, chia làm nhị khí một đen một trắng, bạch khí thăng thiên, hắc khí lạc địa. Bạch khí kia trải qua biến ảo, được Côn Bằng* tìm thấy, ngàn vạn năm sau mới luyện thành ‘Đông Hoàng chuông’.” [*loài cá lớn và loài chim lớn trong truyền thuyết thời xưa, cũng chỉ loài đại bàng do loài cá côn hoá thành trong ‘Tiêu Dao du’ của Trang Tử]

“Đông Hoàng chuông từ lúc thiên địa chưa khai đã tồn tại, xưng là ‘Hữu vật hỗn thành, tiên thiên địa sinh’, ngươi nghĩ linh vật đẳng cấp như vậy mà lại đặt cùng thứ hàng bán rong như ngươi hay sao?”

Vương thiên quân lại mỉa mai: “Đông Hoàng chuông tập hợp một thân thiên mệnh, đắc đạo vu thiên, hoàn đạo vu thiên, ngươi lấy giang sơn xã tắc ra đổi…” Lập tức khẽ nheo hai mắt, cuối người duỗi ngón trỏ, nâng cằm Trụ vương, nói: “Thiên tử dáng vẻ cũng đường đường, nhưng, vọng tưởng có được Đông Hoàng chuông, vẫn còn trèo cao lắm”

Trụ vương trầm mặc thật lâu, rốt cuộc nói: “Hóa ra…là ta trèo cao”

Việc đã đến nước này, không còn cách nào nữa, Văn Trọng đứng dậy, muốn kéo Trụ vương lên, nhưng người sau vẫn quỳ mọp dưới đất, không chút động đậy.

Một giọt nước rơi xuống nền gạch Bích Du cung, phát ra tiếng ‘Tách’ khẽ, tiếng thở dốc của thiên tử vang vọng bốn bề trong Bích Du cung tĩnh lặng.

Văn Trọng thở dài, đi thẳng ra ngoài Bích Du cung, ngồi trên bậc thang. Trụ vương đè nén tiếng khóc, tựa con thú bị vây hãm trong ***g, hai bờ vai không ngừng run rẩy, chỉ chốc lát sau lệ tuôn như suối, khóc không thành tiếng.

Không Thập thiên quân nào còn cười nhạo nữa, mỗi người lẳng lặng làm việc của mình.

Thông Thiên giáo chủ như đang chờ đợi gì đó, qua hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: “Ngươi vô duyên với Đông Hoàng chuông”

“Sư tôn” Văn Trọng đưa lưng về phía Thông Thiên giáo chủ, than vãn: “Nể mặt đồ nhi đi”

Thông Thiên giáo chủ tỏ vẻ mệt mỏi, dựa đầu vào lưng ghế, đưa tay chỉ vào Mạnh thiên quân, nói: “Đó chính là minh lộ”

“Vậy liền cầu Mạnh thiên quân, ban cho chén dược” Văn Trọng trầm giọng nói.

Mạnh thiên quân hi hi cười, múc một chén dược thủy gay mũi trong bồn, giao vào tay Văn Trọng, Văn Trọng cúi người quỳ trước mặt đồ đệ, nói: “Uống nó”

Sau đó không nói hai lời, một tay bóp chặt yết hầu Trụ vương, rót hết dược thủy kia vào miệng Trụ vương rồi mới buông tay, dược thủy cay xé nhập hầu, đồng tử Trụ vương đột nhiên co rút, mãnh liệt ho khan, lỗ mũi tràn dược thủy, nhưng song mục vẫn nhìn chằm chằm vào cự nhãn treo trên cao sau lưng Thông Thiên giáo chủ.

“Leng keng” một tiếng, chén sứ rơi xuống đất, Văn Trọng bế ngang Trụ vương toàn thân run rẩy, tay chân nóng hầm hập, sải bước ra khỏi Bích Du cung.

Hạo Nhiên đứng sau bát quái môn, giơ tay lau khô nước mắt, nhẹ giọng nói: “Ngươi hảo hảo chiếu cố chính mình…”

.

.

