Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 64




"Cố đại sư, cố đại sư, cô mau tỉnh lại, cô mau tỉnh lại đi!"

"Cố đại sư!"

"Cố đại sư! ! !"

. . .

Cố Phi Âm căn bản không có cảm giác gì, trước mắt cô tối đen như mực, ngay cả âm thanh cũng nghe không được, một tay cô còn túm lấy miệng của người mặt quỷ cầm đầu, một bàn tay sờ sờ lỗ tai, lại sờ sờ khuôn mặt, cảm xúc này rất quen thuộc, hình như là được dán thêm một tầng da mặt?

Cô đây là bị đoạt mặt rồi?

Cô đem phần da người che kín lỗ tai chọc thủng, liền nghe được có người dang hô to tên cô, cô thuận theo âm thanh cúi đầu xuống: "Hả? Các cậu ai gọi tôi? Tôi nhìn không thấy."

Mã Áo: "? ! !"

Thẩm Việt: "! ! !"

Hà Trung Bình: "! ! !"

Người mặt quỷ cầm đầu: ". . . ? ? ?"

Mã Áo, Thẩm Việt, Hà Trung Bình ngơ ngơ ngác ngác nhìn cô gái tóc dài mang khuôn mặt của người mặt quỷ cầm đầu, lại xoay xoay cái đầu, rõ ràng là âm trầm khủng bố, giờ phút này cô thoạt nhìn giống là bị người trùm vào bao tải.

Cô lại sờ sờ, đụng đến một con mắt? Cô không nói hai lời, trực tiếp vặt xuống!

"A ——! !" Người mặt quỷ cầm đầu hét to một tiếng, nguyên bản hắn còn đang dương dương đắc ý chính mình rốt cục chế phục được cô gái tóc dài âm trầm đáng ghét này, lại có một cái máy bay chứa đầy hồn phách cho hắn ăn uống, chế tạo đội quân người mặt qủy. Hắn cho là mình chiếm cứ mặt của cô liền giành được chiến thắng, nào nghĩ đến cho dù chiếm được mặt của đối phương, hắn cũng không cách nào khống chế cô!

Giờ phút này bị móc mất tròng mắt, so với cái cằm bị ăn còn muốn khó chịu, hồn lực của hắn lần thứ hai bị phá, hồn phách cũng tán mất vài phần, bỗng nhiên cảm thấy vừa tức vừa hận.

Cố Phi Âm còn nói thứ này không dễ ăn, cũng không nghĩ tới người mặt quỷ cầm đầu khá tự giác, tự mình đưa đến miệng cô. Cô mở rộng miệng, từ bên trong bắt đầu ăn ra bên ngoài, coi như đang ăn đêm vậy.

“ Aaaaa! Dừng lại! Dừng lại! Cầu xin cô, đừng ăn tôi, đừng ăn tôi...”

“ Loài người ti tiện này, cô rốt cuộc là giống quái vật gì?”

Cố Phi Âm không quan tâm hắn ta nói những gì, hơn nữa mùi vị này ngon hơn tiểu quỷ lần trước nhiều. Đánh một đêm cô cũng mệt rồi, vừa mệt vừa đói mà còn là rất đói, vì thế không thể ngừng ăn.

Cố Phi Âm cũng thấy kì lạ. Trước mắt cô tối như mực, thử đi hai bước, không cẩn thận đụng phải thứ gì đó suýt thì ngã, hại cô không dám đi linh tinh mà đứng ở chỗ đất bằng phẳng nghi vấn hỏi: “ Ngươi là kẹo quéo hay sao mà sao ăn mãi không hết?

Người mặt quỷ cầm đầu : “...”

Mã Áo: “...”

Thẩm Việt: “...”

Hà Trung Bình: “...”

Không biết tại sao, tình hình này rõ ràng rất dọa người mà ba người Mã Áo, Thẩm Việt, Hà Trung Bình lại vui đến phát khóc, nhất thời vừa cười vừa khóc, chảy hết cả nước mũi.

Mã Áo lau nước mắt, chạm nhẹ Hà Trung Bình nhỏ giọng : “Nhanh!”

Hà Trung Bình hiểu ý anh ta nhưng mà lúc này đầu anh choáng váng, chóng mặt, mất hết sức lực, chỉ đành để Thẩm Việt đỡ vào phòng điều khiển. Tình hình lúc này có chút đặc biệt, cũng không quan tâm đến quy tắc không cho người lạ vào bên trong nữa.

