Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê

Chương 13: Rời đi




Nghe đồn con trai duy nhất của Tả tướng vốn dĩ sinh ra đã si si ngốc ngốc, trong thân mang thêm trọng bệnh....

Liễu Thần Phong nhìn nam tử ngồi đối diện mình, trong đầu xẹt qua một số tin tức ám vệ gửi về cho nàng như vậy, đáy mắt xẹt qua một đạo hắc quang, một chuyến đi lần này của nàng quả thực không uổng phí.

“Có phải Duy nhi rất ngoan phải không?” Một bàn tay hắn cầm lấy điểm tâm, đưa một miếng bánh não ô vào trong khoang miệng, hắn chẳng những không nhuốt xuống mà lại nhìn về phía Liễu Thần Phong cười ngây ngô, một câu này của hắn chính là làm cho những mảnh vụn bánh từ trong miệng hắn văng vãi ra ngoài, “Ca ca, ca ca ngươi ăn...” Hắn đem đĩa điểm tâm hướng đến trước mặt Liễu Thần Phong.

Nếu nam tử trước mắt yên lặng ngồi một chỗ, rõ ràng hoàn toàn có phong thái của một đại công tử, nhưng mà đáng tiếc, ông trời vốn thích trêu ngươi! Khóe môi nàng khẽ động, nàng tự cảm thấy khi nhìn đôi mắt trong suốt của hắn, nàng có chút hoài niệm, cũng có chút mềm lòng!

Trước kia cũng từng có một cái tiểu hài đồng đơn thuần, cũng ngu ngốc cười với nàng như vậy, mỗi khi thấy nàng bị người khi dễ hắn đều là người đầu tiên bênh vực và bảo vệ nàng, cho dù thương tích trên người nhiều như thế nào.

Chính là đáng tiếc, chung quy đều là không phải...

ban đêm, Liễu Thần Phong được người an bài ở biệt viện của Tiễn Hào Duy, nàng ngồi tựa nửa người trên giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn qua cửa sổ, ngắm những ngôi sao trên bầu trời đêm, ngón tay nàng ở trên đùi gõ theo tiết tấu, cả người lâm vào khoẳng không lặng thinh tới cực điểm.

Nghe nói tả tướng rất quan tâm đứa con trai si ngốc này của mình, nhưng nếu thực coi trọng, tại sao hắn lại để cho Tiễn Hào Duy bị hạ nhân tùy ý khi nhục như vậy? Vậy nếu là không coi trọng, thì tại sao...

“Khụ, khụ, khụ...” Đang còn ở trong dòng suy tư, Liễu Thần Phong đột nhiên ho khan kịch liệt, nàng vội vàng lấy khăn tay từ trong lòng ra bưng kín miệng mình, thân thể buộc chặt, một bàn tay kia gắt gao nắm lấy đệm chăn. Một khắc sau, cho đến khi cơn ho qua đi, lúc này nàng mới buông ra bàn tay của mình, màu máu đỏ tươi còn in trên tấm khăn làm cho con ngươi nàng co rụt lại, năm chặt lấy khăn tay lau đi máu nơi khóe môi, cả người suy yếu nằm xuống giường. Thân thể thi thoảng còn phát ra một chút đau đớn run rẩy, nhưng nếu có người thì chắc sẽ cảm nhận được hơi thở quanh người nàng đã lạnh hơn vài phần.

Liễu Thần Phong vẫn như cũ khoác một thân áo quần rách nát, Tiễn Tiệp Hương có mang quần áo sạch sẽ cho nàng nhưng bị nàng từ chối. Đã nhiều ngày nay nàng ở cùng một chỗ với tên công tử ngốc Tiễn Hào Duy, nghe hắn nói nhìn hắn cười. Hai người cũng không có trao đổi nói chuyện với nhau cái gì nhưng mọi người đều cảm nhận được Tiễn Hào Duy mấy ngày nay vui vẻ vô cùng. Tựa hồ như trong mắt Tiễn Hào Duy, Liễu Thần Phong là cứu tinh của hắn, là thân nhân bằng hữu của hắn.

Trời còn chưa sáng rõ, Tiễn Hào Duy đều như thường lệ đến gõ cửa phòng Liễu Thần Phong, bởi vì hắn căn bản không biết cách không chế lực đạo của mình nên mỗi lần đều giống như muốn phá tan cánh cửa phòng nàng. Mà mỗi khi nàng mở ra cánh cửa phòng đầu tiên đều sẽ nhìn thấy đôi má lúm đồng tiền đang cười của hắn.

Tiễn Hào Duy ngây ngô lấy từ trong lòng ra một bọc gì đó được bao quanh rất kĩ lưỡng, “Ca ca, cho ngươi ”. Hắn cẩn thận đưa bọc nhỏ đó vào trong tay Liễu Thần Phong, “Ca ca ăn, ăn…” Ở bên trong có gì nàng không rõ lắm, nhưng nàng có thể nhận ra được hương vị bên trong đó là mùi vị của thịt mỡ. Ở một nơi như Ngọc Ân Tự…

Mỗi ngày đều diễn ra như vậy, chưa từng gián đoạn.