Thanh Vi thiên ​ Ngọc Thanh cảnh ​ Côn Lôn sơn ​ Ngọc Hư cung.

“Giao huynh đệ ta ra đây”

“Ngươi là linh vật thác sinh, tại sao vẫn không thấy chút linh khí nào hết vậy…”

“Giao huynh đệ ta ra đây”

“Tính ngang ngược vẫn không đổi, Thái Ất đúng là…”

“Giao_____huynh_____đệ_____ta_____ra ngay!!” Na Tra đằng không, vòng càn khôn rời tay, hồng anh thương đột nhiên từ sau lưng bay lên, hai luồng hỏa long oanh một tiếng bắn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn!

Thái Ất chạy vội tới trước Ngọc Hư cung, chỉ thấy Bàn Cổ phướn tầng tầng trải rộng, xoắn chặt hỏa long kia, trong chớp mắt đã xé nó ra thành từng mảnh vụn! Giọng nói Nguyên Thủy Thiên Tôn như hồng chuông, chấn đến Ngọc Hư cung rung lắc không ngừng: “Trong Ngọc Hư cung ngươi cũng dám giở thói lưu manh! Lui ra!”

Thái Ất sợ đến biến sắc, chạy một mạch vào đại điện, hô to: “Sư tôn thủ hạ lưu tình!”

Nhưng Na Tra vẫn không chịu lui, hít sâu một hơi, giẫm phong hỏa luân xông tới Nguyên Thủy Thiên Tôn đang ngồi trên ngọc ỷ. Quát to: “Các ngươi giấu hắn đâu rồi_____!”

“Nghiệt chướng!” Nguyên Thủy Thiên Tôn nặng nề quát, vải phướn tung bay, quấn lấy Na Tra, người sau kêu gào inh ỏi, cắn răng đá một cái, ném phong hỏa luân ra.

Khoảng khắc đó cổng tứ tượng mở rộng, một người rơi xuống, cổ tay xoay chuyển, khó khăn quơ lấy phong hỏa luân đang bắn xoáy mà tới, đồ án Thái cực trên mu bàn tay rực rỡ hào quang, nói: “Na Tra, không được vô lễ”

Song mục Na Tra hoàn toàn vô tiêu điểm, bị Bàn Cổ phướn quấn kín mít, chỉ cần Nguyên Thủy Thiên Tôn trở tay kéo một cái thôi, sẽ lập tức bị cắt thành ngàn vạn mảnh nhỏ, Hạo Nhiên chuyển thân, cầm phong hỏa luân trong tay, ôm quyền khom người, nói: “Đệ tử Hạo Nhiên, tham kiến Nguyên Thủy Thiên Tôn”

Lúc ngẩng đầu nhìn thì thấy tướng mạo Nguyên Thủy Thiên Tôn rất có uy nghiêm, song đồng một tím một vàng, môi mỏng như đao, xương gò má cao ngất, thân mặc tứ tượng đạo bào, một tay hư hư nhón hồng hoàn, tay còn lại nắm giữa không trung, vô số tơ lụa tử sắc từ đầu ngón tay chảy ra ngoài, chính là siêu cấp pháp bảo lưỡi đao Khai thiên, lợi khí đệ nhất thế gian_____Bàn Cổ phướn.

Nguyên Thủy Nguyên Tôn ngồi ngay ngắn trên tọa, thấy Hạo Nhiên rơi xuống, lập tức thả lỏng tay, lụa tím bọc Na Tra đột nhiên lui về, thu hẹp vào cổ tay, tạo thành một hình xăm kì dị, bao phủ chưởng để*. [*xem hình minh họa bên dưới]

Lúc này toàn bộ thập nhị tiên Côn Lôn mới đuổi tới Ngọc Hư cung, mỗi người đứng vào vị trí của mình, đưa mắt nhìn Hạo Nhiên, ai nấy cũng đều lộ ra thần sắc vui mừng. Hạo Nhiên cung kính lui lại, ném phong hỏa luân trong tay ra phía sau.

Na Tra nhún nhún một chân, giẫm lên bánh phong hỏa luân đang lăn tới trước mặt kia, làm như không có chuyện gì xảy ra mà lạnh lùng nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn.

