Tà Dạ Vô Hối

Chương 20: 5 năm sau




Phụ thân của Diệp Nhiên, là Ngạo Hàn cung cung chủ Diệp Minh Hàn, năm đó Dạ Hối năm tuổi trông thấy hắn. Hắn cho Dạ Hối ấn tượng là một người rất lãnh khốc cùng cao ngạo.

Khi đó lúc Dạ Hối nhìn thấy hắn, Diệp Nhiên vẫn còn bên cạnh hắn, mà 5 năm sau Dạ Hối gặp lại hắn, hắn lại là lẻ loi một mình.

Tòa tiểu viện tử này là Dạ Hạo Thiên đặc biệt vì Diệp Minh Hàn mà chuẩn bị, cũng là gần đây mới nghe nói, thì ra sư huynh đệ bọn hắn có một quy định là 5 năm tụ họp một lần.

Dạ Hạo Thiên dẫn theo Dạ Hối chờ ở trong nội viện, chỉ thấy bạch y tung bay, từ xa mà đến, như chim nhạn cô độc mà hạ xuống, Diệp Minh Hàn khi nhìn Dạ Hạo Thiên, cũng chỉ là thản nhiên nhẹ gật đầu, trên mặt giống như đóng băng.

"Diệp sư thúc."

Diệp Minh Hàn ánh mắt lạnh lùng quét qua, Dạ Hối thiếu chút nữa nhịn không được lui về phía sau.

Ta gọi sai sao? Y nghi hoặc nhìn về phía Dạ Hạo Thiên. Diệp Minh Hàn là sư đệ Dạ Hạo Thiên, theo cấp bậc lễ nghĩa thì Dạ Hối nên gọi hắn như vậy.

"Đúng vậy."

"Vậy hắn vì sao tức giận?""

Dạ Hạo Thiên nhìn người đã trực tiếp đi vào, trên mặt mang theo bất đắc dĩ:" Sư đệ chính là tính tình này, hắn không phải tức giận, nếu hắn biết cái gì gọi là tức giận thì tốt rồi.""

Dạ Hối không rõ ý tứ trong lời nói Dạ Hạo Thiên, theo sau lưng Dạ Hạo Thiên vào nhà, ngẩng đầu, hơi sững sờ.

Diệp Minh Hàn ngồi một mình, nhìn ghế trống bên cạnh đến ngẩn ngơ, như là đang suy nghĩ.

Vẫn là căn phòng năm đó, vẫn là cách trang trí không đổi đó, chỉ vì thiếu đi một Diệp Nhiên, lại trở nên hiu quạnh đến nỗi làm người ta khó chịu.

"Sư đệ gần đây tốt chứ?"Dạ Hạo Thiên đột nhiên mở miệng, phá vỡ yên tĩnh trong phòng.

Diệp Minh Hàn ngẩng đầu mặt không biểu tình nhìn hắn, sau nửa ngày mới ""Ân"" một tiếng.

Dạ Hối cảm thấy chính mình nên tránh đi thì tốt hơn, y có chút không chịu nổi không khí trong phòng này.

Y vừa mới động, lại bị Dạ Hạo Thiên một phen ngăn chặn, kéo thẳng đến bên cạnh bàn, Dạ Hạo Thiên ngồi xuống, mặt mũi tràn đầy tức giận nói với Dạ Hối:" Sư đệ để lại người tận tâm bảo hộ ngươi như vậy, tốt xấu hoàng nhi cũng nên nói lời cảm tạ mới phải."" Nói xong, buông tay ra.

Hắn vẻ mặt nhàn nhã tự đắc uống trà, chỉ khổ cho Dạ Hối.

Dạ Hạo Thiên xác thực nói không sai, y quả thật phải cám ơn Diệp Minh Hàn. Nhìn ánh mắt băng lãnh của Diệp Minh Hàn, Dạ Hối có chút cứng ngắc giật giật khóe môi, xoay người thi lễ: "Sư điệt đa tạ Diệp sư thúc lo lắng."

Trong phòng lại là một hồi yên tĩnh, thật vất vả chờ Diệp Minh Hàn mở miệng, nhưng lại nói:" Ta không phải vì ngươi.""

Dạ Hối đương nhiên biết rõ, hắn là vì Diệp Nhiên mới làm như vậy. Nhưng bất kể nói như thế nào, Dạ Hối vẫn là làm tốt việc thi lễ. Thân thể lại cúi thấp một ít, Dạ Hối thành tâm thành ý nói: "Vẫn là cảm tạ Diệp sư thúc."

Sau nửa ngày, Diệp Minh Hàn "Ân " một tiếng, không đợi Dạ Hối ngẩng đầu, Dạ Hạo Thiên đã ra tay nhanh như chớp, đem y đặt lên trên ghế.

Dạ Hối trừng hắn, ánh mắt lạnh lùng.

