Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn

Chương 5: Tôi Thích Anh Nói Dối Hết Lần Này Đến Lần Khác!






Kim gia tổ chức tiệc cưới, Úc Tưởng mới biết nhà họ Úc có bao nhiêu người.
Trừ ba mẹ đang công tác cùng ông bà đang sống ở nước ngoài của cô ra, trên dưới vẫn còn 22 người.
Úc Tưởng cùng hệ thống nói chuyện phiếm: Chẳng trách nhân duyên của Úc gia ngày càng tệ.

Người ta biếu mười vạn tiền cưới đi ba người, Úc gia biếu mười vạn tiền cưới đi 23 người.
Nếu hệ thống có khóe miệng, chắc chắn bây giờ nó đang điên cuồng giật.
Nghĩ lại, điều Úc Tưởng nói không phải không có lý a!
Lúc Úc Tưởng chậm rãi dùng xong bữa sáng của mình và đi ra, những người khác đang chuyên tâm trang điểm.
Úc gia đặc biệt thuê tới ba chuyên gia trang điểm.

Trong không khí, tràn đầy mùi son phấn và nước hoa.
Úc Tưởng nhếch môi: Chơi lớn vậy sao?
Hệ thống: "Có lẽ họ đang gấp."
Úc Tưởng: Gấp? Gấp cái gì? Ngày mai phá sản rồi sao?
Hệ thống: "Là chú nhỏ của cô sắp phá sản.

Ông ta từng là một thương nhân nổi tiếng ở phố Wall.

Vì vậy những người còn lại có bao nhiêu tiền liền đầu tư vào.

Ông ta phá sản, bọn họ cũng game over theo."
Úc Tưởng: Gia đình này không hiểu đạo lý không cho trứng vào cùng một giỏ sao?
Hệ thống: "Trước tiền bạc, không phải ai cũng có đủ lý trí như vậy.

Hơn nữa, họ cũng không có nhiều trứng."
Úc Tưởng: Tốt.
Tất cả mọi người đều đang bận rộn, không có ai để ý đến Úc Tưởng.

Thậm chí không có ai gọi cô đến trang điểm cả.
Úc Tưởng cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả, dù sao cô cũng không theo họ diễn, cô gấp cái gì?
Hệ thống nói chuyện phiếm với Úc Tưởng được một lúc, khi Úc gia chuẩn bị xuất phát thì nó đột nhiên nhận ra...!
Tại sao nó phải chém gió với Úc Tưởng?
Hệ thống không phải chỉ cần lạnh lùng giao nhiệm vụ là được rồi sao?
Lúc này, Úc Tưởng đang gọi điện thoại cho Thẩm tổng, hệ thống muốn tìm cơ hội để lập lại uy nghiêm của mình nhưng đều không có cơ hội.
Thẩm tổng bắt máy rất nhanh.

Có vẻ như rốt cuộc đã đợi được cuộc gọi của Úc Tưởng.
"Úc Tưởng, bây giờ cô đang ở đâu? Có thể đến công ty không?" Thẩm tổng ở đầu dây bên kia khẽ hỏi.
"Tôi định nói với anh, hôm nay tôi muốn xin nghỉ một ngày."
"Ừm..." Bên kia khẽ khựng lại.
Thực ra đây không phải là lần đầu tiên Úc Tưởng đi muộn về sớm, nhưng nghiêm túc xin nghỉ thật sự không nhiều.
Thẩm tổng ánh mắt lóe lên: "Được rồi, không sao.

Dù sao hôm nay công ty cũng không có việc gì.

Cô bận gì sao?"
Úc Tưởng: "Đi dự tiệc cưới."
Thẩm tổng ngay lập tức liền biết cô muốn đi dự tiệc cưới ở đâu.
Kim gia.
Trước đây Kim gia khởi nghiệp từ khai thác mỏ, nhanh chóng bắt kịp những cải cách và xu hướng đâu tư mới, sau đó đã kiếm được không ít tiền từ lĩnh vực bất động sản và tài chính.
Xứng với một chữ "Kim", người Kim gia không chỉ biết kiếm tiền mà còn tiêu xài vô cùng hoang phí.

