Ta Đi Rồi

Chương 33




Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

15.

"Chu tổng, Ngài tỉnh rồi."

Tôi mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là trần nhà trắng như tuyết. Tầm mắt choáng váng hai giây, mới dần dần khôi phục thanh minh. Tôi nghiêng đầu, dựa theo tiếng nói,  nhìn thấy khuôn mặt của trợ lý.

Cô ấy đứng dậy từ băng ghế, tắt màn hình điện thoại di động, khom người xuống một chút, nói: "Bác sĩ nói ngài bị hạ đường huyết, cần nghỉ ngơi thật tốt. Bên kia hội trường tôi đã liên hệ với quản lý thị trường để xử lý, không có vấn đề."

Giọng điệu cô ấy vững vàng, từng bước từng cái báo cáo công việc, nhưng nửa chữ tôi cũng không nghe được, trong đầu lặp đi lặp lại cảnh tượng trong mộng.

Tôi cho rằng tôi đang rơi lệ, trên thực tế lại chết lặng và bình tĩnh, thậm chí còn bị phân tâm nên dặn dò trợ lý làm gì tiếp theo.

Bình tĩnh lại, như thể giấc mơ này không ảnh hưởng đến tôi.

Sau khi Chu Tri Viễn qua đời, một tay tôi lo liệu hậu sự của em ấy. Theo ý nguyện của em ấy, sau khi chết hỏa táng thành tro và rải xuống biển.

Trong chuyện này, tôi không nghe em ấy, đại khái là do ích kỷ từ trong xương của một thương nhân, tôi không muốn em ấy theo đuổi tự do.

Tôi muốn giữ em ấy bên cạnh tôi.

Có lẽ tôi điên, tôi không biết.

Trong một thời gian dài, tôi không thể ngủ cả đêm, chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ nhớ đến em ấy nằm trên giường, dù tôi có la hét thế nào cũng không thể tỉnh dậy.

Cho dù là ngủ thiếp đi, tôi hầu như chỉ ngủ chập chờn, nhắm mắt lại tất cả đều tối đen, không mơ thấy gì cả.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp em ấy trong giấc mơ của tôi.

Giấc mơ quá đẹp đến nỗi trong một giây tôi chợt nhận ra rằng đây chỉ là một giấc mơ. Có lẽ khoảng thời gian sống với em ấy cũng là một giấc mơ, càng ngày tôi càng không thể phân biệt được, cũng càng ngày càng không nhớ rõ.

Tôi thậm chí còn không phân biệt được tôi yêu hay ghét em ấy.

Em ấy đối với tôi tàn nhẫn như thế nào, tàn nhẫn cho dù là ở trong mộng, cũng không muốn lừa gạt tôi, đều muốn tôi quên em ấy.

16.

Điện thoại di động của em ấy, lá thư được viết ra, tất cả mọi thứ còn lại, tôi chưa bao giờ mở nó ra.

Tôi đóng gói tất cả mọi thứ của em ấy và gửi nó trong phòng của tôi, nhưng tôi không dám nhìn.

Tôi không nghĩ những thứ đó có ý nghĩa, nó chỉ làm cho tôi đau đớn hơn, nhìn vào di vật nhớ người, nỗi buồn vô vọng. Tôi không có can đảm để mở ra, không có can đảm để đối mặt với những gì em ấy muốn nói với tôi cuối cùng.

Đôi khi, tôi nghĩ, miễn là tôi không xem, tôi có thể tiếp tục lừa dối bản thân mình rằng trên thực tế, em ấy vẫn chưa rời bỏ tôi.

Hay đúng hơn là em ấy chỉ bỏ tôi đi sống hạnh phúc ở nơi khác.

Nhưng tôi không thể chịu đựng được nữa, cuộc sống này đến cả thở thôi cũng cảm thấy đau đớn, tôi thực sự không có cách nào để chịu đựng trong một giây.

Tôi cần gì đó để giảm bớt nỗi đau của tôi và cần gì để hỗ trợ tôi tiếp tục bước đi trên cõi đời này.

"Vậy thì mở ra xem một chút." Bác sĩ ngồi trước mặt tôi với hai bàn tay đan chéo, giọng điệu bình tĩnh. Có lẽ là do nghề nghiệp nên ánh mắt cô ấy cũng dịu dàng, làm cho tôi cảm thấy bình thản.

Cô ấy nói: "Có lẽ anh sẽ cảm thấy rằng cũng có một cái gì đó tốt đẹp."

Tôi không nói gì, cũng không bác bỏ những gì cô ấy nói. Chỉ nói trong lòng, sẽ không có chuyện tốt.

Rất thường xuyên, tôi cảm thấy mình như một vong hồn lang thang, trôi nổi giữa thế gian này, không có bất kỳ ràng buộc, cũng không có người hay những điều đáng để tôi lưu luyến.

Chu Tri Viễn chết, liên hệ giữa tôi với thế giới này cũng bị cắt đứt.

Tôi kiếm được rất nhiều tiền, có vô số tài sản, mỗi ngày đi lang thang trên các lĩnh vực danh tiếng, xuất thân đã ngậm thìa vàng, có cuộc sống mà ai ai cũng hâm mộ cũng ao ước.

Nhưng vậy thì có ích lợi gì.

Tôi không thể mua được một gia đình hạnh phúc của mình bằng tiền, không thể mua thời thơ ấu đã mất của mình, không thể mua được người tôi yêu.