Tà Đế Thịnh Sủng, Tuyệt Thế Cuồng Hậu

Chương 17: Khi hắn nở nụ cười, vạn vật như mất đi màu sắc




Bắc Đình Hoàng thừa nhận, tốc độ của nàng gần như làm cho hắn khó lòng phòng bị, bất quá còn kém hắn một chút.

Đầu ngón tay Mộc Lưu Nguyệt hơi khẽ chạm vào mặt lạ bạc, khóe môi vẽ ra nụ cười sâu xa, bước tiếp theo Mộc Lưu Nguyệt liền dừng tay.

Minh vương đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia lộ ra vài phần tà khí.

Nụ cười xán lạn rực rỡ, cười xinh đẹp tuyệt mĩ “ So với sự tưởng tượng bên trong ngươi, ta nghĩ lá gan ngươi lớn hơn. Nhưng giờ ta thấy, tốt nhất lên lưu lại một chút cảm giác thần bí sẽ thú vị hơn”.

“ Phải không”. Mộc Lưu Nguyệt.

“ Dĩ nhiên, dĩ nhiên”. Bắc Đình Hoàng.

Nghe Minh vương nói xong, nàng liền không để ý đến nam tử mặt lạ bạc này. Mộc Lưu Nguyệt vừa định rời đi, liền cảm thấy bên hông bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy.

“ Ngươi làm gì?”.

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhíu lại, Mộc Lưu Nguyệt nổi giận.

Không nghĩ hắn dám bế nàng, hơi thở tức giận khiến ngực nàng phập phồng lên xuống, nhớ lại khi ở hiện đại nàng là một nữ vương trong đặc công, hơn nữa ở cổ đại nói như thế nào nàng cũng là đấu giả bốn sao. Thế nhưng tại đây ngay trước mặt nam nhân này một chút khí lực dãy dụa cũng không có, chính bản thân mình hiện tại quá yếu đi!.

Minh vương nghe xong không nói gì, phi thân ôm nàng dời đi, lưu lại một đoàn người trợn mắt há hốc mồm.

Hoa viên Mộc phủ không nhiều cũng không ít người, không dưới hai ba mươi người, mọi người thấy hành động của vị Minh vương này đều hít vào một hơi, nhị tiểu thư tướng phủ có đức hạnh gì mà có thể vừa bị lui hôn, ngay lập tức lại trở thành Minh vương phi!.

Xem tình hình vừa rồi, Minh vương hoàn toàn không nói đùa, thái tử điện hạ khuôn mặt tái xanh đáng sợ, ngay cả Mộc Lan Tuyết đứng một bên cũng cảm giác được, nàng thối lui qua một bên, không dám lên tiếng nữa!.

Đi được một lúc, cảm giác người xung quanh đã ít đi, Mộc Lưu Nguyệt trong lòng không thể kìm nén nữa liền đánh hắn, muốn từ trong ngực hắn thoát ra, nhưng lại bị lôi trở lại “ Minh vương, ngươi vi phạm!” Tiếp đó nàng liền ra tay, hướng một chưởng đánh vào mặt nam tử, nàng đánh nhiều lần đều không được, Bắc Đình Hoàng dễ dàng tránh thoát, một tay hắn bắt hai tay nàng ôm gọn vào hông, đem nàng gắt gao khống chế.

“ Buông” Nàng giận giữ.

Nếu nàng nhớ không nhầm, tính đến hôm này là lần thứ ba gặp mặt hắn, câu Minh vương phi có phải quá nhanh không.

“ Ngươi xác định bây giờ còn có thể trở về” Tầm mắt Minh vương không chút thay đổi quét qua toàn thân nàng.

Trên mặt Mộc Lưu Nguyệt có chút mất tự nhiên.

“ Chuyện này không liên quan tới ngươi”.

“ Ta nói câu Minh vương phi kia là nghiêm túc, ngươi có thể suy nghĩ một chút” Bắc Đình Hoàng buông tay, ánh mắt nhìn Mộc Lưu Nguyệt có vài phần dịu dàng.

“ Không cần” Mộc Lưu Nguyệt không hề nghĩ ngợi liền gạt bỏ.

Hôn nhân là trò đùa sao, Lưu Nguyệt đoán, trong phủ hắn khẳng định có rất nhiều sườn phi, tiểu thiếp gì đó, ngẫm lại Vương phủ kia thị thiếp tiểu thiếp nhiều như mưa.

Tâm nàng liền kháng cáo mãnh liệt, hoàn toàn không cho hắn tiến vào phạm vi.

“ Nữ nhân, ngươi có biết có bao nhiêu nữ tử muốn gả cho ta mà không được sao?” Câu này hắn không có ý khoe khoang mà là một câu tuyên bố.

Hắn cảm giác được nàng giống như một điều bí ẩn chưa được khám phá, như vậy lại càng hấp dẫn tầm mắt của hắn hơn!.

Không biết như thế nào, Minh vương đột nhiên nở nụ cười, nụ cười cực kỳ tà mị, cười rực rỡ, dường như làm cho tất cả mọi thứ xung quanh đều mất đi màu sắc. 

“ Ngươi thực nhàm chán”.

Khóe miệng Minh vương khẽ cong lên cười như không cười, nhìn về phía Mộc Lưu Nguyệt, âm thanh thanh chắc nịch “ Một ngày nào đó, ngươi sẽ là phi của ta”.

Đối với câu nói này Mộc Lưu Nguyệt hoàn toàn không đếm xỉa!.

“ Vật này cho ngươi” Bắc Đình Hoàng từ trên người lấy một vật đưa cho nàng.

“ Đây là cái gì?”.

“ Thời điểm gặp nguy hiểm có thể lấy ra dùng, đây là thanh khí”.