Ta Cùng Nữ Chủ Đều Thật Thơm

Chương 37: Nàng khẳng định không muốn thấy ta




"Hai vị sư muội!"

Đợi Triệu Kha vội vàng chạy tới, nhìn đến đó là cảnh tượng —— Thẩm Kỳ Khi cùng Liễu Sương mỗi người đứng một bên quay lưng về phía nhau, không ai nhìn ai.

Hắn há miệng thở dốc, vừa định dò hỏi Liễu Sương, lại thấy nàng an tĩnh đứng ở nơi đó, thân ảnh sáng trong như chân trời vân nguyệt, sườn mặt thanh lãnh, mang theo một tia bất cận nhân tình hờ hững, phảng phất rời khỏi Thẩm Kỳ Khi thì trên người nàng thất tình lục dục đều bị rút đi, sẽ không phân phát cho bất kỳ người nào.

Đã nhận ra tầm mắt Triệu Kha, Liễu Sương liếc nhìn hắn, ánh mắt âm lãnh sắc bén như thanh tuyệt kiếm trong sương tuyết.

Triệu Kha quyết đoán đem lời nói nuốt trở vào, xoay người sang phía Thẩm Kỳ Khi.

"Tiểu sư muội!"

Bên kia Thẩm Kỳ Khi ngơ ngẩn mà ngóng nhìn theo hướng sương đen tan đi, thần sắc buồn bã mất mát.

Nghe vậy nàng nghiêng đầu nhìn hắn, khô khốc nói: "Triệu sư huynh."

Triệu Kha thấy rõ mặt Thẩm Kỳ Khi liền sửng sốt: "Ngươi...... Ngươi mới vừa khóc à?"

Sắc mặt Thẩm Kỳ Khi tái nhợt như tờ giấy, vành mắt phiếm đỏ.

Nàng lắc đầu, lung tung đưa tay quẹt mặt mày vài cái, xả ra một nụ cười thất bại, "Sư huynh ngươi thế nào? Có bị thương hay không?"

"Không có." Triệu Kha nói, "Nhưng thật ra hai người các ngươi, mới vừa rồi còn tốt đẹp cơ mà?".

Dứt lời, hắn lại lén lút liếc nhìn Liễu Sương ở phía trước.

Thẩm Kỳ Khi hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Sư huynh không cần lo lắng ta cùng sư tỷ.....Thận Quy kia đã chết."

Triệu Kha gật đầu, do dự một lát lại hỏi: "Vậy sương đen vừa rồi là......"

Thẩm Kỳ Khi lại dùng lý do trước kia để nói dối, vẻ mặt bình tĩnh: "Là pháp bảo tuỳ thân của ta." Đoàn sương đen này tuyệt đối không có hại mà là tới giúp nàng, nhưng chủ nhân của nó lại chậm chạp không chịu hiện thân, e là có nỗi niềm khó nói. Hiện tại giấu giếm nguồn gốc của nó, sẽ bớt đi rất nhiều hoài nghi không cần thiết.

Thấy nàng thản nhiên như thường, Triệu Kha cũng không quá mức chấp nhất, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, định giúp nàng lau mặt.

Hắn mới vừa vươn tay, lại cảm giác ánh mắt của ai đó phía sau đột nhiên sắc nhọn lên, lưng hắn như bị kim chích.

Triệu Kha run cả người, vội vàng nhét khăn tay qua cho Thẩm Kỳ Khi: "Sư muội, ngươi lau lau đôi mắt đi!"

Thẩm Kỳ Khi ngoan ngoãn nói cảm ơn, lau sạch sẽ bụi bẩn cùng nước mắt, sau đó lại cầm khăn tay khó xử nói: "Sư huynh, này......ta giặt sạch rồi trả lại ngươi?".

Triệu Kha run bần bật, nỗ lực giảm bớt sự tồn tại của bản thân, thấp giọng nói: "Không cần không cần, sư muội cứ giữ đi."

Thẩm Kỳ Khi cũng không cưỡng cầu nữa, tuỳ ý cất khăn vào trong túi.

Sau khi Thận Quy chết, tại chỗ chỉ còn lại tro tàn chất đống, bị cơn gió thổi quét bay tán loạn, dưới ánh sáng chiếu sáng phảng phất như cơn mưa tuyết xám.

Hai người đi tới đống tro bụi tạp vật, có một vật lẫn sâu bên trong phát ra ánh sáng nhạt.

Triệu Kha dùng chú thuật gạt bỏ đám tro ra, vật kia dần dần lộ ra nguyên trạng, một viên hạt châu tròn trịa, lớn cỡ lòng bàn tay, màu sắc đạm kim, đang tản phát ra một tầng oánh nhuận hoa quang.

