Ta Không Khóc

Chương 42




Không phải mưa, cũng không phải sương sớm, mà là nước mắt của một người nam nhân!

Y yêu ngươi, y vẫn luôn yêu ngươi, ta biết, thế nhưng lúc ấy ta cũng yêu ngươi, cho nên ta lựa chọn bảo trì trầm mặc, lẳng lặng nhìn y giãy dụa, thống khổ, chạy trốn, rồi chết đi!

Y dùng sinh mệnh để thoát khỏi tình yêu của ngươi, thế nhưng ngươi lại buộc y phải dùng đến sinh mệnh để chứng minh y không yêu ngươi, là ngươi lúc ấy chỉ biết trách móc, vẫn là tình yêu đã khiến ngươi trở nên điên cuồng!

Luật Duyến, ngươi có phải đã từng nghĩ thời gian có thể xóa nhòa hết thảy, kể cả tình yêu?

Khẽ vuốt ve đầu nam nhân, trên mái đầu ấy đã trộn lẫn một chút sắc bạc, hóa ra ngươi cũng sẽ già đi, hóa ra nam nhân từng oai phong một cõi, từng phong lưu phóng khoáng, từng vì yêu mà trở nên cố chấp, cũng sẽ già đi!

Luật Duyến, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, ngươi có thật sự yêu người này không? Tại sao lại dùng phương pháp tàn nhẫn nhất trốn tránh tình yêu của người này!

Tình yêu của ngươi, là quá mức tàn nhẫn, hay là quá mức vô tư?

“Mặc kệ hắn yêu hay không yêu, hắn cũng phải hảo hảo sống!”

“……”

“Hắn chết vì giang sơn của ngươi!”

“Đối với ngươi không cần……!”

Đẩy ta ra, thân thể đã không còn cường tráng như trước run rẩy đứng giữa tẩm cung rộng lớn, không có thị vệ, không có cung nữ, chỉ còn lại hai nam nhân đã trải qua thật nhiều tang thương.

“Ta không cần ngôi vị này, ta không cần, không cần, ai muốn ta cũng có thể cho, vì sao hắn vẫn muốn rời khỏi ta, vì sao……!” Tê thanh kiệt sức kêu lên, có lẽ hai mươi năm ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia đã bức người này điên rồi!

“Chẳng lẽ ngươi không biết, chính là vì sự buông bỏ này của ngươi mà hắn mới chết sao?!”

Nhìn người kia trở nên điên cuồng, ta cũng điên cuồng, điên cuồng kêu lên, điên cuồng chỉ trích, điên cuồng phát tiết, “Là tình yêu của ngươi bức hắn phải chết, là ngươi, ngươi chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác, bây giờ cũng vẫn vậy……!”

Hai mắt mơ hồ nhìn thấy người nọ đang điên cuồng đột nhiên đình chỉ, bước tới gần, để ta lau đi đôi má, đôi mắt đã từ lâu không còn xúc cảm ướt át…

“Ta đã sai sao? Ta đã sai khi yêu hắn ư?”

Nhìn thẳng vào người nọ, trên khuôn mặt ấy ngập đầy nước mắt, sai và đúng, ai sai ai đúng, nào có ai biết được đây!

“Nếu năm đó ngươi không nổi điên, không nói sẽ tặng ngôi vị hoàng đế cho hắn, có lẽ hắn sẽ không chết!”

“Nhưng ta thật sự không cần ngôi vị này a!”

“Nhưng mà hắn để ý a!”

Người trước mắt này tựa như nhỏ hơn ta, gầy hơn ta, đột nhiên phát hiện, người này không còn là vị anh hùng ta luôn khát khao năm đó nữa, không còn là thiếu niên cao ngạo luôn làm được mọi việc kia nữa.

Gắt gao ôm lấy, có thể cảm thấy sự run rẩy của người ấy, có thể thoang thoảng cảm nhận được mùi hương độc đáo trên người người ấy. Trong đầu lại như thấy được cảnh tượng đã rất lâu về trước, có một vị thiếu niên chạy vội vã trong hoa viên đầy hoa nở rộ, không ngừng truy đuổi từng cánh bướm dập dờn trong nắng.

Luật Duyến, là hắn hủy đi sự sống của ngươi, mà ngươi cũng đã phá hủy nét tươi cười của hắn.

“Thả Tiểu Thiên đi!”

Đẩy ta ra, tựa như hết thảy lại khôi phục bình tĩnh, không còn điên cuồng, không còn rơi lệ, không còn ~

“Đó là lựa chọn của hắn!”

“Hắn không phải Tiểu Từ, Chập Tích!”

Ngoái đầu lại cười, cho dù khóe mắt vẫn còn đọng lại những giọt lệ gió chưa kịp thổi khô!

“Ta biết, lần đầu tiên gặp hắn ta đã biết, nhưng mà, nụ cười của hắn rất giống Tiểu Văn!”

“Nhưng mà hắn thật sự không phải…..! Hắn rất thống khổ……!”

“Ngươi yêu hắn?”

“Ba ~!”