Ý tưởng của ngốc tử này cũng rất đơn giản, Liễu Thần phong hiểu được tâm tư đơn thuần của hắn.

Hôm nay, nàng ngồi nhìn Tiễn Hào Duy chơi đùa, đột nhiên có một đám người xông vào trong phòng đánh vỡ tất cả im lặng lâu ngày nay. Cầm đầu đám thị vệ này là một gã nam tử trung niên.

“Quản gia!” Tiễn Hào Duy là người đầu tiên nhận ra đối phương, dứt lời hắn lại lập tức đem bùn đất cầm trong tay mình chát lên trên mặt, hướng về phía quản gia cười cười.

Tiễn Tiệp Hương đi ra ngoài cửa phòng, nhìn đám người tới đôi mắt nhanh chóng co rụt lại, rồi gật đầu với người vừa tới: “Lưu bá!”

Trung niên nam tử này nhìn thấy hai người lập tức tươi cười hành lễ thỉnh an, “Tiểu thư! Thiếu gia! Hai người đều mạnh khỏe đều tốt, lão nô theo lệnh lão gia đến đón thiếu gia hồi phủ.”

Một mặt hắn nói, một mặt không quên đánh giá Liễu Thần Phong: “Vị này là..?” Thần sắc Lưu bá này không tốt chút nào, hắn nhíu mi hỏi.

“Quản gia không tốt, tránh gia…” Đúng lúc này, Tiễn Hào Duy một tay cầm bùn đen hung hăng ném vào người Lưu Bá, “Ca ca không sợ nga, không sợ..” Tiễn Hào Duy nhanh chóng cầm tay áo Liễu Thần Phong, hắn thở phì phì trừng mắt với Lưu bá.

Lưu bá né đầu, tránh thoát công kích từ Tiễn Hào Duy, nhìn ra được thiếu gia đối với người lạ này rất để ý, đáy mắt hắn liền phát ra bất mãn. Mắt thấy Tiễn Tiệp Hương đối với mình lắc đầu ngăn cản, Lưu bá lúc này mới miễn cưỡng áp chế tất cả nghi hoặc trong lòng xuống.

“Đồ dùng đại ca ta đều đã thu thập tốt, hiện tại chỉ cùng phương trượng bái biệt là có thể lên đường.” Tiễn Hiệp Hương nhìn về phía Liễu Thần Phong, “ Đại ca ta nếu như đã vừa ý công tử, xin mời công tử cũng cùng chúng ta hồi phủ đi thôi.”

Liễu Thần Phong ra vẻ chần chờ: “Tại hạ…”

“Đúng rồi, cùng nhau, cùng nhau về nhà…” Liễu Thần Phong chưa kịp nói hết câu, Tiễn Hào Duy đã hốt hoảng lên tiếng trước, hắn đột nhiên nắm chặt tay Liễu Thần Phong, hưng phấn kêu lên.

Lưu bá ngưng mâu, dường như đã rất lâu rồi hắn không nhìn thấy thiếu gia vui vẻ như vậy. Hắn nhìn Liễu Thần Phong, rồi sau đó âm thầm xua tay với những người phía sau.

Đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, Liễu Thần Phong nhanh chóng chú ý một gã thị vệ đứng sau Lưu bá vừa thu đao trở về.

----

Xe ngựa to lớn chạy trên đường.

Nội thất xe ngựa hết sức xa hoa, mỗi một góc cạnh bên trong đều được điêu khắc mài giũa vô cùng cẩn thận tinh tế, một cây đàn hương phá vỡ quy tắc đặt ở giữa, khói trầm hương trên kỉ án lượn lờ vây quanh ánh sáng thâm trầm u ám của viên ngọc đen khảm trên nó, phía trên mặt bàn, vô ý nhìn đều thấy khảm dạ minh châu sáng loáng…

Trên tháp thượng lót lông cáo mềm mại, huyền y nam tử nhắm hờ mắt, không nghe rõ tiếng hít thở của hắn, thực tình không nhìn ra hắn ngủ hay là tỉnh.

“Tiến vào” Bạc môi hé mở, ngữ điệu lãnh khốc vô tình, con mắt vẫn nhắm hờ kia lúc này toát ra một tia liễm diễm.

Một hắc y nhân không biết từ đâu xuất hiện, dâng lên nam tử mật thư rồi sau đó kính cẩn lui xuống.

Cánh tay vừa chuyển, mật thư ở giữa những ngón tay trắng nõn của nam tử liền bị đốt hết sạch, khóe môi nhất câu, từ ánh mắt hắn toát ra hàn quang... thật không ngờ có người ẩn mình sâu như vậy đây. Một khi đã muốn ẩn như vậy, hắn cũng nên giúp đỡ một chút mới phải:

“Một quân cờ này, phế!” Lời nói lạnh lẽo tuyệt tình truyền ra không trung, hắc y nhân bên ngoài liền lĩnh mệnh rời đi.