Lần này Kim gia tổ chức đám cưới đã chi không ít tiền, các tờ báo lớn, tuần san, và các trang báo mạng đều đưa tin rầm rộ!
Nhà họ Kim còn mời rất nhiều gia đình giàu có lớn nhỏ tới để tăng thêm sự hoành tráng.
Trữ thiếu và Lăng Sâm Viễn chắc cũng sẽ tham gia, phải không?
Nghĩ đến đây, Thẩm tổng cười híp mắt: "Được rồi, cô đi đi.

Có việc gì thì gọi lại."
Úc Tưởng cúp điện thoại, lắc đầu một cái.
Vậy mà vẫn không đuổi việc?
Hệ thống cũng có suy nghĩ.
Công ty có nhân viên như cô thật là xui xẻo!
Đúng lúc này, một giọng nói bên cạnh vang lên: "Úc Tưởng, cô vẫn còn làm việc ở công ty đó à?"

"Ừ".

Úc Tưởng quay đầu lại.

Người hỏi chính là con gái của chú ba, Úc Tưởng phải gọi cô ta một tiếng chị họ.

Nếu không có hệ thống, Úc Tưởng hoàn toàn không biết người này là ai.
"Sớm từ chức đi, cái công ty chuyên đào tạo người nổi tiếng trên mạng gì đó, thật là mất mặt Kim gia!" Người chị họ nói.
Nhưng không đợi Úc Tưởng mở miệng.

Chú ba đang ngồi ở ghế phụ phía trước đã lên tiếng:
"Con bé này! Con đang bày cho em gái mình cái ý kiến gì vậy? Công ty này khó khăn lắm mới vào được, còn có thể đổi đi chỗ nào? Kiếm tiền mà, cũng không có gì mất mặt! Úc Tưởng, lương tháng trước của con bao nhiêu? Nếu như quá thấp, vậy không bằng trở về công ty của chúng ta."
Úc Tưởng vẻ mặt mờ mịt.
Hai người bọn họ trước mặt cô diễn trò.

Một kẻ xướng, một kẻ họa.
Úc Tưởng dựa người về phía sau, cười nói: "Được thôi.

Từ lâu con cũng đã cảm thấy mệt mỏi với công việc này rồi.

Con không muốn chạy vặt đâu, cũng chán ghét bị người ta sai khiến.

Con là thiên kim tiểu thư của Úc gia đúng không? Chú ba, ở chỗ của chú có việc nào lương cao mà không cần vất vả không? Con cũng yêu cầu không cao đâu, mười vạn một tháng là được."
Tam thúc: "......"
Người chị họ hận không thể chỉ vào mũi Úc Tưởng mà mắng.
Cô ta còn chưa có được ưu đãi đó đâu!
Chú ba nghẹn lời, Úc Tưởng vẫn còn chưa dừng lại.
Úc Tưởng: "Chú ba, công ty bây giờ vẫn còn có thể trở lương chứ?"
Chú ba trán nổi đầy gân xanh, cả giận nói: "Ai nói cho con biết? Nói nhảm cái gì?"
Úc Tưởng: "Là một trang báo mạng đưa tin, hình như là thuộc công ty truyền thông Đông Phương.

Chú ba, chú không phải có số điện thoại của vị giám đốc bên đó sao? Gọi đến mắng họ một trận đi!"
Anh rể của giám đốc truyền thông Đông Dương gia thế cao ngạo, không phải người mà ông có thể đụng tới a.
Trong xe thật yên tĩnh.
Ngay cả người chị họ cũng trở nên yên tĩnh sau khi thấy cha mình như bong bóng xì hơi vậy, cô ta không dám kiếm chuyện cùng Úc Tưởng nữa.
Úc Tưởng thật là mặt dày!
Không biết thế nào là xấu hổ!
Hệ thống cũng cảm thấy phục cô rồi.
Hệ thống: "Có lẽ ban đầu nên đưa cô đến thể loại trạch đấu."
Úc Tưởng dựa vào cửa sổ nghỉ ngơi, mí mắt cũng lười nhấc lên.
Úc Tưởng: Kéo xuống đi, đều sẽ chết như nhau.
Hệ thống đành ngậm miệng.
Nó có thể nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Úc Tưởng.

Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ánh sáng bên ngoài cửa sổ xẹt qua khuôn mặt càng làm nổi bật lên dung mạo của cô, cũng càng khiến cô trong đáng thương hơn.
Hệ thống thầm nghĩ, trên đời này sẽ có những chuyện như vậy, may mắn sẽ không chỉ vì bạn là người tốt mà mỉm cười với bạn.
Kết cục đã định sẽ bi thảm, cô không có cách nào trốn tránh.
Lúc hệ thống còn đang suy ngẫm về triết lý nhân sinh, chiếc xe đã dừng lại tại một tòa biệt thự cổ.
Đây là biệt thự của Kim gia.
Kim gia không ngần ngại chia khách thành nhiều thứ bậc khác nhau, sau đó sắp xếp người tiếp đón riêng.
Cuối cùng cũng có một giọng nói vang lên trong chiếc xe vốn đang yên tĩnh.
Chú ba nhìn ra ngoài cửa sổ, nội tâm đầy kích động: "Đó là xe của Trữ gia và Chu gia sao?"
Người chị họ cũng nằm bò trên cửa sổ: "Có thể khiến Kim Thành Hùng tự mình tiếp đón, có được mấy người chứ?"
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi bước đến gõ gõ cửa xe: "Xin chào, mời đi bên này!"
Chú ba thở dài: "Cửa chính chúng ta cũng không được vào."
Xe vừa đậu đã có người hướng dẫn họ đi vào trong.

Bên trong biệt thự có một người phụ nữ trẻ tuổi đang cầm gậy selfie, không rõ là đang phát trực tiếp hay làm vlog.
Người chị họ nhíu mày: "Thật mất mặt!"
Mấy năm gần đây không biết là có xu thế gì, những vị thiếu gia nhà giàu không chỉ tìm bạn gái trong giới giải trí, người mẫu mà còn bắt đầu tìm đến những hot girl mạng.
Cho nên, hôm nay thật sự là có người đi bạn gái hot girl mạng đến dự tiệc.
Cách Úc Tưởng không xa, có một nhân vật nổi tiếng với lượng fan trên Weibo lên tới 900 vạn người.

Cô ta đang quay trực tiếp.

"Ôi không, không.

Tôi không phải con nhà giàu, tôi chỉ đi cùng với bạn thôi."
[Kim gia thật là giàu.

Nghe nói của hồi môn là một căn biệt thự cao cấp trị giá 300 triệu.]
[Hào môn thế gia đều có mặt a...]
Thanh âm từ sóng trực tiếp nhanh chóng vang lên.

Khán giả rất quan tâm đến những tin đồn của giới nhà giàu.
Máy ảnh ngẫu nhiên lướt qua hình ảnh của Úc Tưởng.
[Đó không phải là tiểu thư bị bôi đen Ngư Ngư sao?]
[Ai?]
[Chỉ là một tiểu thư bị bôi đen thôi.

Trước kia từng phô trương thanh thế của mình, sau đó bị tố là tiểu thư dỏm.

Cô ta muốn đến khách sạn Hilton còn phải có người giúp.]
[Tiểu thư giả mà vẫn có thể xuất hiện ở đây sao?]
[Các người nhìn lầm rồi.

Người trên sóng trực tiếp không giống, đối phương đang trang điểm phong cách Âu Mỹ.]
[Ngư Ngư là ai? Dưa gì vậy? Cầu cập nhật kiến thức mới!]
Hot girl mạng đang phát trực tiếp không ngờ chỉ xoay máy ảnh một chút, đề tài trọng tâm liền đặt trên người cô tiểu thư Ngư Ngư kia.
"Tôi trước mang mọi người đi tham quan biệt thự, thật sự rất đẹp, không chừng có thể gặp được nhân vật mà bình thường mọi người không được nhìn thấy a nha."
Cô ta cầm gậy selfie hướng vào trong.
"A? Mọi người có muốn nhìn xem người kia rốt cuộc có phải là Ngư Ngư không a?".

Hot girl mạng có chút do dự.
Bởi vì như thế sẽ bị người khác chiếm hết nổi bật.

Nhưng nhìn thấy số người xem live tăng nhanh, cô ta vẫn gật đầu: "Được, vậy chúng ta đi xem xem.

