Ta Không Khóc

Chương 39




Ta không biết nàng viết cuốn sách ấy để làm gì, là để người khác thay nàng tranh đoạt vương vị, hay là vì muốn trả thủ cả vương triều người Mục Bối tộc đã bắt nàng đi!

Chập Tích cùng Luật Duyến từng nói, nếu nàng sinh ra không mang phận nữ nhi, nàng sẽ là một kẻ xuất sắc hơn người. Nàng có cái tâm trong sáng người khác không có, cũng có sự độc đoán, suy nghĩ, thậm chí là thủ đoạn người khác không thể bằng!

“Chính là, sách chỉ là vật chết, còn ngươi là vật sống a!”

“Thế nhưng, ngươi xem, là màu đỏ, đều đã bị nhuộm đỏ hết cả……!”     

Nhìn đôi tay ướt sũng của hắn, căng thẳng run rẩy,

“Rửa không sạch, cả bàn tay đều đã bị nhuộm đỏ rồi… ngươi có biết ta đã giết bao nhiêu người không?”

Quần áo bị túm chặt lấy, có thể cảm giác được sự run rẩy của hắn, là sợ hãi? Là bi thương? Hay là mờ mịt?

“Một trăm mười một người, mười tám tiểu hài tử, hai mươi lão nhân rồi a, thật nhiều người, thật nhiều người đã chết, thế nhưng, thế nhưng, ngươi biết không ~!” ĐIên cuồng kêu lên ” Không thể không giết, trong sách nói không thể không giết họ!”

Buông ra, nhìn hắn suy sụp xoay người,

“Sách là vật chết, nhưng mà, ngươi biết không, ta cũng đã chết, hai năm trước ta đã chết rồi!”

Giật mình nhìn hắn, cái gì đã chết? Tâm? Hay là ~ thân thể ~?

Nhìn hắn tiến vào bồn tắm rộng lớn, tiếng nước, tiếng gió, tựa hồ còn có thanh âm nến cháy lách tách trong màn đêm.

“Ngày mai thất hoàng tử sẽ đến đúng không?” Hắn không hề gọi tên Khiếu.

“Đúng vậy”

“Người nên tới, vẫn sẽ phải tới thôi!”

Im lặng, là cùng ta nói chuyện, hay là hắn đang nói với chính mình?

“Khanh, ngươi có tin linh hồn con người có thể thoát ra ngoài hay không?”

Không trả lời, chỉ lẳng lặng đứng đợi bên cạnh, thế nhưng, hắn cũng không nói gì nữa, ta lại vẫn như trước không hỏi, thế giới tựa như khôi phục sự bình lặng, yên tĩnh của nó, tựa như mọi giết chóc cũng chưa từng bắt đầu, tựa như mọi thứ vẫn yên bình hệt như mặt nước, không có một chút gợn sóng.

“Giúp hắn, ngươi phải hết lòng giúp đỡ hắn, cho dù hắn muốn giết các con ta!”

Chập Tích, ngươi mười mấy năm trước giết chính đứa con mình sinh ra, mười mấy năm sau vẫn có thể dễ dàng tha thứ một ngoại nhân đến đảo loạn trận hoàng trừ chi tranh này, không tiếc giết chính con ngươi, ngươi thật sự tuyệt tình như vậy, hay đó là vì ngươi quá đa tình?

“Khụ khụ ~!”

Đưa tay, dùng khăn khô bao lấy thân thể bé nhỏ đang hôn mê, không biết vì sao, cho dù hắn lúc tắm rửa hay thậm chí ăn cơm cũng sẽ có lúc hôn mê, thế nhưng hắn lại nói hắn chỉ là đang ngủ mà thôi.

Mạch tượng bình thường, hết thảy đều bình thường.

Lặng lẽ đặt hắn lên giường, không biết bắt đầu từ khi nào, ta bắt đầu thương tiếc khuôn mặt bản thân từng vô cùng thống hận này, khuôn mặt quá mức giống phụ thân hắn!

Rời đi, rời khỏi căn phòng yên tĩnh, không thổi tắt ánh nến chỉ còn leo lét trong phòng, bởi vì hắn sợ bóng tối, mặc dù hắn chưa từng nói qua.

Đẩy cửa ra, ánh mặt trời quen thuộc, mảnh sân quen thuộc, tiếng chim quen thuộc, ta ở đây chờ đã mười tám năm, chờ ai đó đến cứu ta.

Ba mươi tám năm, quãng thời gian cả một đời đó ta luôn sống trong bóng đêm với chức trách của một hộ ảnh, không tên tuổi, không tự do, chỉ biết phục tòng.

Y cho ta tên, cho ta tự do, lại cướp đi tâm ta, còn tặng ta một câu, “Ta vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi, người ta yêu chỉ có Luật Duyến!”

Hận, cho nên thấy chết mà không cứu!

Yêu, cho nên lẳng lặng cứu chuộc! Yên lặng chờ đợi!

Chập Tích, mệnh lệnh của ngươi ta cả đời sẽ tuân theo, thế nhưng, hắn rất đáng thương, ngươi thực sự nhẫn tâm như vậy ư?

Sương mai không bốc hơi lên, là nhờ phiến lá vẫn luôn bảo hộ nó, hay là vì vầng thái dương kia vẫn chậm chạp không quan tâm tới nó đây?