Hắn nín thở ngưng thần, lẩm bẩm nói: "Đây là nội đan của Thận Quy!".

"Nội đan của linh thú Kim Đan kỳ...."

Đồng tử Thẩm Kỳ Khi bị hoa quang ánh thành màu hổ phách, nàng cắn cắn môi, nói với Triệu Kha, "Triệu sư huynh, viên nội đan này có thể trước nhường cho ta không? Ta cần dùng gấp......"

Triệu Kha sang sảng nói: "Đương nhiên có thể!" Tiếp theo đưa nội đan cho nàng.

"Cảm ơn ngươi! Đa tạ sư huynh!" Thẩm Kỳ Khi nói lời cảm tạ, lòng tràn đầy vui mừng, hai tay đón nhận viên nội đan, cẩn thận thu vào túi Càn Khôn.

Viên nội đan này vừa lúc có thể lưu trữ cho sư tỷ giải độc trên mặt.

Nhớ tới Liễu Sương, nàng liền nhịn không được quay đầu nhìn lại, bóng dáng thanh lệ kia vẫn đứng ở cách đó không xa.

Vừa rồi cãi xong một trận, Liễu Sương không có nhìn nàng nữa, cũng không có cùng nàng nói chuyện, hai người cứ thế trầm mặc, thẳng đến Triệu Kha xuất hiện.

Không biết trận chiến tranh lạnh này còn muốn kéo dài bao lâu, Thẩm Kỳ Khi rủ đầu, biểu tình u ám, trái tim như bị kéo căng.

Mắt thấy tình hình ngưng trệ, Triệu Kha đề nghị nói: "Hai vị sư muội, không bằng chúng ta tiếp tục đi tới trước?".

Hai nàng dĩ nhiên không có dị nghị.

Nhưng đoạn đường kế tiếp quả thực vượt qua tưởng tượng của hắn, thậm chí có thể nói là giày vò.

Chỉ thấy hai vị sư muội một người bên trái một người bên phải, mặt mày ủ dột, giống như lấy hắn làm lằn ranh phân cách.

Một người ít nói, một người tâm sự nặng nề, nhưng không ai chịu cúi đầu nhượng bộ trước.

Dọc theo đường đi, bầu không khí rất là ngột ngạt, hơn nữa mỗi khi Triệu Kha nói chuyện cùng Thẩm Kỳ Khi, ánh mắt người bên cạnh lại như laser chiếu tới, lần nào cũng làm Triệu Kha túa ra một thân mồ hôi lạnh.

Triệu Kha sống không còn gì luyến tiếc: Cuối cùng là một người gánh chịu tất cả.jpg

Tiếp tục đi về ngọn núi màu nâu sậm phía xa kia, ngày dần dần đi xuống nhưng khắp nơi vẫn nóng như thiêu đốt, Thẩm Kỳ Khi lại ăn xong một que kem, tâm tình cứ phi thường không xong.

Thiếu khí lạnh từ người Liễu Sương, nàng thực mau ướt đẫm mồ hôi, khổ không nói nổi.

Triệu Kha đột nhiên hậu tri hậu giác, hai mắt trợn lên nhìn Thẩm Kỳ Khi, nhỏ giọng nói: "Hai vị sư muội chẳng lẽ là cãi nhau?"

Thẩm Kỳ Khi: "...... Sư huynh, cung phản xạ của huynh cũng quá dài rồi."

Triệu Kha khó hiểu: "Cung cái gì?!"

Thẩm Kỳ Khi đỡ trán: "Không có gì."

Không biết đi bao lâu, mặt trời rơi về sau núi, chân trời ráng đỏ, mắt thấy đã đến chạng vạng.

Thẩm Kỳ Khi ngẩn ra: "Thời gian như thế nào trôi nhanh như vậy?"

Liễu Sương trước sau yên lặng bỗng nhiên lên tiếng: "Thời gian trong ngoài không giống nhau, tốc độ trôi trong yểm cảnh có lẽ nhanh hơn bên ngoài nhiều."

Thẩm Kỳ Khi bên tai tê dại, nhịn không được trộm nhìn nàng một cái nhưng vừa vặn đối diện ánh mắt Liễu Sương hướng tới, tối tăm không rõ, dường như có thiên ngôn vạn ngữ.

Tim Thẩm Kỳ Khi đập như trống, lo sợ thu hồi tầm mắt.

Liễu Sương không tiếng động mà thở dài.

Mặt trời sắp lặn, vòm trời xanh thẳm dần dần bị màu đen thuần túy như mực thay thế, giống một bức màn sân khấu vô biên vô hạn, điểm xuyết mấy ngôi sao sáng.