Nhưng không chắc là sẽ tìm được cô ấy a."
Biệt thự cổ được cho là nơi tổ chức tiệc cưới lại giống như một xã hội thu nhỏ.
Vừa vào cửa, người nhà họ Úc đã chia nhau đi tìm các ông chủ mà họ quen biết để bàn chuyện làm ăn.
Chỉ còn lại mình Úc Tưởng.
"Tôi đi tìm một chỗ thoải mái."
Úc Tưởng đi từ phía trước ra vườn hoa phía Đông, rồi lại từ vườn hoa phía Đông sang vườn hoa phía Tây.
Hot girl mạng đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Úc Tưởng đâu.

Bởi vì đi giày cao gót quá lâu có chút khó chịu nên cô ta chỉ có thể cố gắng giải thích với khán giả rằng:
"Mọi người thấy không? Có rất nhiều người giàu có nổi tiếng.

Người có tiền sẽ tìm người có tiền hơn để nói chuyện.

Những người còn lại đều cùng Kim gia nói chuyện phiếm a."
"Ví như bên kia, chủ tịch tập đoàn Thông Tinh đi cùng với con trai chủ tịch Kim."
"Đằng này, chết tiệt! Là Trữ Lễ Hàn! Mọi người đã nghe nói về Trữ Lễ Hàn chưa? Không được, tôi không dám quay anh ta.

Kia là Kim tổng, đang nói chuyện với cháu trai mình."
"Mọi người chắc cũng đã hiểu, những người có quyền thế ở đây đều đang nịnh bợ lẫn nhau a.

Tôi tìm nửa ngày cũng không thấy vị Ngư Ngư kia đâu, không chừng cô ta và một màn danh lợi này không hợp với nhau nên chẳng ai thèm nói chuyện với cô ta."
[Thật là tiểu thư dỏm a.]
[Vậy sao cô ta có tư cách đến đây chứ?]
[Khả năng là có thiếu gia nhà giàu nào đó mang vào.]
[Cô ta vẫn luôn thể hiện mình là người độc thân mà.]
Úc Tưởng hoàn toàn không biết chuyện này.

Ngay cả công ty cô còn chưa từng đến, làm sao biết được đến tột cùng là mình đã làm gì a.
Úc Tưởng ngồi ở vườn hoa phía Tây một hồi: "Móa! Muỗi nhiều thật!"

Hệ thống: "Nhân vật quan trọng đang ở gần bên trong."
Úc Tưởng "ba" một cái đập chết con muỗi.
Úc Tưởng: "Đột nhiên nhớ tới..."
Hệ thống: "Chuyện gì?"
Đột nhiên nhớ tới cô hẳn là không nên tạo ra tiếng động, ngồi xổm xuống chờ nhân vật quan trọng tới sao?
Úc Tưởng: "Tôi không mang giấy."
Cô ghét bỏ nhìn xác muỗi trên tay mình.
Hệ thống: "......"
Lúc này cách đó không xa có âm thanh truyền đến.
"Ai cho anh thiệp mời? Anh con mẹ nó cũng có tư cách tới sao?" Người nói chuyện giọng điệu đầy táo đạo.
"Cậu là cái thá gì? Những lời đó đến lược cậu nói với tôi sao?" Người trả lời ngữ khí cũng rất cao ngạo.
Kia là giọng của Lăng Sâm Viễn.
"Anh tin không? Bây giờ cho dù tôi có đánh anh thì Trữ tổng cũng sẽ không nói một tiếng nào."
"Cậu thử xem."
"Ba" một tiếng giòn tan.

Úc Tưởng lại xụ mặt đập chết một con muỗi.
Hệ thống:?
Hệ thống: "Cô không thể nhịn một chút sao?"
Úc Tưởng: Nó hút máu của tôi, không thể nhịn.
"Ai?!"
Người bên kia hiển nhiên cũng đã chú ý tới Úc Tưởng.
Úc Tưởng bất mãn nói với hệ thống: "Vạn vật đều có linh hồn, trừ muỗi."
"Ai? Ra đây, đừng để tôi nói lần thứ hai." Người ở bãi cỏ bên kia hét lên.
Úc Tưởng vén gấu váy lên, chân thấp chân cao đi ra ngoài.

Hôm nay cô mặt một chiếc váy ống màu xanh, không rườm rà, cũng không có trang sức chói lọi.