“Đông Hoàng chuông” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.

“Có đệ tử” Hạo Nhiên cúi người, đưa một tay ra sau lưng vẫy vẫy, ý bảo Na Tra quỳ xuống. Nhưng Na Tra nhìn không hiểu, cũng chìa một tay ra, vẫy vẫy lại Hạo Nhiên. Trong thập nhị tiên liền vang lên vài tiếng cười.

Nguyên Thủy Thiên Tôn làm như không thấy, chỉ nói: “Thằng nhãi này giao cho ngươi, hãy nghiêm túc dạy dỗ nó”

Hạo Nhiên nói: “Vâng” Đang muốn mở miệng hỏi về rìu Bàn Cổ thì Nguyên Thủy Thiên Tôn lại như đoán được tâm tư Hạo Nhiên, lên tiếng trước: “Sau khi hạ sơn ngươi phải suy nghĩ cặn kẽ, không được làm chuyện hoang đường như thế nữa” Nói xong khép hai mắt, không thốt lời nào nữa. Thập nhị tiên Côn Lôn đồng loạt cúi người, vái chào: “Sư tôn hồng đức”

Hạo Nhiên nói: “Đệ tử minh bạch, vậy rìu Bàn Cổ…” Chợt ngẩng đầu quan sát sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn, thấy Thiên Tôn không chút động tĩnh, bèn lặp lại lần nữa: “Rìu Bàn Cổ…”

“…”

Tự cổ có thể giả chết đạt tới trình độ này, ngoài giáo chủ Xiển giáo ra chắc chẳng còn người thứ hai.

Khóe miệng Hạo Nhiên hơi giật giật, vốn định phất tay áo rời đi, nhưng chuyện này quan hệ đến sứ mệnh trọng đại của bản thân, đành phải lặp lại lần thứ ba: “Đệ tử cầu Thiên Tôn khai ân, ban cho…”

Chợt thấy trong thập nhị tiên Côn Lôn, có người khụ một tiếng, Hạo Nhiên quay đầu qua nhìn, thấy người nọ vươn một tay, làm động tác “Thỉnh”, Hạo Nhiên buộc lòng phải theo người kia ra khỏi Ngọc Hư cung.

Ráng chiều giăng khắp Côn Lôn sơn, bạch hạc xuyên mây, vô số bia đá khổng lồ vờn quanh những dãy núi trôi nổi*, trên bia có khắc minh văn, minh văn quang thải lưu chuyển, chậm rãi bay bổng.[*xem hình minh họa bên dưới]

Hạo Nhiên hít sâu một hơi, không khí trên núi này so với trần thế quả thật phong phú hơn, dường như nguyên khí thiên địa, tạo hóa linh tú, đều lấy Ngọc Hư cung làm trung tâm, bị hút tới đây. Khó trách nơi này toàn thắng cảnh tu tiên nổi danh vạn cổ. Nhìn xuống dưới chân, bỗng phát hiện nơi mình đứng lại là nửa đoạn mỏm núi lơ lửng trên tầng mây cao.

Sau lưng nam tử nọ vươn người mà đứng, cười nói: “Đông Hoàng chuông, ngươi có chút tương tự với tiểu đồ nhi kia của ta, đều không nghe lời nhắn nhủ, không chịu bỏ đi tính nết thiếu niên”

Na Tra ngắm nhìn biển mây bát ngát, trầm mặc không nói, Hạo Nhiên xoay người lại, ôm quyền hành lễ với vị tiên nhân đã dẫn mình ra ngoài Ngọc Hư cung, nói: “Không biết danh húy đạo hữu?”

