Ta Không Khóc

Chương 47




“Đừng khẩn trương, đó chỉ là một sai lầm mà thôi.” Nét bi thương chợt lóe lên, không ai phát hiện ra, ai cũng nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác.

“Thật lâu trước kia, có một người rất đáng thương. Hắn yêu một người không nên yêu, thậm chí là sẽ không yêu hắn. Người khác khuyên hắn, khuyên hắn đừng cứ mãi ngốc nghếch như vậy, thế nhưng hắn vẫn cố chấp nghĩa cô phản cố*……”

*nghĩa vô phản cố: không chùn bước khi làm một việc gì đó (nghĩa gốc: làm việc nghĩa không chùn bước)

“Nếu hắn buông tay, vậy, đó có còn là tình yêu không?”

Quay đầu lại, nhìn một tiểu Thiên vẫn im lặng đứng đó, một mạt cười nhẹ hiện lên, nhưng trong đó lại hàm chứa quá nhiều đau thương, “Đúng vậy, hắn vẫn cứ như thế, mãi đến khi người hắn yêu nói với hắn, nếu hắn có thể rút hết nước của hoàng tuyền, người đó sẽ theo hắn, không oán không hối, vĩnh viễn đi theo hắn!”  

“Ta không tin lời thần hay quỷ, chỉ là, ta muốn hỏi, hắn có thể làm được hay không?”

Sa mạc nóng bức, cát vàng cuồn cuộn bị thổi tung, thực nóng, thực khô, thực thê lương!

“Hắn làm được, hắn dùng mười đời mười kiếp để làm, để hoàn thành lời hứa hẹn người hắn yêu cấp cho hắn……!”

Thanh âm dần trở nên mờ mịt, thực hư ảo, nhưng lại lộ ra mịt mờ bi ai…

“Hắn đã làm được đúng không?”

“Làm được, hắn hoàn toàn làm được, đến một giọt nước cũng không còn……!” Lại quay đầu cười, “Hắn rất thông minh, hắn dùng năm kiếp khảo sát tình hình hoàng tuyền, dùng bốn đời nghiên cứu biện pháp, để rồi cuối cùng, hắn thành công!”

“Thế nhưng, ta nghe nói con người khi chết đi sẽ phải uống mạnh bà thang, vậy mà vì sao hắn vẫn luôn nhớ rõ phân tình cảm kia như vậy?” Miệng khẽ nhấp một ngụm trà vĩnh viễn cũng không hết kia.

“Hắn rất cố chấp, cũng quá thông minh, ha hả, mà cũng có thể là quá ngốc đi, đến hai chữ từ bỏ mà cũng không biết nữa! Cho nên chén mạnh bà thang kia, hắn không dùng!”

Có lẽ là như vậy, nếu biết, vậy mọi chuyện đến bây giờ sẽ không biến thành như thế này, không phải ư?

“Thế nhưng, chuyện đó đâu liên quan gì tới ta?”

Thanh niên kia lại cười, chậm rãi đi tới gần Tiểu Thiên, nhìn hắn, cười nhìn hắn, thế nhưng vì sao mạt cười ấy lại khiến người khác thấy thống khổ?

“Động tới nước hoàng tuyền đã là phạm phải tội lớn, mà chuyện đó cũng đã kinh động tới Thượng Đế. Ngày đó trời đất rất tối, rất u ám, người kia bị rất nhiều rất nhiều người đè xuống, không thể phản kháng cũng không thể giãy dụa, thậm chí đến đứng dậy cũng chẳng thể làm được, chỉ có thể thống khổ mà quỳ ở nơi ấy……!”

Thanh âm vang lên bình tĩnh đến dị thương, thế nhưng…….

“Vậy cuối cùng hắn thế nào?”

Thê thảm cười, “Hắn chết, chết hoàn toàn……!”

“Chết?”

“Đúng vậy, Thượng Đế sợ khi hắn luân hồi trở lại làm người sẽ một mực khăng khăng tiếp tục làm như vậy, nên đã chia linh hồn hắn thành hai nửa, một nửa mang tính cách bình tĩnh lạnh nhạt mà cao ngạo, nửa còn lại mang tính cách nhiệt tình lạc quan nhưng tự ti……”

“Này, đây chính là cái ngươi gọi là đồng linh thể ư?”

Thanh âm run rẩy, đôi tay tựa như cũng theo đó là run rẩy, ai có thể nghĩ rằng nhân vật chính trong câu chuyện bi ai khi xưa ấy lại là chính mình chứ……

“Vậy, vậy vì sao lại nói đó là sai lầm?”

“Hôm ấy gió rất lớn, mà hoàng tuyền không còn nước dường như càng làm gió lớn hơn nữa, nga, không phải, phải là càng làm gió cuồng loạn hơn nữa……” Thanh niên tựa như lại nhìn thấy cảnh sắc hôm ấy, ánh mắt, mờ mịt, mê mang đi…

“Kẻ vì yêu mà chết đi sống lại mười lần nhưng vẫn tiếp tục yêu ấy cứ như vậy bị Thượng Đế chia thành hai nửa, thế nhưng, chia như thế lại không hề đọng lại chút máu nào……!”

“Tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhìn thấy kẻ ngốc ấy, nhìn thấy kẻ ngốc cứ mãi rút hết nước của hoàng tuyền đi……”

Trong ngữ điệu tưởng như bình tĩnh ấy dường như vẫn ẩn ẩn lẫn chút kích động, tựa như loạt sóng ngầm ẩn giấu dưới mặt nước tĩnh lặng.

“Có lẽ chính điều ấy đã trở thành một sai lầm lớn, hai linh hồn ấy cùng tiến vào luân hồi một lúc, nhưng lại bị cuồng phong nơi hoàng tuyền thổi đi, rời khỏi kiếp luân hồi bình yên mà Thượng Đế đã an bài cho họ!”

“Mà ngươi, chính là một trong hai linh hồn bị thổi lệch khỏi nhân sinh đã được an bài kia!”

Gian nhà tranh lại khôi phục bình tĩnh, mà có lẽ phải dùng hai chữ tĩnh lặng để hình dung, không còn bất cứ thanh ấm gì, có lẽ mọi thứ ngay từ đầu vốn đã như vậy.”

Bình tĩnh uống nước, thế nhưng đôi tay run rẩy đã bán đứng tư thái ấy của chủ nhân nó!