Thế nhưng lại toát lên vẻ đẹp chuẩn mực, nét đẹp thanh tú và trong sáng của cô đủ để lấn át sự rực rỡ của mọi trang phục và trang sức.
Người thiếu niên kia sửng sờ một lúc rồi hỏi: "Cô tên gì? Sao cô lại ở đây?"
Úc Tưởng không thèm để ý, tầm nhìn lướt qua anh ta, dừng trên người Lăng Sâm Viễn.
Úc Tưởng: "Lại gặp ha."
Lăng Sâm Viễn không phản ứng lại cô.

Cô sẽ không phân biệt hoàn cảnh mà muốn tới lấy lòng anh chứ?
Úc Tưởng mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: "Có giấy không?"
Thiếu niên trước mặt sửng sờ, theo bản năng sờ sờ túi áo: "Không có..."
Vì vậy Úc Tưởng lại nhìn đến Lăng Sâm Viễn: "Anh có giấy không?"
Lăng Sâm Viễn không thèm xem thử liền trả lời: "Không."
Úc Tưởng chỉ chỉ vào khăn tay được xếp gọn gàng trên túi áo anh: "Có thể cho tôi mượn không?"
Lăng Sâm Viễn: "Không thể."
Úc Tưởng hỏi hệ thống: Anh ta có bệnh không vậy?
Hệ thống: "Thiết lập nhân vật là con riêng, soái ca bi thảm kiên cường, đối với bất cứ ai cũng có tâm lý đề phòng."
Này, có phải nói quá rồi không?
Úc Tưởng: Nói một cách hợp lý, về nhan sắc Trữ Lễ Hàn vẫn hơn một bậc.

Đáng tiếc bởi vì tâm lý biến thái cho nên khuôn mặt đẹp trai kia cũng bị mất điểm theo a.
Hệ thống: "......"
Sân thượng tầng hai.
Trữ Lễ Hàn vừa mới ngồi xuống, lão Kim tổng đã sốt sắn ngồi xuống bên cạnh, một tay đưa chén trà đến cho anh: "Lần trước tôi ở nước ngoài..."
Nói được một nửa, ông ta liền phát hiện tâm tư của Trữ Lễ Hàn vốn không ở đây.
Trữ Lễ Hàn đang nhìn xuống...!dưới lầu?
Có chuyện gì ở tầng dưới à?
Kim lão gia đành cúi đầu nhìn xuống, vừa nhìn đã thấy con trai út của mình đang đứng cùng đứa con hoang của Trữ gia.

Ừm? Còn có một cô gái?
Kim lão gia mặt đỏ lên, có chút xấu hổ.

Ông ta cao giọng kêu lên: "Kim Diệc Hiên.

Con lăn lên đây cho ta!"
Úc Tưởng:?
Trên lầu có người?
Thiếu niên đứng trước mặt cô ngẩng đầu lên, hô lớn: "Ba, Trữ thiếu, sao các người lại ở đây?"
Kim lão gia nặng nề đặt chén trà xuống bàn: "Lão tử còn muốn hỏi anh đây.

Không phải giao cho anh đi khóa cửa vườn hoa phía Tây lại sao?"
Lúc này Úc Tưởng mới ngẩng đầu lên theo.
Ánh đèn có chút chói mắt, cô nheo mắt lại, sau đó khó khăn nhìn thấy bóng dáng của Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng hỏi: "Có giấy không?"
Kim lão gia sửng giờ? Đây là cô gái nhà nào a? Dám nói chuyện với ông như vậy? Một chút khách khí cũng không có.
Kim lão gia đang muốn gọi bảo vệ đến để giải tán đám người phía dưới ra ngoài thì thấy Trữ Lễ Hàn hơi khom người xuống, trả lời cô gái kia: "Không có."
Sau khi nói xong, Úc Tưởng còn chưa kịp hỏi lại, anh đã cong ngón tay rút chiếc khăn vuông được gấp trong túi áo ra, ném xuống lầu.
Úc Tưởng đưa tay, chụp lấy.
Nhất thời mọi người đều sửng sờ.
Kim lão gia và cả con trai ông không hề nghĩ tới Trữ Lễ Hàn sẽ đáp lại cô.
Úc Tưởng mặc kệ người khác nghĩ gì, cô bắt lấy khăn tay ung dung từng chút từng chút lau khô tay mình.
Lăng Sâm Viễn: "......"
Anh lúc này mới phát hiện mình nghĩ nhiều rồi.
Úc Tưởng vốn không phải muốn lấy khăn tay của anh, mà chỉ đơn thuần muốn lau xác con muỗi trong lòng bàn tay a...
Bởi vì hành động đột ngột của Trữ Lễ Hàn, Kim lão gia không đoán được giữa anh và cô gái kia rốt cuộc là có quan hệ gì cho nên không gọi bảo vệ nữa.
Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo.
Úc Tưởng lau xong, ngẩng đầu lên hỏi: "Có lấy lại không?"
Trữ Lễ Hàn nhíu mày, anh có chút bệnh thích sạch sẽ.
Trữ Lễ Hàn: "Không."
Úc Tưởng quay đầu, liền cái ném vào thùng rác.
Trữ Lễ Hàn: "......"
Tuy rằng anh không lấy lại, nhưng cô cũng không thể dứt khoát ném nó vào thùng rác như vậy có được không? Không phải cô nên giữ lại làm kỷ vật sao?
Úc Tưởng ném khăn tay xong, liền xoay người: "Tốt, không còn việc gì nữa.