Ánh mắt nam tử kia thân thiện, mi thanh mục tú, ước chừng ba mươi theo tuổi phàm nhân, mặc một bộ đoản quái bó sát, bên hông khoác một cái váy dài vảy bạc, chân mang thiết ngoa ánh bạch, sau lưng đeo một thanh trường kiếm ngũ xích chưa ra khỏi vỏ, đáp lễ: “Tại hạ Ngọc Đỉnh”

Hạo Nhiên nói: “Thì ra là Ngọc Tuyền sơn Kim Hà động Ngọc Đỉnh chân nhân, tiểu đệ đắc tội rồi”

Ngọc Đỉnh vội nói: “Hạo Nhiên đừng nói vậy, chuyện hôm nay, không phải sư tôn rắp tâm làm khó, mà là Bàn Cổ phướn quan hệ đến trận đại công đức mấy năm sau, cho nên không tiện truyền miệng, nếu có chỗ nào đắc tội, hoàn thỉnh bỏ quá cho”

Hạo Nhiên vốn tâm tình uất ức, không muốn nhiều lời, chỉ đáp lấy lệ: “Ta biết rồi, đành chờ sau khi mọi chuyện thỏa đáng, lại tới cầu Nguyên Thủy Thiên Tôn vậy”

Ngọc Đỉnh không bắt bẻ, chỉ mỉm cười nói: “Hạo Nhiên ngươi là thần khí thác sinh, Đông Hoàng chuông đắc đạo vu thiên, hoàn đạo vu thiên, vốn đã là thiên mệnh, lần này ngươi đến Ngọc Hư cung, làm người một nhà với Xiển giáo ta…”

Hạo Nhiên bỗng cảm thấy tức giận trong lòng, một bụng nộ hỏa khó có thể ức chế, trào phúng: “Vậy không biết lúc Hạo Nhiên thân chịu bào cách, Xiển giáo ở nơi nào? Khi thiên lôi giáng tan xương nát thịt, các vị đạo hữu đang ở đâu? Hạo Nhiên hiểu trước giờ số phận mình lận đận, nhưng không biết cái gì là thiên mệnh, nếu mệnh ta chính là thiên mệnh, thì Thần Châu đại lục này, cũng phải bị bắt đi bào cách, nếm Lôi công tiên, chịu thiên phạt, ăn đoạn trường thảo mới đúng!”

Ngọc Đỉnh trố mắt nghẹn họng, chả biết câu nào của mình đã đắc tội với thần khí này, vội giải thích: “Năm ngoái Thái Công Vọng hạ sơn…”

Nhưng Hạo Nhiên lại lạnh lùng nói: “Không nhọc các vị đạo hữu quan tâm. Hạo Nhiên tự có tính toán, ngày sau gặp lại” Nói xong dứt khoát quay đầu, mang theo Na Tra rời cổng Ngọc Hư cung.

Ngọc Đỉnh vốn muốn đích thân tiễn Hạo Nhiên hạ sơn, định giải thích chuyện trên điện một chút, ai ngờ đụng tới hỏa khí của Hạo Nhiên, lại không cách nào bắt ép lưu lại, đành trơ mắt nhìn Hạo Nhiên và Na Tra đi xuống núi.

Lúc Hạo Nhiên nghe thấy giọng nói Trụ vương, trong lòng thống khổ như bị vạn đao đâm xuyên, đoạn tuyệt tình cảm xong, lại nghe Na Tra ngang ngược xông vào Ngọc Hư cung mạo phạm giáo chủ Xiển giáo, chưa kịp bi thương thì đã bước vào tứ tượng môn, ngăn cản Nguyên Thủy Thiên Tôn đang muốn hạ sát thủ.

Hiện tại mới có thời gian chậm rãi nhấm nháp tư vị đứt từng đoạn ruột kia, chỉ cảm thấy đau khổ còn hơn ăn phải đoạn trường thảo, ngắm nhìn cảnh Côn Lôn, cũng không dậy nổi chút hưng trí, trước mắt khi thì tối đen, khi thì mơ hồ, chầm chậm bước trên con đường mòn Côn Lôn sơn, cứ đi mà chẳng rõ phương hướng.

Bất tri bất giác đã tới hậu sơn đông Côn Lôn, bốn bề vắng lặng, nơi sơn cốc dựng thẳng một dàn tế, sau dàn tế dựng một tấm bia đá đồ sộ, Hạo Nhiên ngồi xuống kế bên đài.

Xung quanh hoàn toàn trống trải, bên cạnh chỉ có mỗi Na Tra câm như hến.