Mã Áo cẩn thận đứng gần cô gái tóc dài, hắn cởi áo dài vứt lên mặt đất: “ Đại sư, ngài xem, đứng lâu cũng mệt rồi, hay là ngồi xuống ăn?” Hắn không dám đứng quá gần, chỉ sợ lại bị người mặt quỷ đá bay ra ngoài.

Cố Phi Âm “ợ” một tiếng, ngồi xuống tiếp tục ăn, từ bên trong ăn thật là nhanh, dù sao cũng là ăn từ giữa, không chịu được nữa.

Rất nhanh người mặt quỷ liền không chống đỡ nổi. Hắn ta giãy dụa muốn trốn thoát, Cố Phi Âm nào có thể để như vậy? Bắt lấy người mặt quỷ bị ăn hết một nửa ấn xuống đất, dùng sức túm lấy đầu. Người mặt quỷ lúc trước còn sức kháng cự, bây giờ bị ăn hết một nửa, hồn phách không ổn định, tu vi bị mất hết, căn bản không phải đối thủ của cô. Đặc biệt khi những nắm đấm dồn xuống, hắn ta ngay cả sức chạy trốn cũng không còn, chỉ có thể xót xa cầu xin tha mạng, sau này không dám kiêu ngạo như trước nữa.

Cố Phi Âm thấy hắn ta cũng thành thật hơn nhiều, ăn no rồi lấy sợi dây hồng trói lại, nhân tiện trói luôn cả mấy tiểu quỷ trên mặt đất mà lúc trước bị cô đụng đến hồn bay phách tán. Cô còn đặc biệt đếm lại, lúc trước có sau con, cộng thêm sáu con lúc sau nữa, còn một con to, cô có tổng cộng mười ba viên kẹo, có thể ăn được vài hôm.

Mà lúc này, cơ trưởng yếu ớt đang báo cáo sự việc xảy ra tối nay lên cấp trên, cảm động nhắc đi nhắc lại: “Là Cố đại sư đã cứu chúng tôi!”

...

Nửa giờ sau, mấy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay thành phố C. Cùng lúc, rất nhiều bác sĩ y tá nhân viên có mặt ở ngoài đợi sẵn, cửa máy bay vừa mở, tất cả mọi người tiến vào máy bay, đem hành khách ngất xỉu nâng lên cáng, động tác nhanh chóng mà chỉnh tề.

Không chỉ có đám người chờ dưới máy bay, hay là mấy người trong máy bay còn có ý thức, giờ phút này đều cực kì kích động, cơ trưởng càng là khóc không thành tiếng, khi được người nâng đi ra còn đang tìm Cố đại sư, muốn cùng cô nói lời cảm tạ.

Cố Phi Âm kéo mười ba cái bóng đen nhỏ xuống máy bay, cô đứng dưới máy bay, Trương đạo trưởng liếc mắt liền nhìn thấy vị Cố đại sư trong truyền thuyết này, cùng với sợi dây hồng trong tay cô, còn có mười ba cái bóng đen nhỏ kia, cũng chính là đội quân người mặt quỷ được nghe nói lúc trước.

Cố Phi Âm vừa xuống liền chú ý tới bên cạnh có một anh bạn nhỏ mặc đạo bào nhìn chằm chằm cô, còn nhìn đám bóng đen trong tay cô. Trương đạo trưởng tiến lên, nói một chút lời cảm ơn, nhưng Cố Phi Âm vẫn cảm thấy ông đáng sợ, bởi vì trên người đạo trưởng cùng hòa thượng xinh đẹp đều có pháp lực, chỉ là không nhiều bằng một phần trăm của hòa thượng xinh đẹp mà thôi.

Trương đạo trưởng lại cẩn thận nói: "Xin hỏi tôi có thể nhìn mấy con quỷ trong tay cô không?"

Hơn nữa ông thật sự là quá hiếu kì, đây là một sợi dây đỏ bình thường thôi mà, thế nào mà đến trong tay đối phương liền thành pháp khí có thể buộc chặt lệ quỷ?

Cố Phi Âm kéo kéo sợi dây, đem đám bóng đen nhỏ kia cho vị đạo trưởng: ". . . Vậy ông xem đi."