Đã 5 năm, Dạ Hạo Thiên sớm đã bị trừng thành thói quen, cho nên hắn không chút nào để ý, thậm chí còn rót chén trà đem đến trước mặt Dạ Hối:"Đến, hoàng nhi uống trà.""

Dạ Hối chưa kịp tức giận, đối diện, trên người Diệp Minh Hàn hàn khí lập tức phát ra.

Trước khi Dạ Hối kịp phản ứng, Diệp Minh Hàn đã đánh nhau với Dạ Hạo Thiên, thậm chí Dạ Hạo Thiên một bên tránh né băng nhọn sắc bén, một bên mở miệng trêu chọc, "Nhiên nhi không ở đây, sư đệ không thể thấy phụ tử nhà khác hòa thuận mà sinh lòng ghen tỵ được.""

Diệp Minh Hàn không lên tiếng, chỉ là một chiêu so với một chiêu càng thêm sắc bén, chiêu chiêu trực tiếp áp sát chỗ yếu hại của Dạ Hạo Thiên.

Dạ Hối thân thể cứng ngắc ngồi ở trên ghế động cũng không dám động, lần đầu tiên y tận mắt nhìn thấy loại tràng diện này, từng đạo băng nhọn thẳng tắp bay qua sát người đều đâm vào vách tường đằng sau.

Dạ Hối do dự, hay là kêu ảnh tam đi ra, vạn nhất bị hai người đang đánh nhau này làm ngộ thương, thì không có lời rồi.

Cũng may, chỉ sau một lát, hai người đồng loạt ngừng tay.

Diệp Minh Hàn lông tóc vô thương, nhưng Dạ Hạo Thiên lại chảy máu, tay áo rộng thùng thình bị rách thành một lỗ rộng đến hai tấc, phía dưới khóe mắt có một đạo vết máu.

"Chậc chậc... Ra tay thật ác độc!"Dạ Hạo Thiên sờ lên khóe mắt, kêu lên:" Dung Thanh, cầm dược đến. "

Dung Thanh vẫn một mực chờ ở bên ngoài nhanh chóng đẩy cửa tiến đến để lọ dược xuống rồi lập tức rời khỏi. Nơi này là chỗ ở của Diệp Minh Hàn, người bình thường không thể tùy tiện vào.

Dạ Hạo Thiên chung quy không thể tự mình thoa dược, ánh mắt nhẹ chuyển, rơi xuống trên người Dạ Hối:" Hiện tại là lúc hoàng nhi nên biểu hiện tình cảm chân thành với phụ hoàng, hoàng nhi không phải nên biểu hiện ân cần một chút sao?"

Dạ Hối không nhìn hắn, nâng ấm trà rót vào chén đặt trước mặt Diệp Minh Hàn:"Diệp sư thúc mời dùng trà.""

Diệp Minh Hàn không cầm chén trà, ánh mắt rơi trên người Dạ Hối.

Dạ Hối xem lại bản thân một chút, sau đó suy đoán:"Diệp sư thúc là muốn hỏi sư điệt chuyện gì sao?"

Đợi nửa ngày cũng không thấy Diệp Minh Hàn trả lời, Dạ Hối còn đang cho là hắn không có chuyện gì muốn nói, thì Diệp Minh Hàn lại mở miệng:"Ngươi đối xử với hắn, tốt một chút.""

Hắn?

Dạ Hối nghi hoặc, đã thấy Diệp Minh Hàn xoay chuyển ánh mắt, đối diện là vẻ mặt âm trầm của Dạ Hạo Thiên.

Dạ Hạo Thiên hỏi hắn:"Ngươi định làm cái gì?"

"Bế quan."

Lông mày Dạ Hạo Thiên nhảy lên:" Ngươi vừa mới xuất quan không bao lâu, giờ lại muốn bế quan?"

Diệp Minh Hàn trầm mặc không nói.

Khí tức quanh thân Dạ Hạo Thiên mãnh liệt dâng lên, áp xuống nộ khí trong lòng, Dạ Hạo Thiên hỏi hắn:"Ngươi luyện đến tầng thứ mấy?"

"Tầng bảy."

Mâu quang Dạ Hạo Thiên tối sầm lại. Tầng thứ 8 đoạn tình, tầng thứ 9 tuyệt yêu.(*)

(*) đoạn tình_ vứt bỏ tình thân ; tuyệt yêu: đoạn tuyệt tình yêu

Hắn hỏi Diệp Minh Hàn: "Nếu như Nhiên nhi trở về thì sao bây giờ? Ngươi định suốt đời không nhận hắn?"

Diệp Minh Hàn mâu quang lóe lên, hắn nói:" Hắn sẽ không trở lại.""

"Diệp Nhiên sẽ trở lại!" Nói chuyện chính là Dạ Hối, y không biết chuyện gì xảy ra, nhưng y biết rõ Diệp Nhiên khẳng định sẽ trở lại.