Đúng lúc này, nàng thế nhưng nhìn đến cách đó không xa lấp loé sáng.

Thẩm Kỳ Khi không khỏi hoài nghi là chính mình hoa mắt, giật mình nói: "Triệu sư huynh, ngươi có nhìn thấy không?".

Triệu Kha ngơ ngác trả lời: "Ta cũng thấy được!"

Ba người tức khắc nhanh hơn bước chân, hướng ánh lửa kia chạy vội qua đi.

Càng đến gần Thẩm Kỳ Khi càng khiếp sợ, ánh lửa kia cũng không phải lửa trại như nàng suy nghĩ, mà là phát ra từ một gian nhà, cách cửa sổ, một mảnh sáng mông lung.

Nơi này vậy mà có không ít nhà ở, bất đồng với kiến trúc cổ đại thường thấy, phòng ốc ở đây được xây lên toàn bộ bằng cát đá khô ráo, kiểu dáng thập phần kỳ quái, bề mặt tựa hồ được sơn xanh đen bởi thuốc nhuộm thực vật đặc thù nào đó.

Thẩm Kỳ Khi dừng trước một gian nhà, nhìn lối đi rải sỏi đá hai bên, khẳng định nói: "Đây là một thôn trang nhỏ."

Triệu Kha vui vẻ nói: "Vừa lúc, chúng ta có thể ở chỗ này nghỉ chân!"

Hắn đi đến trước cửa nhà, thanh thanh giọng nói, gõ cửa, "Xin hỏi có người ở không? Chúng ta là tu sĩ Thanh Lễ phái, muốn xin ở nhờ một đêm!"

Liên tiếp gõ mấy lần, thế nhưng không người trả lời.

Triệu Kha mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Nơi này rõ ràng sáng đèn, chẳng lẽ người đều ngủ rồi?"

Hắn lại thay đổi một nhà khác, kết quả vẫn không người đáp lại.

Thẩm Kỳ Khi sửng sốt, đi đến gian nhà đối diện, cũng làm giống Triệu Kha.

"Có người ở sao?" Nàng lớn tiếng hô vài câu, lại đem lỗ tai dán trên cửa, nghe hồi lâu cũng không nghe ra được chút động tĩnh.

Thẩm Kỳ Khi tức khắc sởn tóc gáy.

Các gian nhà đều sáng đèn, cánh cửa lại trước sau như một đóng chặt, không ai bên trong trả lời.

Liễu Sương quyết đoán nói: "Trực tiếp mở cửa." Dứt lời, nàng bỗng nhiên tung ra một chưởng, đánh nát cánh cửa trước mặt.

Mảnh vụn bay tán loạn, trong nhà không người, giường đệm sạch sẽ mới tinh, sạch sẽ cứ như chưa từng có ai ở qua nơi này, đèn dầu trên bàn bị gió thổi lay động vài cái rồi chợt tắt.

Vì cái gì không có người ở mà đèn dầu lại sáng, cửa lại khoá trái?!

Xung quanh đen nhánh, Thẩm Kỳ Khi nháy mắt nổi da gà khắp người, theo bản năng túm lấy ống tay áo Liễu Sương, "Má ơi!".

Liễu Sương quay đầu nhìn thoáng qua, không dấu vết mà đem nàng chắn phía sau.

Triệu Kha cũng tràn đầy khiếp sợ: "Liễu sư muội, ngươi có quá lỗ mãng rồi không?!" Đợi hắn thấy rõ cảnh tượng trong phòng, sắc mặt cũng theo đó thay đổi.

Thẩm Kỳ Khi đầu cũng không dám nâng, nhỏ giọng nói: "Hay là mở luôn mấy cánh cửa kia ra xem xem?"

"Ta tới thử xem." Triệu Kha gật gật đầu, đi đến một gian khác, mặc niệm khẩu quyết vung chưởng ra. Phương thức hắn mở cửa tương đối nho nhã, không giống Liễu Sương đơn giản thô bạo đánh nát cửa, mà là dùng phù chú chấn khai.

Cửa lung lay mà rộng mở, phát ra tiếng rít chói tai.

Vẫn như cũ không có người.

"...... Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta vẫn là đi thôi." Thẩm Kỳ Khi thành khẩn kiến nghị. Đối mặt một gian phòng trống, nàng đã thấy cắm FLAG thật lớn cho phim kinh dị mở màn.

Triệu Kha do dự một lát, nói: "Nhưng mà hiện giờ sắc trời đã tối, nếu rời đi nơi này, chỉ sợ chúng ta không tìm thấy chỗ nào khác để nghỉ chân." Nếu tuỳ tiện dừng chân trên đất hoang, ban đêm gặp phải linh thú đột kích, ngày hôm sau tỉnh lại chắc là chỉ còn thi thể hài cốt.