Hạo Nhiên nhìn trời quang như tẩy, chiều dần buông, một đàn tiên hạc bay ra từ phía Ngọc Hư cung hướng về phương Bắc, ngây ngốc nhìn nửa ngày, chậm rãi cúi đầu, ôm hai chân, vùi mặt vào đầu gối, khóc nức nở.

Khóc một hồi, bi thương vơi bớt, lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện gương mặt Na Tra đã sáp đến cực gần, mở đôi mắt to trống rỗng vô hồn, Hạo Nhiên giật mình, hỏi: “Sao vậy?”

Na Tra không đáp, thân thể lơ lửng cách mặt đất vài tấc, hôn hôn lên môi Hạo Nhiên, rồi bỗng lui ra sau vài thước.

Hạo Nhiên phì cười, hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

“Lệ” Na Tra không chút biểu cảm đáp: “Lần trước ngươi ra lệ”

“Rơi lệ” Hạo Nhiên cải chính: “Không phải ra lệ”

“Nam nhân kia cũng giống vậy, giống vậy” Hai tay Na Tra huơ tới huơ lui làm động tác ôm, lại đưa mặt tới gần, hôn bừa cọ loạn bên khóe môi Hạo Nhiên, “Rơi lệ”

Hạo Nhiên buồn cười, vội đẩy Na Tra ra nói: “Được rồi được rồi, rơi lệ và hôn môi không liên quan nhau…”

Na Tra cái hiểu cái không, thè đầu lưỡi luyến tiếc liếm một vòng bên mép, Hạo Nhiên chợt cười ra tiếng, tâm tình tốt lên không ít, vươn người đứng dậy, nói: “Cảm ơn” Rồi lại thở dài, xoay mình nhìn tấm bia đá kia.

“Đây là nơi nào?” Hạo Nhiên hỏi, nhưng ngay sau đó tự giễu hỏi lộn người rồi, Na Tra làm sao biết được?

“Đây là đài phong thần sư tôn tạo ra”

Na Tra chưa kịp hồi đáp, thì ngoài sơn cốc đã có một giọng nói nam tử tràn đầy tiếu ý truyền đến, người nọ tới gần, nói: “Ngọc Đỉnh sư huynh bảo các ngươi xuống hậu sơn rồi, ta nghĩ Hạo Nhiên huynh mới lên Côn Lôn không biết đường, bèn tìm thẳng tới đây”

Nụ cười vô hại đối với cả người lẫn vật, cộng thêm hai cái răng hổ, Thái Công Vọng_____Khương Tử Nha là đây.

a là đây.

—————————————————-

CHÚ GIẢI:

_ Thập Thiên quân gồm có:

+Thập Thiên quân chi Tần Hoàn: trận chủ Thiên Tuyệt trận

+Thập Thiên quân chi Triệu Giang: trận chủ Địa Liệt trận

+Thập Thiên quân chi Đổng Toàn: trận chủ Phong Hống trận

+Thập Thiên quân chi Viên Giác: trận chủ Hàn Băng trận

+Thập Thiên quân chi Kim Quang thánh mẫu: trận chủ Kim Quang trận

+Thập Thiên quân chi Tôn Lương: trận chủ Hóa Huyết trận

+Thập Thiên quân chi Bách Lễ: trận chủ Liệt Diễm trận

+Thập Thiên quân chi Diêu Tân: trận chủ Lạc Hồn trận

+Thập Thiên quân chi Vương Dịch: trận chủ Hồng Thủy trận

+Thập Thiên quân chi Trương Thiệu: trận chủ Hồng Sa trận

Thập Thiên quân này vì Tiệt giáo chân tiên, bày ra thập tuyệt đại trận thảo phạt Tây Kỳ, dù cuối cùng những đại trận này đều bị môn hạ Ngọc Hư cung và Lục Áp đạo nhân liên hiệp phá vỡ, nhưng thực lực của họ cũng không thể xem thường. sau toàn bộ phong làm Lôi bộ Thiên quân, Kim Quang thánh mẫu chính là Điện mẫu trong truyền thuyết.

_ Chưởng để: là vị trí được khoanh tròn.

_ Những dãy núi lơ lửng: