Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 57




Mã Áo nhìn khí tức của cô giống như càng trầm thấp hơn, tưởng rằng mình đã phạm vào cấm kỵ gì, bởi vì người chung quanh giống như càng đứng xa hơn bọn họ hơn, "... Có phải không hợp khẩu vị không? Bên cạnh còn có rau xào, muốn xem không, chúng ta trước tiên ăn đỡ chút gì đã? Đợi lát nữa bay năm tiếng, có thể cô sẽ đói bụng đó."

Cố Phi âm liếc mắt nhìn quý khách, cô biết vị khách quý này có tiền, không nghĩ tới ăn một bát mì 78 tệ mà mắt không nháy một cái? Còn có mấy món rau xào bênh cạnh, cô đã xem qua, càng đắt hơn! Cô thở dài một tiếng, thực sự là người này so với người khác, đúng là tức chết người mà.

"Anh ăn đi, tôi không đói bụng." Mắc như vậy, coi như hai người chia đều cô cũng không trả nổi, nhịn một chút, rời sân bay rồi ăn, 78 tệ ở bên ngoài có thể ăn được mây món ngon rồi.

Mã Áo: "..."

Bụng Mã Áo đói kêu ục ục, nhưng đại sư người ta không ăn, anh dám ăn sao? Hơn nữa dáng vẻ cô ấy bảo anh ăn đi cũng thật là làm cho người ta sợ hãi..

Anh xoa xoa bụng, nhịn đói nói: "Thật ra tôi cũng không đói lắm, ha ha, chúng ta qua bên kia chờ máy bay đi." Anh nghĩ đợi lát nữa đến bên cạnh siêu thị mua hộp bánh quy, lén lút ăn, không biết là dáng vẻ đáng sợ của đại sư là do nhìn thấy người khác ăn đồ ăn? Hay là đại sư không thích có người ở bên cạnh mình ăn đồ ăn?

Thật vất vả mới đợi được đến tám giờ, rốt cục cũng lên máy bay rồi.

Tuy Mã Áo muốn mua vé máy bay khoang thương nhân, nhưng anh mua quá muộn, nên khoang thương nhân sớm đã bị người ta đặt hết rồi, anh chỉ có thể mua được vé khoang phổ thông thôi, chọn chỗ ngồi ở giữa, nhưng khi bọn họ lên máy bay, khoang thương nhân không có bất kỳ ai, Mã Áo nghe mấy cô gái bên cạnh nói về ai đó, anh biết họ, là nhóm tham gia một chương trình tuyển chọn, nhóm này có sáu người, chắc là bay đến thành phố "B" để tham gia hoạt động.

Không nghĩ tới lại trùng hợp như thế, có thể ngồi cùng chuyến bay.

Cố Phi Âm không cảm giác gì, cô dựa vào cửa sổ chọc điện thoại di động, điện thoại di động này có vẻ chơi rất vui, nhưng mà cô không biết dùng, chờ về nhà hỏi nữ quỷ áo đỏ phát tờ rơi ở đâu? Hơn nữa lúc nãy sạc pin chưa đủ, cô cũng không dám chơi nhiều, vội vàng đeo bảo bối lên trên cổ, hơn nữa cô có chút đói bụng, sớm biết thế này trước khi đi cô ăn hộp cơm rồi mới đi.

Haiz, cô sợ đói quá sẽ khó chịu, nên dựa vào cửa sổ gật gà muốn ngủ.

Mặc dù cô có chút hiếu kỳ làm sao máy bay có thể bay lên, nhưng trước kia mỗi ngày cô đều bay trên trời, nên đối với bay cũng không hứng thú lắm, chắc là cũng bay như cô thôi, nên rất nhanh chóng cô ngủ thiếp đi.

Máy bay rất nhanh đã cất cánh, nhưng chưa tới thời gian phát đồ ăn, Mã Áo càng ngày lại càng đói bụng, anh lén lút xem Cố Phi Âm ngủ vài lần, ôm túi đi tới WC, lén lấy bánh Orio lúc trước anh đã mua, bánh bích quy ăn rất ngon, vừa thơm vừa giòn vừa ngọt ngọt, cắn ở trong miệng cót ca cót két, ăn rất ngon khiến anh sắp khóc luôn!

Anh nhanh chóng ăn năm miếng bánh, cuối cùng cũng coi như thỏa mãn cơn đói bụng, mấy miếng còn lại anh quấn vỏ nhét vào trong túi quần áo, chuẩn bị đợi lát nữa đói bụng ăn tiếp, lau miệng, vỗ vỗ bánh bích quy vụn rơi trên người, giống như tên trộm, cẩn thận kiểm tra không dính gì trên người mới đi ra ngoài.

Ai biết anh vừa ra khỏi nhà WC, đã nhìn thấy Cố đại sư đang ngủ ngon lành đã tỉnh lại rồi, giờ khắc này cô đang ngồi ở đằng kia, âm trầm nhìn anh.

Mã Áo: "... Cô tỉnh rồi à, tôi đi phòng rửa tay."

Cô đói bụng nên không có tinh thần , "À" lên một tiếng.

Anh đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, khi chỉnh quần áo đột nhiên phát ra âm thanh túi nilon ma sát trong túi áo, Cố Phi Âm phản xạ có điều kiện nghiêng đầu nhìn qua quần áo của anh, Mã Áo có tật giật mình, bị nhìn như vậy cả người run lên, cười ha ha : "Không có gì đâu, chỉ là một chút... bánh bích quy." Anh đem bánh Orio lấy ra, lấy lòng nói, “ Ăn rất ngon đó, cô có muốn nếm thử một chút không?"

Cố Phi Âm ánh mắt sáng lên: "Được, cho tôi nếm thử nào."

Cô nhìn chằm chằm vào miếng bánh bích quy đen thùi lùi, mặc dù trông như than đá, nhưng ngửi lại rất thơm, cô cầm lấy cắn một cái, oa, giòn! Thơm ngọt giòn! So với ăn con lệ quỷ lần trước còn giòn ngon hơn! Ăn rồi cô còn muốn ăn thêm miếng nữa!

"Tôi có thể ăn thêm miếng nữa không?"

Mã Áo thụ sủng nhược kinh: "Được, được, cô ăn đi, cho côi hết đó!"

"Cảm ơn!"

Ăn hết hai miếng bánh bích quy, quả nhiên cô không thấy đói bụng như trước nữa, có thể chống đỡ đến năm tiếng sau, chờ đến lúc xuống máy bay cô lại đi tìm đồ ăn, mà bên ngoài cô cũng không quen thuộc lắm, nhìn thử có quán mì hay không, cô muốn đi ăn bát mì thịt bò, ăn mì có thể no bụng, không dễ đói, lại còn có thể ăn thêm mấy miếng thịt bò nữa.

Vì sợ lại đói bụng, nên cô mau chóng dựa cửa sổ ngủ tiếp, ngủ thiếp đi sẽ không đói bụng nữa.

Mã Áo nghiêng đầu nhìn Cố Phi Âm tựa người ngủ trên cửa sổ, cả khuôn mặt cô đều giấu dưới tóc, dáng dấp không thấy rõ, trong lúc hoảng hốt nhìn lại, vẫn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Anh không ngủ được, phát hiện trên máy bay hơn nửa đều là mấy cô gái tuổi trẻ xinh đẹp, trong tay còn cầm máy ảnh selfie, giờ khắc này trong cabin cũng vô cùng náo nhiệt, phần lớn đang thảo luận đợi lát nữa các cô xuống máy bay phải làm sao, xe đặt chưa? Khách sạn đặt xong chưa? Đợi lát nữa đến gần Thẩm Việt, ai là người chụp ảnh cũng phân công xong. Không chỉ có như vậy, anh còn nhìn thấy rất nhiều băng rôn, đều viết là ta yêu ngươi XXX, nhìn vào làmcho người đỏ cả mắt.

