Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng

Chương 28




Diêu Hòa là một ngọn yêu sơn, chướng khí dày đặc quanh năm không tan, tầng mây trắng đục hạ thấp bay tà tà, bao trùm không gian là một bầu không khí u ám, quỷ dị, dù là ban ngày nhưng vẫn không thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Có một dòng sông Tù Nhan chảy quanh chân ngọn núi, lệ khí vô cùng nặng. Đến ta cũng bị chướng khí vô cùng độc hại của nơi đây làm cho khó chịu mấy phần, người trần mắt thịt khi đứng cách xa một dặm cũng bị chướng khí của Diêu Hòa làm cho thất khiếu, da thịt tan chảy thành đống bầy nhầy.

Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, là nhưng yếu tố tạo nên phong ấn được hạ lên Qủy Khốc. Năm hệ ngũ hành này có liên hệ vô cùng chặt chẽ với nhau, có mối quan hệ tương sinh, phản sinh, tương khắc, và phản khắc. Bởi vậy thuật phong ấn này rất khó có thể phá vỡ, nhưng nói tuyệt đối không thể phá vỡ thì điều này không hoàn toàn đúng. Nếu một khi có thể phá giải được một trong năm yếu tố trên, những yếu tố còn lại không cần phá cũng tự động tiêu tán.

Năm xưa sư phụ, dùng Thổ, Mộc, Thủy khắc chế đầu, thân và đuôi xà khiến Qủy Khốc không thể nào trở mình được trong trận pháp, Hỏa để phong ấn xương cốt, Kim để phong ấn tâm và hồn phách của Ma quân. Cứ vào đêm Tân Nguyệt mỗi tháng, khi mặt trăng trên trời không xuất hiện, cũng chính là lúc phong ấn trở nên yếu đi, khi đó cũng chính là thời điểm yêu khí thịnh thế, mặc dù điều này không mấy có lợi đối với ta, nhưng lại là dấu hiệu để phát hiện ra lỗ hổng trong trận pháp thuật phong ấn rõ rệt nhất. Nhẩm tính còn hai ngày nữa mới tới ngày Trăng Non, ta đi sớm hơn một chút, một là vì cần chuẩn bị một số thứ cần thiết, hai là ta chưa bao giờ đến đây, bởi vậy cần có thời gian để tìm hiểu địa hình.

Ta dựng một căn nhà nhỏ ở dưới chân núi, cách dòng sông Tù Nhan một đoạn, ở đó nghỉ ngơi tịch dưỡng trong hai ngày.

Đến ngày thứ hai, trong lúc đang nằm ngủ trong căn nhà nhỏ của mình, bỗng ta nghe thấy có tiếng nổ ầm rất lớn. Nói chính xác hơn là tiếng động long trời nở đất đó càng ngày càng lớn, mặt đất rung lên bần bật, mấy đồ đạc thiết yếu ta trưng dụng trong phòng rơi xuống đất vỡ tan. Ta có hơi bực mình, phá vỡ giấc ngủ ngon của ta, lại còn phá hoại đồ của ta, thật không biết điều gì cả. Ta quyết định ra ngoài xem thử có chuyện gì xảy ra.

Từ xa đã thấy trên không trung một con Giao Long vẩy bạc khổng lồ đang oằn mình giao đấu với một ai đó, cuộc chiến xảy ra rất ác liệt, cây cối xung quanh bị đấu khí làm cho đổ rạp hết xuống mặt đất, khói bụi mịt mùng sỏi đá văng tứ tung, trên trời yêu vân cuồn cuộn giống như một bàn tay ma quái đen xì trực chờ như muốn nuốt chửng cả mặt đất, gió núi như cào thốc toàn bộ tất cả điên cuồng gào rú. Tiếng gầm gào của con Giao Long, tiếng kim loại va vào nhau, kiếm khí tỏa ra ngùn ngụt chói lòa, từ những đám mây đen khổng lồ thiên lôi đánh xuống rạch tan mặt đất vang lên tiếng nổ ầm uỳnh cực lớn.

Đúng là một màn đấu chiến vô cùng đặc sắc, hoành tráng, nhất thời khiến ta quên đi bực tức khi nãy, xong lại hối hận vì không được nắm rõ tường tận diễn biến của cuộc chiến từ đầu tới giờ khắc hiện tại. Ta ngồi xuống một thân cây bị đổ khá to để thưởng thức màn hoành chiến ác liệt ấy, chỉ tiếc là không có cái gì để nhấm nháp, làm cho sự thú vị giảm đi ít nhiều. Cuộc chiến xảy ra rất ác liệt, con Gia Long kia hiện đang ở thế yếu, cố hết sức vùng vẫy chống trả, biết bản thân không thể đánh thắng cũng nhất quyết khiến kẻ đã đánh bại mình phải bị tổn thương không nhỏ.