Các người tiếp tục, đánh đi."
Lăng Sâm Viễn: "..."
Úc Tưởng nhấc váy đi ra ngoài.
Lăng Sâm Viễn chớp mắt hai cái liền đi theo.
Ở trước mặt Trữ Lễ Hàn, anh đương nhiên sẽ không động thủ.
Nếu không chẳng phải anh lại giống như thằng hề diễn trò cho người anh trai này xem sao?
"Cô không phải thích tôi sao?" Vừa ra khỏi vườn hoa, Lăng Sâm Viễn liền hỏi.
Hả?
Úc Tưởng nhìn về phía sau mới phát hiện, Lăng Sâm Viễn cũng đi theo.
Úc Tưởng: "À." Đáp lại một tiếng rất không chân thành.
Hệ thống đành phải ở trong đầu cô hô to: "Thiết kế nhân vật! Thiết kế nhân vật!"
Úc Tưởng liếm môi: "Tôi rất thích anh, vừa rồi là tôi lén nhìn anh a."
Lăng Sâm Viễn khịt mũi: "Nhìn tôi đánh nhau? Cô dường như không cảm thấy xót xa hay lo lắng gì cả."
Úc Tưởng: "Bởi vì trong lòng tôi anh chính là thần thoại, mạnh mẽ nhất thế giới, không ai có thế đánh bại a."
Lăng Sâm Viễn sắc mặt trầm xuống: "Cô là người của Trữ Lễ Hàn? Anh ta phái cô tới để tiếp cận tôi?"
Anh trai đừng tự luyến như vậy chứ!
Úc Tưởng liếm môi: "Anh xem, tôi lỗ mãng, ngang ngược như vậy, anh ta có thể thuê tôi sao?"
Lăng Sâm Viễn khóe miệng giật giật.
Đó là...!sự thật.
Nếu là người Trữ Lễ Hàn phái tới, hẳn là phải thủ đoạn hơn.

Huống chi, trước mắt Trữ Lễ Hàn còn không biết thực lực của anh, càng khinh thường phải đối phó với anh.
Lăng Sâm Viễn nheo mắt lại: "Cô đây là thích tôi sao? Tôi hình như lại không cảm nhận được."
Anh đúng là đồ chó!
Không, chó cũng không bằng anh.
Úc Tưởng nhớ rõ, trong nguyên tác, lúc này Lăng Sâm Viễn nên có hảo cảm với nữ chính, bắt đầu lên kế hoạch theo đuổi cô ấy.
Bây giờ lại cùng cô thảo luận thích hay không thích, thật sự phù hợp sao?
Bất quá Úc Tưởng cũng cảm thấy bình thường.

Các nam chính trong tiểu thuyết bá đạo tổng tài thường là chỉ xem trọng nữ chính, các nhân vật khác chỉ đều là công cụ.
Họ có thể dùng người phụ nữ khác để chắn đau khổ cho nữ chính, cũng có thể lợi dịch thiên kim tiểu thư, cho cô ấy danh phận nhưng tuyệt đối không dành cho cô ấy chút tình cảm nào, bởi vì nó là của nữ chính.