Trương đạo trưởng nhìn hồi lâu, nhưng hắn cũng không nhìn ra cái gì khác, lệ quỷ là lệ quỷ, dây là dây, cũng không có gì đặc biệt. Trương đạo trưởng bất đắc dĩ nói: "Tôi đạo hạnh không sâu, nhìn cũng không được gì, không biết đám lệ quỷ này cô định xư lí như thế nào?"

Đương nhiên là ăn a, mười ba cái điểm tâm nho nhỏ, có thể ăn vài ngày, nhưng vì tôn trọng anh bạn nhỏ này, cô nói: "Ông có ý kiến gì không?" "Không bằng đem đi siêu độ đi? Bọn họ phạm sai, nhưng niệm tình bọn họ bị quỷ quái thao túng, không phải tự nguyện lâm vào, những thứ này đều có mức độ xử trí, giữ bọn họ ở nhân gian cũng là tai họa."

". . . Không được."

"?"

"Ông nếu muốn bắt đi phóng sinh, con nhỏ mười tệ một con, con lớn hai mươi."

". . ."

"Ông có muốn không?"

"Muốn."

"Một trăm tư, cám ơn."

Người mặt quỷ cầm đầu chưa từng nghĩ qua, chính mình sẽ bị người dùng hai mươi tệ bán đi.

Máy bay bay đi thành phố B buộc phải hạ cánh tại sân bây thành phố C vì lý do đặc biệt. Trên máy bay tính cả nhân viên phi hành đoàn có tổng cộng 356 người suýt chút nữa là chết oan chết uổng. Máy bay hạ cánh được nửa giờ thì toàn bộ nhân viên và hành khách được bí mật đưa đến bệnh viện chữa trị, sự việc nghiêm trọng này được giữ bí mật hoàn toàn, không để lộ chút tin tức nào ra bên ngoài. Nói với bên ngoài cũng chỉ bảo là do thời tiết xấu mới phải hạ cánh khẩn cấp ở thành phố C.

Tất cả đạo trưởng ở thành phố C cùng toàn bộ nhân viên đều tới, vốn tưởng có trận đánh ác liệt gì, ai ngờ lại chẳng có chuyện gì, chỉ là một sự cố xấu xa thần bí trên không.

Đạo trưởng Trương thật sự không ngờ ông vốn đến thành phố C có việc, có một doanh nhân giàu có mới mua được căn biệt thự nhưng lại có chuyện ma quái gì đó nên ông đến xem sao, ai ngờ đột nhiên nhận được tin nói là có mấy con quỷ tác oai tác quái, đột nhập vào máy bay đang bay, muốn dẫn cả máy bay chết cùng.

Ông lập tức nghĩ thầm không ổn, chuyện này hỏng rồi!

Máy bay đã lên cao 10.000 mét, bọn họ thực sự là lực bất tòng tâm, cơ hội sống sót rất xa vời, giống như vụ tai nạn máy bay Bắc Hàng SAS hai năm trước, không ai còn sống, ngay cả một mảnh vỡ máy bay cũng không tìm thấy.

“Chúng ta không thể lên đó, trừ phi trên máy bay có đại sư thông thạo thuật bắt quỷ, nếu không khi chúng ta nghĩ ra cách lên đó được thì chỉ sợ cũng đã muộn. Huống chi ma quỷ đi lại đều không để lại dấu vết, trên mặt đất chúng ta còn có cơ may đánh lại được chứ lên đến bầu trời rồi thì khó lắm!”

“Bây giờ cần tranh thủ thời gian hạ cánh, nếu không thì không ai cứu được cái máy bay này nữa đâu!”

Bọn họ rất lo lắng nhưng cũng chả có cách nào.

Nhưng không ngờ trên máy bay lại thật sự ẩn giấu một cao nhân, cô ấy không chỉ cứu sống mọi người trên máy bay mà còn bắt được mười ba con ác quỷ!

Đám người đạo trưởng Trương nhìn đám đen quỳ rạp trên mặt đất thi thoảng lại chuyển động, lại nhìn Cố đại sư vô cảm trước mắt, ông cảm thấy hơi mơ hồ, mười ba con quỷ này bán hết cho ông ta một trăm tư?

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ chính: một trăm tư, vui vẻ.

Người mặt quỷ: . . .

Mã Áo: ? ? ? . . .