Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn

Chương 42: Chương 39-2






Nhóm võng hồng ký hợp đồng cùng lúc với Nhiễm Chương, lúc này hâm mộ đến điên rồi.
Có thể chấp nhận đầu quân cho Khải Tinh cũng đã nói rõ danh tiếng của bọn họ không mấy nổi trộ, phần lớn là phù dung sớm nở tối tàn.

Hoặc là không có hoạt động, hoặc là môi trường cạnh tranh khắc nghiệt, độ nổi tiếng nên nhanh chóng giảm đi.
Võng hồng bọn họ còn chưa ai ký được hợp đồng lớn như vậy.
Bọn họ có thể tưởng tượng được, sau này nhất định sẽ còn rất nhiều công ty tới tìm Úc Tưởng.
Nếu đổi thành người khác, lúc này hẳn là đã lập tức đồng ý, tranh thủ kiếm thật nhiều tiền.

Cho nên khó trách, võng hồng đều muốn vớ được phú nhị đại, không cần biết bị người ta gièm pha ra sao, chỉ cần có thể lên hotsearch, tạo nhiệt là được...
Càng không nói đến, phú nhị đại không thể so nổi với người kia.
Đối tượng của Úc Tưởng là thương nhân a.
Không bao lâu, đã có không ít người tới.
Trong vòng một buổi sáng, từ những những công ty kia, Úc Tưởng đã kiếm được hai mươi vạn, mười một vạn, tám vạn......!Tổng cộng 80 vạn tiền phí quảng cáo.
Cô cũng chỉ là cùng Nhiễm Chương chơi game thôi mà a!
Sau cùng, còn có hợp đồng phát ngôn cùng công ty chủ quản game Nông trại vui vẻ"
Bởi vì hạng mục kinh doanh của hai bên khác nhau, cho nên tạm thời không có quan điểm bất đồng.
Hiện tại Flyk còn nghèo, không thể lập tức chi ra con số quá lớn, chỉ có thể trả trước 100 vạn, sau đó hứa mỗi tháng sẽ trả thêm 1% hoa hồng.
Công ty còn lại không giống, mỗi năm bọn họ chi đến mấy trăm vạn cho phí quảng cáo, cho nên rất sảng khoái chi ra số tiền 330 vạn.
"Úc tiểu thư cảm thấy giá cả thích hợp không?" Người phụ trách hỏi.
Thật là mẹ nó! Mỗi hạng mục đơn giá cũng từ 50 vạn đến 80 vạn.
Anh Anh nghe đến líu lưỡi.

Trong lòng nói, cho dù mấy năm gần đây có lạm phát đi chăng nữa cũng không đến mức này chứ! Úc Tưởng kiếm được tiền nhiều như vậy hẳn là sướng tê người rồi a!
"Úc tiểu thư chỉ cần chơi game này ít nhất nửa năm, sau đó ở những nền tảng khác muốn quảng bá thế nào cũng được.

Nội dung vlong vẫn là dạng bài viết đi, chỉ cần gửi bản thảo cho chúng tôi duyệt trước là được."
"Nếu có sản phẩm mới, chúng tôi nhất định sẽ ưu tiên Úc tiểu thư a."
Úc Tưởng nghe xong, mặt không đổi sắc.

Cũng không có cách nào.
Lúc trước Trữ Lễ Hàn giúp cô nâng phí chia tay lên cao như vậy, cô còn chưa cảm thấy gì kia kìa!
Người phụ trách bị thái độ bình tĩnh của cô làm cho giật mình, vị Úc tiểu thư này hình như không có thiếu tiền phải không?
Cũng vì vậy mà ánh nhìn của anh ta về Úc Tưởng càng thêm phần kính nể, lúc ra về còn tặng cô quà lưu niệm.
Đôi tình lữ vô cùng muốn đề cử mình, nhưng nhìn xem, người ta từ đầu đến cuối còn chẳng để bọn họ vào trong mắt.
Úc Tưởng lười biếng lên tiếng: "Ân, chờ có tiền quảng cáo rồi.

Bên kia nếu là yêu cầu quay video hay chụp hình gì, tôi sẽ báo với mọi người."
Hợp đồng lần này, cô cảm thấy chắc chắn là mình cọ được từ weibo của Trữ Lễ Hàn và buổi phát song trực tiếp của Nhiễm Chương.
Úc Tưởng mặc dù rất thích tiền, nhưng đợi khi 80 vạn cộng vào tải khoản, cô lập tức chuyển cho Nhiễm Chương 40 vạn.
Trong nguyên tác, Nhiễm Chương không phải một trong các nam phụ, mà chỉ là nhân vật thỉnh thoảng mới xuất hiện thôi.
Cho nên Úc Tưởng không dám mặc dày trục lợi từ anh ta được.
Nếu như là cọ hào quang, vậy thì quy ra tiền trả lại, như vậy sau này mới dễ làm việc.
Edit: Ding Ding
Nguồn wattpad: annieannie17398
Chờ xong việc, Úc Tưởng đã đói đến mức da bụng dán vào lưng rồi.
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường.
Mẹ nó! Vậy mà đã qua buổi chiều rồi.
"Buổi chiều có lẽ tôi không ở lại được......" Úc Tưởng vừa nói vừa đi ra ngoài.
Mọi người không nói gì.
Đến nhân viên mới cũng phải câm nín.
Đừng nói là một buổi chiều, cho dù ngày mai, ngày kia nữa cô không đến cũng đều được a.