Làn khói bụi xám xịt còn chưa kịp tản đi hết, đã thấy một vệt sáng màu xanh lam chói lòa lao vút về phía con Gia Long. Con Giao Long rú lên một tiếng rung chuyển trời đất, ghê rợn như mê khóc quỷ hờn, ta phải bịt tai lại để khỏi bị ma âm đó làm ảnh hưởng tới thính giác, bóng áo màu xanh lam tung bay như cánh bướm lao vút trong không trung, xung quanh thân người như có một lớp ánh sáng bao chùm, kiếm một lần nữa vung lên, chém đôi con Giao Long to lớn hung hăng ra làm hai mảnh, đường kiếm nhanh và chuẩn, vết cắt mảnh mà dứt khoát. Máu văng ra, hòa cùng với nước mưa sầm sập đổ xuống một màu đỏ sẫm u ám. Ánh sáng bạc làm chói lòa con ngươi khiến ta không kìm nén được mà che tay nhắm mắt. Tai nghe thấy tiếng thân hình đồ xộ của con Giao Long đổ ập xuống mặt đất, chấn động vài hồi. Phải mất một lúc sau khi ánh sáng dần dần dịu lại, ta hạ tay che mắt xuống, nhìn thấy phía trước thấy khói bụi chưa kịp tản ra. Vậy là kết thúc rồi sao, chán quá.

Ta bĩu bĩu môi, đương lúc định phẩy tay áo đi về, bỗng như lờ mờ nhìn thấy có cái bóng nào đó đang chuyển động phía trước, ta dừng chân đứng lại, mày hơi nhíu nhìn bóng người đang dần bước ra khỏi làn khói. Kiếm khí trên thanh trường kiếm chưa tiêu tán hết, vẫn phát ra những tia sáng màu xanh lam dịu nhẹ lại như có chút sát khí mạnh mẽ, tiên khí trầm ổn thâm hậu bao chùm lấy bóng người vận trường bào màu lam, dưới vạt áo thêu hoa văn thần long chìm bằng chỉ vàng óng ánh. Chàng phóng khoáng bước đến, mái tóc trắng được gió thổi tung bay, khuôn mặt tuấn mĩ y nguy, vừa trải qua một cuộc giao đấu ác liệt mà thần thái vẫn bình thản như thường, đôi mắt phân rõ lòng đen lòng trắng trong veo không chút dối lừa.

Ồ, thật là có duyên. Người đứng trước mặt ta hiện tại, không phải là Thiên Ẩn, thì còn là ai vào đây?

Vừa nhìn thấy ta, hắn có hơi ngạc nhiên.

- Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp ngươi ở đây. – Ta vẫy tay cười cười vô cùng thân thiện, thiết nghĩ, vẫn là nên chào hỏi nhau mấy câu cho phải phép.

Thiên Ẩn bước về phía ta, khuôn mặt băng lãnh đẹp đẽ hiếm hoi nở một nụ cười nhàn nhạt.

- Thật trùng hợp.

Hóa ra vệt sáng màu xanh lam lúc nãy, lại là Thiên Ẩn. Con Giao Long đó, thoạt nhìn đã biết không phải chỉ là con hung thú bình thường, không dễ dàng gì khi hạ được một con vật hung tợn và hiếu chiến như thế. Vậy mà Thiên Ẩn, hắn ta có thể hạ nó chỉ bằng một kiếm trong tay, quả nhiên là danh bất hư truyền, đã khiến ta mở mang tầm nhìn được một phen.

- Giao Long mấy ngàn tuổi, lại chỉ một nhát kiếm là đã nằm phơi thây thế kia. Ta cứ tưởng mình nhìn nhầm, nhưng hóa ra không phải vậy. Là do ta nhìn không ra sự uy dũng của ngươi, nay được tận mắt chứng kiến, thật khiến người ta cảm phục. – Ta khách khí nói.

- Ta…Nàng nghĩ thế nào thì đó chính là như vậy đấy. – Thiên Ẩn vừa tra kiếm vào vỏ, vừa nói.

Mới đầu, ta còn cho là hắn kiêu ngạo, nhưng sau đó lại nhận thấy rằng, hóa ra hắn không kiêu ngạo, mà chẳng qua hắn không muốn giải thích. Suy nghĩ là của riêng cá nhân từng người, quả thật không thể nào điều khiển hay thay đổi những suy nghĩ trong đầu người khác theo ý mình được.

- Sao nàng lại ở đây? - Hắn hỏi.

- Ta chỉ vô tình đi ngang qua. - Ta đến núi Diêu Hòa để tịnh hóa yêu khí, vì tiếng động to lớn làm cho tỉnh giấc, tò mò và bực tức bởi kẻ phá đám và đáng ghét nào đó nên mới tới đây. Ta nói mình vô tình đi ngang qua cũng chẳng sai chút nào.

- Vân du thiên hạ? – Thiên Ẩn nghiêng đầu hỏi ta, mày hơi nhướn lên.

- Ngươi nghĩ thế nào, thì chính là như vậy đó. – Ta nheo mắt, bắt chước câu nói của hắn, hỏi lại một câu. Câu nói vừa dứt, Thiên Ẩn hơi ngẩn người ra, sau đó bật cười:

- Nàng …thật thú vị…

Con Giao Long vừa bị tiêu diệt, chướng khí bắt đầu tản ra trong không trung, một mùi hôi thối bốc lên vô cùng khó chịu, không nên ở đây quá lâu, nghĩ vậy, ta liền nói.

