Ta Không Yêu Ngươi - Chuyện Tình Thứ Tư

Chương 3




Chử Ngôn không nghĩ tới mình thế nhưng còn sẽ gặp được trường hợp huyền ảo như vậy, dùng tình yêu của y với Ngụy Thiên Thành, đến đổi tiền đổi đồ?

“Tôi có thể đổi Ngụy Thiên Thành toàn tâm toàn ý với tôi, lãnh khốc vô tình với người khác không?” Chử Ngôn tùy ý nói, Ngụy Thiên Thành cái gì cũng tốt, đáng tiếc đại khái là do từ nhỏ được yêu thương, hắn có chút “bác ái”, Đào Thu chẳng phải là bởi vì như vậy, mới có cơ hội thừa cơ mà vào hay sao?

“Tình cảm con người cũng không phải chúng ta có thể thay đổi…”

“Được rồi, tôi không cần đổi!” Chử Ngôn nói thẳng, y yêu Ngụy Thiên Thành, điểm ấy không hề nghi ngờ, Ngụy Thiên Thành cùng y đi qua đoạn ngày đen tối nhất sau khi mẹ qua đời, y có thể chia tay với Ngụy Thiên Thành, nhưng dùng phần tình cảm này để đổi đồ vẫn là quên đi.

Hiện tại bệnh viện sợ là đi không được, mình có lẽ có thể bình tĩnh một chút, để Ngụy Thiên Thành cũng bình tĩnh một chút… Chử Ngôn xoa huyệt Thái Dương của mình, không thể phủ nhận, y tuy rằng tính rời đi, thậm chí trong thời gian ngắn sẽ không tha thứ cho Ngụy Thiên Thành, nhưng y không tính chia tay với Ngụy Thiên Thành. Ở chung với Ngụy Thiên Thành nhiều năm như vậy, Ngụy Thiên Thành đã sớm không đơn giản chỉ là người yêu của y, càng là người thân của y.

Y bởi vì tính hướng, cơ bản không có bạn bè quen thân, ngoài thời gian làm việc tất cả đều tốn trên người Ngụy Thiên Thành, dưới tình huống như vậy, y sao có thể dễ dàng dứt bỏ Ngụy Thiên Thành?

Tuy nhiên, y tuy rằng không buông tha cho Ngụy Thiên Thành, nhưng chính như y nói lúc trước, Ngụy Thiên Thành giữa Đào Thu và y chỉ có thể trong hai chọn một.

Nếu Ngụy Thiên Thành giống như đêm qua lựa chọn Đào Thu, y tuyệt đối sẽ không để ý tới Ngụy Thiên Thành nữa!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Chử Ngôn cũng kiên định lên, y ở khách sạn gần đó đặt một gian phòng, sau đó ngã đầu liền ngủ, thẳng đến tiếng chuông di động vang lên.

Là Ngụy Thiên Thành? Chử Ngôn vội vàng lấy điện thoại qua mới phát hiện dĩ nhiên là điện thoại bệnh viện, sau đó càng nghe càng kinh hãi, sau khi nghe xong, thân thể đều nhịn không được run run.

Người bệnh mà y phẫu thuật sáng hôm qua, giữa trưa hôm nay đột nhiên xảy ra vấn đề. Cụ già vừa phẫu thuật mở đầu tuy rằng giải phẫu rất thành công, nhưng hai tiếng trước, lại bởi vì bệnh biến chứng mà không có hô hấp.

Bệnh biến chứng sau phẫu thuật có rất nhiều, tình huống như vậy tuy rằng hiếm thấy cũng không phải không có, bình thường dưới tình huống này, hảo hảo giải thích cho người nhà cũng dễ làm thôi, nếu không đi, bệnh viện cũng sẽ phụ trách an ủi người nhà, nhưng hiện tại, bệnh viện thế nhưng đổ hết tất cả trách nhiệm lên người y, cừu hận của người nhà cũng đều nhắm ngay y.

Rõ ràng hôm qua khi lãnh đạo bệnh viện tạm thời cách chức y, cũng đã chuyển người bệnh trên tay y giao ra ngoài!