Công trạng hôm nay của cô, cũng đủ để nuôi sống cả công ty rồi!
Ninh Ninh ngồi trong góc, nhìn theo bóng dáng của Úc Tưởng, thầm cảm thán.
Học tỷ thật lợi hại, còn hơn cả tưởng tượng của cô......!Sao chị cô lại luôn nói học tỷ sống dựa vào đàn ông chứ!
Úc Tưởng vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Trữ Lễ Hàn: "Ngại quá.

Bây giờ Trữ đại thiếu có rảnh dùng bữa trưa không?"
Trữ Lễ Hàn: "Không rảnh lắm."
Cái gì mà không rảnh lắm?
Úc Tưởng chớp chớp mắt.
Úc Tưởng: "Bữa trưa anh không rảnh, bữa tối không có thời gian, vậy ngày mai tôi mời anh ăn sáng nhé?"
Trữ Lễ Hàn: "Bữa khuya đi."
Úc Tưởng ánh mắt giật giật, cô cảm thấy ba chữ này là đang ám chỉ chuyện khác.

Nhưng tâm tư của Trữ Lễ Hàn lại quá khó nắm bắt.
Cho nên, có lẽ chỉ là cô nghĩ nhiều thôi.
Úc Tưởng đáp: "Được."
Trữ Lễ Hàn "Ừm" một tiếng, mới tắt điện thoại.
Thư ký Vương không hiểu, lúc đầu trưa nay Trữ đại thiếu quả thật không rảnh, nhưng sau đó lại nói muốn dời lịch trình, để trống thời gian? Sau đó, chờ đến trưa, Úc tiểu thư gọi điện thoại tới, thì Trữ đại thiếu lại nói không rảnh lắm?
Trữ Lễ Hàn như là nhìn ra mơ hồ của thư ký Vương, anh nhàn nhạt lên tiếng: "Hôm nay phía công ty game sẽ tới tìm cô ấy hợp tác, nói chuyện hẳn sẽ tốt khá nhiều thời gian."
Thư ký Vương buột miệng thốt ra: "Sao Đại thiếu lại biết?"
"Ông chủ bên đó gọi điện thoại cho tôi."
Thư ký Vương "chậc" một tiếng: "Cho nên, ông ta muốn tranh công sao?"
Trữ Lễ Hàn không nói tiếp.
Dù sao chuyện này cũng không quan trọng.
Quan trọng là......!Trữ Lễ Hàn nắm được hợp đồng trong tay, nói: "Con người của Úc Tưởng, muốn khiến cô ấy áy náy quả thật là khó."
Được rồi.
Cho nên ngài muốn cô ấy chủ động hẹn ngài, sau đó lại trễ hẹn.

Sau đó lại vì áy náy mà mời ngài dùng bữa tối? Bữa tối......!Thư ký Vương hơi ngừng một chút, này không phải là cái kia đúng không?
Anh thật sự không xác định được, bữa tối này là một bữa ăn xa hoa ở nhà hàng, hay là ăn Úc tiểu thư đây a.
Chớp mắt đã đến tối.
Buổi tối 9 giờ rưỡi.
Trữ Lễ Hàn tới Ngự Thái.
Anh ở cửa gọi cho Úc Tưởng.

Úc Tưởng nhận điện thoại rất nhanh: "Bên ngoài lạnh quá, tôi định đặt người ta giao tới, anh thấy sao?"
Trữ Lễ Hàn: "Không vấn đề." Sau đó anh khẽ ngừng một chút, bình tĩnh hỏi: "Có thứ muốn cho em xem."
Úc Tưởng:?
Cho tôi xem bảo bối của anh sao?
Úc Tưởng hỏi: "Đó là gì?"
Trữ Lễ Hàn: "Em đã thấy qua kim cương và ngọc được cắt ra từ nguyên thạch chưa?"
Úc Tưởng: "Chưa."
"Muốn xem không?"
"......!Muốn!"
Thư ký Vương: "......"
Bá đạo, ngài là nhất rồi!
Ngài đi tra tấn Hà Khôn Dân, bắt ông ta công khai xin lỗi để dỗ Úc tiểu thư.

Sau đó ngài còn từ chỗ Cao Học Huy mang về hai khối ngọc cũng là để câu Úc tiểu thư luôn?
Có thể thích ngọc lục bảo, sao có thể không thích kim cương và ngọc nguyên khối chứ?
Úc Tưởng tùy tiện khoác chiếc áo lông vừa mua ở siêu thị vào, sau đó đi ra ngoài.
Trữ Lễ Hàn kêu thư ký Vương đi đón cô.
Thư ký Vương nói: "Nguyên thạch rất lớn, cho nên đã chuyển vào biệt thự rồi, đành phải phiền Úc tiểu thư đi qua đó......"
Úc Tưởng nhẹ nhàng hít hít cái mũi: "Không sao, chỉ là nhờ thư ký Vương chút nữa nhận cơm giúp tôi nhé!"
Thư ký Vương lập tức đồng ý.
Úc Tưởng vừa vào đến cửa, ngẩng đầu, liền nhìn thấy Trữ Lễ Hàn đang ngồi trên ghế sô pha.
Căn biệt thự này của mẹ Trữ Lễ Hàn bày trí theo phong cách truyền thống.
Mang hương vị hoài cổ nhưng không lỗi thời, mà còn toát lên sự sang trọng, khí chất riêng.
Nhưng mà, thứ hấp dẫn Úc Tưởng nhất lại là hai khối thạch lớn đặt giữa phòng.
Trong đó có một khối đã được cắt và lau rửa sạch sẽ, lộ ra phần ngọc bên trong.

Úc Tưởng không hiểu lắm về ngọc, nhưng liếc mắt một cái đã cảm nhận được sự quý giá của nó.
Hệ thống ghen tị nói: [Trong nguyên tác, nữ chính cũng cùng nam chính đi Miến Điện lấy nguyên thạch...]
Cốt truyện này đi lệch quá rồi...
Úc Tưởng nghĩ một chút, nói: Sau đó đại tiểu thư chủ nhân khối ngọc này còn thích nam chính nữa đúng không.

Anh nói xem, thật kỳ quái.

Tại sao đi đâu cũng gặp người thích Lăng Sâm Viễn? Ở đâu cũng đụng phải kẻ muốn làm hại Ninh Ninh vậy?
Hệ thống: [Bởi vì bọn họ là nhân vật chính.]
Úc Tưởng khịt mũi coi thường.
Cô bước đến gần, thấp giọng kể cho Trữ Lễ Hàn nghe hôm nay cô đã ký được những hợp đồng gì.

Dù sao cũng là cọ nhiệt của anh, đương nhiên phải nói rõ ràng
Trữ Lễ Hàn trầm giọng đáp một tiếng, cũng không hỏi lại có phải cô muốn cảm ơn mình không.
Úc Tưởng nghiêng đầu hỏi: "Trữ đại thiếu đói bụng chưa?"
Trữ Lễ Hàn: "Còn tốt."
Úc Tưởng: "Ân, tôi cũng không đói, vậy lại chờ một lát đi."
Trên bàn, hơi nước từ ấm trà bay lên dần tan trong không khí.
Úc Tưởng khom lưng nâng tách trà lên, cúi đầu nhấp một ngụm.

Cô không biết phẩm trà, nhưng cũng cảm nhận được trà này rất thơm.
Sau đó Úc Tưởng mới đi tới trước khối ngọc, thấp giọng hỏi: "Này không phải đã cắt ra rồi sao?"
Trữ Lễ Hàn chậm rãi đứng dậy, đi tới phía sau cô, thấp giọng nói: "Vẫn chưa cắt vào trong."
Úc Tưởng đối với thứ này dốt đặc cán mai, chỉ biết là nó đẹp thôi.
Cô đưa tay sờ thử, thấp giọng hỏi: "Cái này gọi là gì? Băng chủng? Băng keo chủng? Đậu chủng? Loại này không có vết rạn, cho nên là cực phẩm sao?"
(Hmmmm, bên trên là các chủng loại ngọc, Ding cực kỳ không rành nên đính kèm link phân loại chủng ngọc nha.

Các bạn có thể tham khảo thêm: https://rubystone.com.vn/kien-thuc-phong-thuy/phi-thuy-la-gi-cac-chung-loai-va-cach-danh-gia-phi-thu...)
Trữ Lễ Hàn: "Tôi dạy em phân biệt?"
Úc Tưởng: "Được a......" Nếu anh nói ai nhìn thấy đều có phần, hoặc cho tôi luôn cả khối này càng tốt a!
Trữ Lễ Hàn rũ mắt, dừng ở cổ cô, dấu vết ám muội lần trước vẫn còn.
Anh cảm thấy cổ họng mình bỗng căng chặt.

Sau đó lại nghĩ tới, người cô dễ lưu lại vết như vậy, hẳn là lần tới anh nên mua thuốc mỡ cho cô, hoặc tốt hơn là đưa cô tới bệnh viện kiểm tra một chút.
Trữ Lễ Hàn thu lại dòng suy nghĩ, giống như không chút để ý hỏi: "Ân, lão sư có thù lao không?"
Hệ thống tuổi còn nhỏ, nghe câu nói này vẫn chưa phát hiện ra vấn đề.
Cho đến khi nó nhìn thấy Úc Tưởng xoay người, nhón chân, nhẹ hôn lên yết hầu của Trữ Lễ Hàn.
Việc lớn không tốt a!
Hệ thống lúc này mới nhớ, trước đó Úc Tưởng có nói, cô thật là giỏi, muốn tự thưởng mình *beep* Trữ Lễ Hàn một cái.
"Xoảng" một thanh âm vang lên.
Trữ Lễ Hàn bế Úc Tưởng lên.
Tách trà trong tay Úc Tưởng rơi xuống đất, mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi, nhưng cũng không bằng đổ vỡ trong tâm hệ thống lúc này.
Trữ Lễ Hàn nâng eo Úc Tưởng, đặt cô ngồi lên khối ngọc thạch.
"Đây là Chủng băng violet, nặng 553 cân."
Hệ thống nghe đến đây, trong đầu ầm ầm vang lên.
Không đúng.
Trong nguyên tác, khối ngọc mà nam chính và nữ chính trong nguyên tác lấy về cũng là Phỉ thúy Băng chủng violet, cân nặng không sai biệt là 553 cân! Vật đính ước của bọn họ chính là khối ngọc này a!
Như thế nào lại đến tay trùm phản diện rồi???
Không có ai để ý đến hệ thống đang hốt hoảng.
Lúc này Trữ Lễ Hàn nâng gáy Úc Tưởng lên, sau đó ấn cô xuống thật mạnh, anh rũ mắt, thấp giọng hỏi: "Như vậy có phải sẽ xem được rõ hơn phải không?"
Úc Tưởng ngồi trên khối ngọc màu tím nhạt, nghiêng mặt đi, nắm tay cô khẽ cuộn lại, chạm xuống bề mặt phỉ thúy.
Trong mắt cô lúc này không phải là sắc tím, cũng chẳng có sắc xanh của ngọc.
Úc Tưởng đặt tay lên thắt lưng Trữ Lễ Hàn, nhẹ nhàng chớp mắt, hỏi lại: "Trữ đại thiếu lần này có chuẩn bị không?"
Đáy mắt anh xuất hiện ý cười nhàn nhạt, nhưng rất nhanh lại trầm xuống.
Anh thấp giọng nói: "Dây sạc, đã chuẩn bị."
Lời nói đầy ám chỉ.
Úc Tưởng đưa tay xuống, từ trong túi quần anh lấy ra một cái hộp.
Cô đột nhiên có chút tò mò: "Đại thiếu tự mình mua sao?"
Trữ Lễ Hàn tạm dừng, lên tiếng: "Ừ."
Úc Tưởng khó khăn tưởng tượng ra dáng vẻ đó của anh.
Một người tính cách tự phụ, lúc nào cũng cao cao tại thương mà lại tự mình đi mua thứ này......
Úc Tưởng mở ra hộp.
Trữ Lễ Hàn bóp eo cô.
Áo khoác của Úc Tưởng nhanh chóng rơi xuống, lẫn vào mảnh vỡ của tách trà lúc nãy.
"Có chút lạnh." Úc Tưởng nhẹ giọng nói.
Cho dù điều hòa đã bật, nhưng bản chất phỉ thúy vốn dĩ là lạnh.
Trữ Lễ Hàn ánh mắt sâu hút, nhìn chằm chằm cô.
Đá phỉ thúy mặc dù rất đẹp, nhưng sắc tím kia ở trước cô vẫn trở nên mờ nhạt.
"Ừ, vậy phải ôm chặt vào." Trữ Lễ Hàn nói.
Con mẹ nó!
Hệ thống hỏng máy tại chỗ.
Phỉ thúy vốn dĩ thuộc về nam chính và nữ chính rơi vào tay các người thì thôi đi, các người còn dám ngồi trên đó làm chuyện xấu ư!
Sét nhất định sẽ đánh chết các người a!
Hệ thống không còn cách nào nhìn thẳng vào cốt truyện nữa rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi thật kỳ quái XP, xùy xùy.
Tưởng Tưởng chống nạnh: Tôi tài giỏi! Tôi tự thưởng có mình một chút thì làm sao!
Lại là giữ được toàn cần một ngày.

Vì đem này chương cốt truyện điểm viết xong, chiếm dụng thật nhiều thời gian, đáng giận, cách vách văn tạp văn tạp đến không đủ thời gian đuổi toàn cần!.