Cuối cùng, tất cả đều phải hy sinh, nhường chỗ lại cho nữ chính.
Không hổ là anh!
Nam chính chó chết!
Úc Tưởng chép chép miệng, ôn nhu nói: "Đúng vậy, em thích như vậy a.


Thích nhìn thấy anh không vui vì bị xúc phạm.

Cũng thích nhìn anh bị người khác đánh, khóe mắt có chút vết máu ánh lên một chút áp bức và tàn nhẫn.

Anh có thể sẽ thở hồng hộc, góc áo bị vén lên, lộ ra cơ bụng tám múi đầy vết thương xanh tím đan xen..."
Hệ thống:?
Hệ thống: "Cô thật sự là đang thổ lộ sao?"
Tôi rất hoài nghi cô, nhưng tôi không có chứng cứ a!
Úc Tưởng: Đúng vậy, sắp đạt đến trình độ quấy rối tình dục luôn rồi!
Hệ thống chấn kinh, nó cảm thấy mình thật sự có chút tụt hậu.
Hệ thống: "Cô có muốn nhìn kỹ Lăng Sâm Viễn hơn một chút không?"
Úc Tưởng: "Sao vậy?"
Hệ thống: "Nắm chặt tay."
Úc Tưởng: Bảo bối, đây không phải là điều anh muốn sao? Chẳng lẽ anh muốn tôi tỏ tình để anh ta thích tôi sao? Không thể nào, anh ta là của nữ chính.
Hệ thống đột nhiên tỉnh ngộ: "Đúng vậy, cô nói rất đúng."
Là nó sai rồi! Úc Tưởng rất thức thời!
Lăng Sâm Viễn tức giận đến bật cười.

Lăng Sâm Viễn: "Cô đang cố ý chọc giận tôi?"
Úc Tưởng lao đi giọt nước mắt không tồn tại ở khóe mắt: "Anh không tin tôi sao? Tôi thật sự rất buồn."
Lăng Sâm Viễn giật giật khóe môi.
Úc Tưởng để tay xuống: "Không tin thì thôi.

Đi đây."
Diễn thật mệt mỏi a! Cô muốn đi ăn.
Lăng Sâm Viễn: "......"
Anh cảm thấy mình không thể hiểu nỗi người phụ nữ này.
Lúc này, hot girl mạng cuối cùng đã tìm thấy bóng dáng của Úc Tưởng.
"Cô ấy đang nói chuyện với ai? Ách, không quen."
[Hơi có chút quen mắt!]
[Đã xem tin tức gần đây chưa? Anh ta hình như là con riêng của Trữ gia.]
[Không phải đâu, tôi thấy anh ta giống cái người ở nước ngoài sáng lập phần mền mới nổi gần đây, Phất Cách Sâm (Ferguson) tiên sinh.

Trên Instagram có rất nhiều ảnh chụp, tôi thấy rất giống.]
Lúc này, vệ sĩ của Trữ Lễ Hàn đang báo cáo cho anh.
"Đã tìm thấy Úc tiểu thư, cô ấy vẫn đang nói chuyện cùng Lăng Sâm Viễn."
Trữ Lễ Hàn ngồi trên sô pha, Kim lão gia đã đi dạy dỗ con trai của mình, không có bên cạnh.
Trữ Lễ Hàn: "Nói gì?"
"Quá xa, chúng tôi không nghe được."
"Nói bao lâu?"
"Đã vài phút, nhưng hình như vẫn chưa nói xong."
Trữ Lễ Hàn dừng một chút, vẫn mở miệng nói: "Chút nữa trực tiếp đưa người qua đây."
"Vâng!"
Bên này Úc Tưởng vừa xoay người muốn đi, Lăng Sâm Viễn lại kéo giữ tay cô lại: "Nếu như cô thích tôi, vậy hôm nay làm bạn gái của tôi.