Đúng lúc này, Liễu Sương nói: "Hiện tại ở nơi này một đêm đi."

Thẩm Kỳ Khi nhìn nàng, chớp chớp mắt.

"Thiết đặt chút cấm chế trên cửa, ngừa yêu thú khác tiến vào." Liễu Sương thấp giọng nói, "Sẽ không có việc gì."

Thẩm Kỳ Khi nhẹ nhàng buông ra vạt áo trong tay, lẩm bẩm: "......Thôi được."

Sư tỷ vừa ra tiếng, liền làm nàng cảm giác được an toàn không gì sánh kịp.

Nàng nghĩ thầm, rõ ràng chỉ là Luyện Khí kỳ, không đúng a!

......

Ban đêm, một thân ảnh màu trắng đi vào phòng Triệu Kha.

Triệu Kha nguyên bản đang ngồi ở bên cạnh bàn khêu đèn đọc sách, nhìn thấy người tới thì kinh ngạc ngẩng đầu: "Liễu sư muội?"

Liễu Sương nhìn hắn, hơi hơi gật đầu, lại đem đồ vật trong tay nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Mùi hương lượn lờ bay vào trong mũi, Triệu Kha ngẩn ra —— đây là một chén hoành thánh nóng hôi hổi, da mỏng nhân nộn, làm người cực kỳ thèm ăn.

Hắn gãi gãi đầu, khó hiểu nói: "Cảm ơn Liễu sư muội, nhưng ta không đói bụng......"

Liễu Sương mím môi: "...... Không phải cho ngươi."

Triệu Kha sững sờ, đột nhiên nhanh trí, nở nụ cười: "Ta đã biết, ngươi là cho tiểu sư muội, đúng không?"

Liễu Sương rủ mắt, không tỏ ý kiến.

"Một khi đã như vậy, tại sao ngươi không đưa đến phòng nàng...."

Liễu Sương quay mặt đi, giọng nói thanh lãnh: "Ngươi bưng đến cho nàng." Do dự một lát, lại thêm một câu, "Đừng nói là ta làm."

Triệu Kha bất đắc dĩ nói: "...... Liễu sư muội, ngươi nếu là tự mình bưng qua, nàng khẳng định cao hứng vô cùng."

"Không cần." Ánh mắt Liễu Sương lập loè, "...... Nàng khẳng định không muốn thấy ta."

Triệu Kha tốn hơi thừa lời không khuyên được, đành phải bưng chén hoành thánh đi đến phòng Thẩm Kỳ Khi.

Thẩm Kỳ Khi còn chưa ngủ, dựa thành giường xem tranh màu dân gian.

Đúng lúc này, cánh cửa bị gõ vang, ngoài phòng truyền đến tiếng Triệu Kha: "Tiểu sư muội!"

"Triệu sư huynh?" Thẩm Kỳ Khi ngẩn ra, ngồi dậy, ứng tiếng nói, "Có việc gì thế?".

"Ta mang bữa ăn khuya cho ngươi."

Bữa ăn khuya!

Thẩm Kỳ Khi tức khắc thèm, bụng ùng ục kêu, đang muốn mở cửa nghênh đón, đột nhiên lại cảnh giác lên.

Nàng đi đến cạnh cửa, thấp giọng nói: "Ngươi cần đáp đúng ám hiệu trước đó đã nói mới có thể tiến vào!"

"Ám hiệu......?" Thanh âm Triệu Kha cách ván cửa có vẻ rất là hoang mang, "Ám hiệu gì chứ?".

Thẩm Kỳ Khi tỏ vẻ vừa lòng: "Được rồi, vào đi." Ám hiệu chính là không có ám hiệu a!

Triệu Kha đi vào, tay cầm một cái chén sứ, hoành thánh nóng hôi hổi được đặt lên bàn.

Ánh mắt Thẩm Kỳ Khi sáng ngời: "Triệu sư huynh, ngươi còn biết nấu ăn a?!"

Triệu Kha tươi cười: "Ha ha ha, đúng vậy!"

Thẩm Kỳ Khi quan sát vẻ mặt hắn, nheo nheo mắt: "...... Đây là sư huynh tự tay làm?"

Triệu Kha dừng một chút, gật đầu giống gà con mổ thóc.

Thẩm Kỳ Khi nhìn hắn hồi lâu, thở dài: "Triệu sư huynh, ngươi đúng là không biết nói dối."

Triệu Kha cứng họng.

Thẩm Kỳ Khi gục đầu xuống, nhìn nước súp thanh đạm trong chén, nói: "Đây là sư tỷ cho ta đi."