Chử Ngôn lúc trước tuy rằng bị tạm thời cách chức, nhưng y không cảm thấy mình sai, dù sao y cùng Ngụy Thiên Thành ở chung cũng không hại người khác qua, chính bởi vì như vậy, y cũng không chủ động liên hệ đồng nghiệp, nhưng hiện tại…

Chử Ngôn lấy ra di động, bắt đầu gọi điện thoại cho người trong bệnh viện có trao đổi số điện thoại qua, chỉ tiếc, có vài người căn bản không nhận điện thoại y, những người khác dù có nhận, cơ bản cũng chỉ tùy tiện nói hai câu liền cúp, cũng chỉ có một y tá thường làm giải phẫu với y nói tình huống của bệnh viện.

“Bác sĩ Chư, hôm nay có rất nhiều truyền thông đều đến bệnh viện, lãnh đạo bệnh viện nói với họ là anh bởi vì ảnh chụp hôm qua mà ảnh hưởng tâm tình sau đó giải phẫu sai lầm, đẩy hết trách nhiệm lên người anh… bác sĩ Chư, những người đó rất đáng ghét! Rõ ràng hôm qua anh phẫu thuật rất thành công! Bác sĩ Chư, em tin anh, nhưng người nhà bệnh nhân cùng truyền thông… Bác sĩ Chư anh tạm thời vẫn đừng tới bệnh viện.” Y tá nhỏ kia líu ríu nói một đống lớn.

“Cám ơn.” Chử Ngôn nói, y không nghĩ tới, dĩ nhiên là một y tá nhỏ duy trì y, mà Ngụy Thiên Thành… Đã sắp một ngày một đêm, Ngụy Thiên Thành thế nhưng cả một cuộc điện thoại cũng không có!

“Bác sĩ Chư, anh có phải đắc tội ai rồi hay không?” Liền vào lúc Chử Ngôn tính cúp điện thoại, y tá nhỏ kia lại hỏi.

Chử Ngôn run lên, đột nhiên liền nghĩ tới một người —— Đào Thu. Y trước kia bởi vì tác dụng di tình mà thương tiếc cho Đào Thu, liền phát hiện Đào Thu thường thường làm chút thủ đoạn nhỏ, khi đó y nghĩ thân thể Đào Thu không tốt cha mẹ lại không cần cậu ta, bảo vệ bản thân như vậy cũng bình thường, cũng không thèm để ý, nhưng trên thực tế, Đào Thu vẫn không phải là người tốt gì đi?

Trừ Đào Thu, y lại có thể đắc tội ai? Thậm chí ngay cả Đào Thu y cũng không đắc tội —— lúc trước y luôn coi Đào Thu là em trai!

Nghĩ đến Đào Thu bởi vì trong đầu có u nên luôn đến bệnh viện của họ trị liệu, mà cha mẹ Đào Thu rất có tiền, liền quyên phòng thí nghiệm quyên rất nhiều thiết bị chữa bệnh cho bệnh viện, còn có quan hệ tốt với lãnh đạo bệnh viện… Có thể ép buộc y như vậy, cũng chỉ có Đào Thu!

Đào Thu đối với Ngụy Thiên Thành, thật đúng là nhất định phải có! Mà Ngụy Thiên Thành…

Chử Ngôn lúc trước rất tin tưởng, y không tin Ngụy Thiên Thành giữa mình và Đào Thu sẽ chọn Đào Thu, nhưng hiện tại, y lại không xác định.

Đã lâu như vậy, Ngụy Thiên Thành vì sao một chút tin tức cũng không có?

Sắc trời chậm rãi tối đen, Chử Ngôn cuối cùng vẫn nối được điện thoại Ngụy Thiên Thành.

“Alo, Chử đại ca, có việc à?” Người nhận điện thoại căn bản không phải Ngụy Thiên Thành, mà là Đào Thu.

Chử Ngôn có loại cảm giác mùa đông bị người hắt nước lạnh: “Mấy người ở đâu?”

“Ở nhà tôi.” Đào Thu cười cười, trực tiếp cúp điện thoại.

Nhà Đào Thu ở đâu, Chử Ngôn y từng là bác sĩ trị liệu chính đương nhiên là biết. Mấy năm qua, y thậm chí không chỉ một lần đến cửa giúp Đào Thu làm kiểm tra.

Rời khỏi khách sạn, Chử Ngôn trực tiếp đến biệt thự kia. Đào Thu chắc là đang đợi y, cho nên cửa biệt thự căn bản không đóng, để y vô cùng thuận lợi đến trước cửa phòng Đào Thu.