"Thẩm Việt thật sự rất đẹp trai đúng không, giọng nói cũng rất êm tai, anh ấy còn nói với chúng ta phải cẩn thận , còn cười với tôi, trời ạ! Tôi quả thực hạnh phúc muốn chết rồi!"

"Tớ thích Siêu Siêu, Siêu Siêu thật ngạo kiều, anh ấy và Thẩm Việt thật sự rất xứng, một người ôn nhu một người ngạo kiều, thật muốn bọn họ ở cùng nhau quá!"

"Ngươi nói cái gì đó? Siêu Siêu và Phàm Phàm xứng nhất được không?"

"Chúng ta là group fan, không cho phép mâu thuẫn nội bộ."

Một group fans có tổ chức có kỷ luật như vậy cũng hiếm thấy, đâu như fans anh, ngoại trừ gọi anh là Mã Áo nhát gan, thì ngay cả gặp mặt tiếp ứng băng rôn cũng viết là Mã Áo nhát gan, không câu nào động lòng người cả.

Bất quá danh tiếng của anh và Thẩm Việt bọn họ anh cũng không so được, biết anh cũng chẳng có mấy ai, nên giờ khắc này anh không bị người ta nhận ra.

Rất nhanh, nữ tiếp viên hàng không đẩy xe đẩy đi ra phát đồ uống, lúc phát đến chỗ Mã Áo, anh nhìn Cố đại sư đang ngủ, nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa cần gì sẽ gọi cô."

Nữ tiếp viên hàng không mỉm cười, đẩy xe đẩy sắp đi.

Đồ uống phát xong, đến lúc phát cơm hộp, Cố Phi Âm ngửi thấy hương vị còn tưởng rằng mình còn đang trong mộng, cô quyết định tiếp tục nằm mơ, một chút cũng không muốn tỉnh lại, trong mộng có cơm ăn!

Món ăntrên máy bay vẫn tạm được, không chỉ có thể chọn cơm gà hoặc mì gà, mà còn có sữa chua và hoa quả, đối với người rất đói đây chính là nhân gian mỹ thực, anh lựa chọn cơm gà, còn tìm nữ tiếp viên hàng không lấy mấy thìa dưa chua, và sợi củ cải giòn giòn, ăn mấy miếng đã hết rồi.

Cố Phi Âm rốt cục...tỉnh lại, nhìn thấy Mã Áo đang há miệng lớn ăn cơm? Cô hơi mờ mịt một chút, không phải là đang nằm mơ à, mà có người ăn cơm thật!

Cô sắp chảy nước miếng, thơm quá, đây là mùi thịt phải không?

Mã Áo chỉ cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, cảm giác quen thuộc này lại tới nữa rồi, anh nghiêng đầu nhìn một cái, quả nhiên nhìn thấy cô gái tóc dài ngồi đã thẳng tắp, một đôi mắt đen như mực nhìn anh, không biết tại sao, anh có loại ảo giác giống như ăn vụng bị người ta tóm được?

Mã Áo kéo kéo khóe miệng nói: "Cố đại sư, cô tỉnh rồi à, đói bụng không? Có muốn ăn chút gì hay không, cô muốn ăn cơm gà hay mì gà?"

Cố Phi Âm muốn hết, nhưng đồ ăn dưới sân bay đã đắt tiền như vậy, trên máy bay đồ ăn còn đắt đến nhường nào a? ? ? Cô lại nhìn, một cabin mọi người đều đang ăn cơm, quả nhiên có thể đi máy bay, đều không phải là người bình thường.

Mã Áo thấy Cố đại sư âm trầm không nói lời nào, tâm tình trở nên trầm trọng, trong lòng có chút loạn tung tùng phèo, không biết nên làm gì bây giờ, anh có chút hoảng hốt, vội vã vẫy tay gọi nữ tiếp viên hàng không tới: "Phiền cô đưa lại đây một phần cơm gà, thêm một ly nước trái cây nữa."

Nữ tiếp viên hàng không mỉm cười nói: "Đợi một lát ạ."

Mã Áo nói: "Cơm gà ăn rất ngon đó, cô nếm thử đi."