- Ta có việc, phải đi trước…. – ta dứng dậy, thì đột nhiên có cái gì đó kéo mạnh lại, bước về phía trước, không được, nhích về phía trước thêm một chút nữa, cũng không được. Ta hiếu kì, quay lại nhìn, hóa ra là vạt áo bị mắc vào cành cây gần đó, ta kéo mãi mà không được, lại ngước mắt nhìn lên thấy Thiên Ẩn đang mỉn cười nhìn ta, trong đáy mắt ánh lên vẻ thích thú, điều này khiến ta hơi bực mình, cũng có chút thẹn thùng, nhất thời quên luôn cả việc dùng pháp thuật để cắt đứt vạt áo đó đi, ra sức kéo kéo, nhưng kéo mãi mà vạt áo đó vẫn không ra, ta bặm môi, càng cố chấp muốn kéo nó mạnh hơn.

Đột nhiên có một đường sáng lóe lên, vừa nhìn thấy nó thì cả người ta đã theo đà ngã về phía sau, nói chính xác hơn là ngã lên người Thiên Ẩn, khiến cả hai cùng bổ nhào xuống đất.

Ta “á” lên một tiếng, chỉ nghe phía dưới vang lên một tiếng “hự”, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Ẩn. Khoảng cách gần như vậy, ta còn có thể cảm nhận hơi thở của Thiên Ẩn, cũng có thể ngửi thấy một mùi hương vô cùng dễ chịu toát ra từ người hắn, giống như cái hôm ta bị rơi xuống từ đám tường vân nọ, lúc hắn đỡ lấy ta, mùi hương dễ chịu này cũng như bao chùm ta lúc đó, vô cùng dễ chịu, muốn hít hà mãi không thôi. Không biết hắn dùng loại hương liệu gì, điều này khiến ta cứ thắc mắc mãi. Mãi về sau ta mới biết rằng, đây đích xác là mùi của… nam nhân, chỉ có trên người hắn mới tỏa ra mùi hương kì lạ và đặc biệt tới vậy.

Ta nhất thời hơi ngây người ra, một lúc sau mới định thần lại, liền vội vàng chống tay ngồi dậy.

- A…xin lỗi, ta..ta không cố ý. – Không hiểu tại sao ta có chút xấu hổ, mặt mày có chút nóng lên. Thật kì lạ, trước đây ta với Vũ Lỗi, thậm chí còn thân mật hơn bây giờ nhiều, tại sao ta lại không cảm thấy ngại ngùng, còn với Thiên Ẩn lại khác. Ta trước nay không mấy tiếp xúc với nam nhân, những gì trước kia đối với Huyết Vương, ta hiện tại vẫn chưa thể nhớ lại hết được, chút cảm xúc thuần túy cũng chỉ mờ nhạt không rõ ràng. Còn Vũ Lỗi, dù cũng là nam nhân, nhưng chắc từ nhỏ đã ở bên cạnh ta, bởi vậy dù có thân mật hơn một chút thì cũng đã quen rồi. Vậy tính ra, Thiên Ẩn là người thứ ba, mà lại là người ta chỉ mới gặp một hai lần, có chút lạ lẫm. Vậy, ta ngượng ngùng như vậy, cũng là điều đương nhiên, là điều dĩ nhiên có phải không?

Ta nhanh chóng ngồi dậy, lấy lại thần thái như thường. Cảm thấy tay mình như có cái gì đó ươn ướt, ta cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy máu đầy tay, ta hốt hoảng, ngã thôi mà bị chảy máu nhiều như vậy sao? Xong, lúc này ta mới để ý, hóa ra máu không phải là của ta, mà là của Thiên Ẩn, từ cánh tay phải của hắn, máu đang chảy ra thẫm đẫm trường bào màu xanh lam, vừa rồi, hình như ta có ngã đè lên nó, máu chảy nhiều như vậy, hình như không hề nhẹ chút nào. Mày ta nhíu lại, vội nắm lấy tay của Thiên Ẩn.

- Tay ngươi sao vậy?

- Ta không sao, chỉ là vừa rồi do bất cần, bị con Giao Long đó làm bị thương, cũng không có gì nghiêm trọng. - Hắn thản nhiên nói, xem nhẹ vết thương của mình.

- Như vậy mà ngươi nói là không có gì nghiêm trọng. – ta vạch tay áo của Thiên Ẩn lên xem, nhìn vết thương hình như bị một vật sắc nhọn nào đó đâm phải, máu chảy ra rất nhiều, đến bây giờ vẫn chưa thôi chảy máu, nhìn vô cùng đáng sợ.

- Vừa rồi là không có gì nghiêm trọng, nhưng do nàng ngã phải ta, nó mới thành ra như vậy đấy. Nàng hãy chịu trách nhiệm đi.

-….