Sao?"
Úc Tưởng rất muốn hỏi, kia, nữ chính đâu? Nhưng cô nhanh chóng nhớ lại.
Nam chính là nhân vật phúc hắc, đương nhiên sẽ không nhanh như vậy đã để lộ danh tính người trong lòng, để người khác dùng cô ấy uy hiếp anh.
Trước mắt cũng chỉ có chị của nữ chính mới biết được chuyện này.
Cô bắt đầu trở thành công cụ từ đây sao?
Nhất định không được.
Úc Tưởng thở nhẹ ra: "Tôi rất muốn làm bạn nữ của anh."
Lăng Sâm Viễn nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng hiện lên dòng chữ: nói dối hết lần này đến lần khác.
Úc Tưởng nhíu mày: "Chỉ là hôm nay tôi đến kỳ thật là để xem mắt.

Chút nữa bác cả sẽ đưa tôi đi gặp nhà trai.

Nếu bị họ nhìn thấy, chuyện sẽ vô cùng rắc rối.

Anh có hiểu không? Trừ phi, bây giờ anh liền gặp bác cả của tôi nói anh muốn kết hôn với tôi."
Lăng Sâm Viễn ngay tức khắc buông tay cô ra.
Lần này anh thật sự không phân biệt được đâu là cô nói thật, đâu là cô nói dối nữa.
Anh đương nhiên sẽ không cùng cô kết hôn.
Lăng Sâm Viên tiến lại gần vai cô, cúi đầu, kề vào tai cô thấp giọng nói: "Vậy cô giải quyết xong đối tượng xem mắt đi rồi tới nói thích tôi."
Úc Tưởng quay đầu, chớp chớp mắt: "Lần sau nói chuyện đừng đứng gần như vậy, nếu không tôi sẽ cho rằng anh cũng thích tôi."
Lăng Sâm Viễn nheo mắt, nhanh chóng kéo ra khoảng cách với cô.
Người phụ nữ này, căn bản không biết thế nào là xấu hổ!
Anh không nhìn cô nữa, trán nổi đầy gân xanh lập tức rời đi.
Bên kia, vệ sĩ của Trữ Lễ Hàn liền nắm bắt thời, chờ Lăng Sâm Viễn rời đi liền xông tới.
"Úc tiểu thư đúng không?" Vệ sĩ hỏi.
Úc Tưởng đương nhiên sẽ không nghĩ rằng đây là Trữ Lễ Hàn muốn chịu trách nhiệm với cô.
Tốt nhất là đừng chịu trách nhiệm.
Kết hôn cùng với trùm phản diện, cô sẽ ngủ không ngon a.
Úc Tưởng đương nhiên không để hệ thống biết tâm tư của cô, dưới đáy lòng lẩm bẩm xong liền đi theo vệ sĩ lên lầu hai.
Hot girl mạng đang phát sóng trực tiếp xem đến trợn mắt há mồm: "Con mẹ nó! Cô ta vậy mà đi lên lầu hai?"
[Lầu hai làm sao vậy?]
[Tôi xem không hiểu.]
"Chính là nơi nghỉ ngơi của những người quyền quý.

Vừa rồi tôi thấy Kim lão gia, Kim thiếu gia cùng với Trữ thiếu đi lên đó.

Xung quanh có rất nhiều vệ sĩ, người bình thường căn bản không thể lên được a!"
[Fuck! Fuck!]
[Cho nên cô ấy là thiên kim thật hay giả vậy?]
Lúc này Úc Tưởng im lặng bước lên thảm, chậm rãi đi về phía cuối cùng của gian phòng.
Cửa phòng mở ra.

Bên trong là không gian yên tĩnh chết người.
Úc Tưởng suy nghĩ trong ba giây.

Không phải là muốn giết người diệt khẩu chứ?
Không nha, đây là xã hội có pháp trị nha.
Fuck!
Không đúng!
Bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết xưa nay chưa từng tuân thủ pháp luật.

Chặt tay chặt chân còn moi tim người.
"Úc tiểu thư." Người phía sau thì thào.
Người ngồi ở sô pha ngay cửa chậm rãi đứng dậy, xoay người.

Anh ta cao lớn, ánh sáng trên người kéo dài bóng đen, khiến anh ta càng thêm áp bức khó tả.
"Không dám vào? Sợ tôi hỏi cô tại sao lại ở cùng với Lăng Sâm Viễn sao?"
"Mối quan hệ giữa cô và Lăng Sâm Viễn là gì?" Trữ Lễ Hàn hỏi.
Hệ thống cao hứng: "Bây giờ nói với anh ta cô muốn gả cho hắn đi!".