Cô hút nước miếng, nhìn bụng mình một cái nhận mệnh: "... Được rồi, tôi nếm thử."

Nhân loại thật sự quá đáng sợ, đói bụng một chút cũng không chịu được, nhớ lại lúc cô làm quỷ mười năm không ăn cơm cũng có thể chịu đựng được, đâu như giống hiện tại, không ăn một bữa mà đói đến phát hoảng.

Rất nhanh nữ tiếp viên hàng không đã đưa cơm qua, cô thật sự rất đói , còn chưa mở hộp đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngát, nhưng đồ ăn lại đắt như vậy thật là tội lỗi, bây giờ cô chỉ có thể cầu khẩn con ác quỷ trên đảo kia có thể để cho cô ăn no, để cô vượt qua mấy ngày nữa.

Cõi lòng đầy chờ mong cô mở hộp cơm ra, sau đó sững sờ!

Bởi vì cô nhìn thấy không phải là cơm trắng , cũng không phải là thịt gà nướng thơm ngon, mà là một gương mặt người trắng bệch , gương mặt đó âm trầm nhìn chằm chằm cô, con ngươi 360 độ chuyển loạn, như là đang nhục nhã cô, đe dọa cô, đây là một vở kịch ác độc.

Cố Phi Âm: "... ?"

Mã Áo cũng đang nhìn Cố đại sư, chuẩn bị bất cứ lúc nào để lấy lòng, nhưng anh thấy Cố đại sư nhìn hộp cơm đờ ra, còn đang nghi hoặc chẳng lẽ là đại sư ghét bỏ cơm hộp không được ngon sao? Hắn nhìn theo hướng hộp cơm, vừa nhìn thấy là!

Hắn oa một tiếng rít gào lên nhảy lên, sữa chua bánh mì văng cùng một chỗ, may mà cơm gà anh đã ăn xong rồi, nếu không hiện tại mặt đất đầy cơm.

"Mặt! Mặt! Có khuôn mặt!"

Cố Phi Âm giương mắt nhìn anh ta một chút, nắm nĩa ăn đâm một phát vào gương mặt kia rồi nhét vào trong miệng, rột rột ăn một miếng. Tuy rằng không ngon lắm, mùi vị khô khốc như sáp, nhưng cô cũng không chê, vừa vặn đưa đến để lấp bụng cho cô.

Mã Áo: "..."

Mặt không còn nữa, nên cơm gà phía dưới liền lộ ra, cơm trắng phau thịt gà thơm ngát à! Cô khịt khịt mũi, thật sự thơm quá đi mất, nhanh chóng ăn một muỗng, ngon quá à! ! !

Mã Áo hét lên, gây ra động tĩnh rất lớn, làm không ít người chú ý, nữ tiếp viên hàng không cũng đã tới, mỉm cười hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài ạ?"

Mã Áo có thể nói là anh thấy trong hộp cơm có gương mặt, sau đó gương mặt bị cô gái tóc dài kia ăn mất rồi sao? ? ?

Anh dụi dụi mắt, không chừng là anh nhìn lầm rồi?

"Không có chuyện gì, quấy rầy cô rồi."

"Không sao, có yêu cầu gì hoặc không thoải mái xin cứ việc gọi tôi ạ."

"Được, cảm ơn cô."

Mã Áo nhặt sữa chua và bánh mì dưới đất lên, ngồi xuống lại, anh thấy Cố đại sư ăn rất ngon lành, không bị ảnh hưởng chút nào, anh còn đang nghi hoặc muốn hỏi một câu, ai biết phía trước bỗng nhiên truyền tới tiếng kêu gào của một phụ nữ: "A a a có quỷ!"

Mã Áo ngẩng đầu nhìn qua, là một phụ nữ trung niên, bà thất kinh nhảy dựng lên, sắc mặt tái nhợt: "Có quỷ, có ma! Tôi nhìn thấy trong hộp cơm của tôi có khuôn mặt! Trên máy bay các ngươi có ma!"

Mã Áo cả kinh, lúc nãy anh không có nhìn lầm, trên máy bay thật sự có quỷ!