Dạ Hạo Thiên nhìn y một cái, hỏi Diệp Minh Hàn:"Ngươi định cứ như vậy lừa gạt chính mình?"

Diệp Minh Hàn trong mắt nổi lên gợn sóng, rồi lập tức bình phục lại, hắn nhìn Dạ Hạo Thiên, trong ánh mắt tựa hồ dâng lên một cái gì đó, Dạ Hối cảm thấy, cái kia có lẽ gọi là cam chịu.

Diệp Minh Hàn nói:"Chuyện này đã được định trước.""

Dạ Hối cho rằng Dạ Hạo Thiên sẽ tiếp tục khuyên bảo, không nghĩ tới Dạ Hạo Thiên thế nhưng lại chua xót cười:" Đúng vậy, chuyện này đã được định trước.""

Chính là những lời này, làm cho Dạ Hạo Thiên không ngăn cản được hắn, cũng vô lực ngăn cản.

Dạ Hạo Thiên đột nhiên nghiêng đầu về phía trước, thò tay ấn đầu Diệp Minh Hàn, cùng hắn mặt đối mặt, hai người trán chạm trán, giống như hồi còn bé.

Dạ Hạo Thiên nói:"Tiểu Diệp tử, ngươi phải nhớ rõ ta.""

Dạ Hối chưa từng thấy một Dạ Hạo Thiên như vậy, đau khổ đến dường như sắp khóc, giọng nói kia thậm chí còn mang theo chút khẩn cầu.

Thì ra một Dạ Hạo Thiên cường đại có thể khống chế tất cả, cũng có một mặt mềm yếu như vậy.

Dạ Hối nghĩ, chính mình nên cười nhạo hắn một cái. Này rất không giống Dạ Hạo Thiên.

Chính là y giật giật môi, như thế nào cũng không mở miệng được, như có vật gì đó chặn ở trong ngực, buồn bực khó chịu.

Dạ Hối không nghe được Diệp Minh Hàn trả lời, chỉ thấy hắn bảo trì động tác trán đối trán với Dạ Hạo Thiên, đem tầm mắt đi qua.

Vẫn là câu nói đó, "Ngươi đối với hắn, tốt một chút."

Thì ra "hắn", là Dạ Hạo Thiên.

Dạ Hối không muốn gật đầu, y không thích Dạ Hạo Thiên, quá mức xảo trá, sẽ chỉ khiến người ta nơi nơi phòng bị hắn.

Y không rõ vì cái gì Diệp Minh Hàn sẽ nói với mình những lời như vậy, y muốn cự tuyệt, nhưng đôi mắt rõ ràng chỉ cảm thấy lạnh như băng, mà bây giờ lại mơ hồ mang theo sự phó thác, Dạ Hối cảm giác đầu của mình cứng ngắc giật giật.

Nháy mắt khí tức Diệp Minh Hàn trở nên ấm hơn, mắt hắn nhìn Dạ Hạo Thiên gần trong gang tấc, nói:"Sư huynh, buông tay.""

Dạ Hạo Thiên bất động, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Minh Hàn, tay của hắn đã sớm nổi gân xanh.

Thật lâu sau, Dạ Hối nghe Dạ Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, hắn buông tay ra, mắng câu: "Tiểu tử không có lương tâm!"

Dáng cười trên mặt Dạ Hạo Thiên trở lại, Dạ Hối cảm giác dường như một màn bi thương trước đó chưa từng xuất hiện qua, Dạ Hạo Thiên khoát khoát tay Diệp Minh Hàn:" Đi đi đi đi! Nếu 5 năm sau...""

Câu nói kế tiếp hắn không nói, Diệp Minh Hàn cũng không hỏi, nói với Dạ Hối:"Ta đưa cho ngươi lệnh bài có thể tùy thời điều động tất cả mọi người ở Ngạo Hàn cung.""

Nói xong, Diệp Minh Hàn liền rời đi.

Dạ Hối nhìn người kia như đang sợ ánh mặt trời chiếu không tới thân ảnh của hắn, có chút bối rối đứng đấy.

Y không biết nên đi an ủi Dạ Hạo Thiên thế nào, tuy nét mặt của hắn thoạt nhìn không giống bộ dạng khổ sở, nhưng Dạ Hối theo khí tức bất ổn của hắn cảm giác được hắn đang đè nén chính mình.

Không đợi y nghĩ kỹ nên làm cái gì bây giờ, Dạ Hạo Thiên đã ngẩng đầu lên, thấy y như thế, mắt phượng khiêu lên:"Hoàng nhi sẽ không phải là đang suy nghĩ nên an ủi trẫm như thế nào a?"

Dạ Hối ghét bỏ bĩu môi, "Đừng cười, cười thật khó coi.""

Năm năm nay, Dạ Hạo Thiên rất ít xưng trẫm ở trước mặt y.