“Tiểu Đào, em không sao chứ? Có khó chịu hay không?” Vừa đến trước cửa phòng Đào Thu, Chử Ngôn liền nghe thấy tiếng Ngụy Thiên Thành, ôn nhu trước sau như một, lại không phải đối với y, mà là đối với người hại y.

“Thiên Thành ca, em tốt hơn nhiều rồi… Em chỉ là cảm thấy rất áy náy, chuyện chúng ta làm thật có lỗi với Chử đại ca…”

“Là anh có lỗi với tụi em, nếu không phải anh sơ ý uống rượu thêm thuốc, cũng sẽ không như vậy…”

“Thiên Thành ca, đêm qua chúng ta là ngoài ý muốn, anh không cần lo cho em, đi tìm Chử đại ca đi, anh không quay về, anh ấy chắc chắn rất giận.”

“Chử Ngôn…” Ngụy Thiên Thành rõ ràng rất rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Em bị thương, anh vẫn nên chăm sóc em trước đi, Chử Ngôn… sau này anh sẽ nhận lỗi em ấy.”

Chử Ngôn giận đến cả người phát run.

Y vào biệt thự này, Đào Thu chắc chắn biết, cho nên những lời này, chính là Đào Thu cố ý nói cho y nghe đi?

Y trước đây nghĩ mình còn có thể tha thứ cho Ngụy Thiên Thành, là vì y xác định Ngụy Thiên Thành cùng Đào Thu là trong sạch, nhưng hiện tại… Nghe ý tứ của hai người này, họ tối hôm qua lăn cùng nhau đi?

“Ngụy Thiên Thành, không có sau này, từ hôm nay trở đi, hai chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!” Chử Ngôn một cước đá vào cánh cửa khép hờ kia, trừng hai người trong cửa trên mặt gần như muốn nổi lửa.

“Tiểu Ngôn!” Ngụy Thiên Thành kinh hoảng nhìn y, vẻ mặt áy náy, Đào Thu cũng là trốn ra sau hắn, khi trốn, còn không quên lộ ra xương quai xanh có hôn ngân trên người mình.

Ngụy Thiên Thành rất thích ở trên người Chử Ngôn ấn hôn ngân, Chử Ngôn phải làm việc, không cho hắn khắc hôn ngân ở trên cổ, sau đó hắn thành thói quen ấn hôn ngân trên xương quai xanh… Nhìn tình huống trước mắt, mắt Chử Ngôn đều đỏ.

“Tiểu Ngôn, em nghe anh giải thích, hôm qua là anh bị bỏ thuốc, mới có thể cùng Tiểu Đào… Em biết, anh luôn coi em ấy là em trai!” Ngụy Thiên Thành vội vàng nói.

Ngụy Thiên Thành nói Chử Ngôn tin, nhưng dù cho Ngụy Thiên Thành là bị bỏ thuốc, y cũng không tính tha thứ cho Ngụy Thiên Thành.

Hôm qua y có nói với Ngụy Thiên Thành qua, nói Đào Thu thích hắn, nói Đào Thu hãm hại mình, kết quả khen ngược, Ngụy Thiên Thành thế nhưng còn có thể bị bỏ thuốc hơn nữa còn lên giường Đào Thu! Vả lại, nhìn cái dạng này của Ngụy Thiên Thành, rõ ràng chính là một chút cũng không nghi ngờ bỏ thuốc là Đào Thu!

Mình đúng là mắt mù, thế nhưng coi trọng một nam nhân như vậy! Chử Ngôn tát một cái lên mặt Ngụy Thiên Thành: “Anh không cần giải thích cho tôi, Ngụy Thiên Thành, chúng ta hết rồi!”

Sau khi nói xong, Chử Ngôn cũng mặc kệ Ngụy Thiên Thành dây dưa, trực tiếp liền đi ra ngoài.

“Tiểu Ngôn!” Ngụy Thiên Thành nhấc chân liền muốn đuổi theo, lại không nghĩ vừa đuổi theo chưa được vài bước, Đào Thu ở sau liền ngã xuống giường: “Thiên Thành ca…”

Ngụy Thiên Thành nhìn thấy Chử Ngôn hấp tấp đi ra ngoài, Đào Thu lại ôm đầu hấp hối, cuối cùng vẫn ở lại: “Tiểu Đào, em không sao chứ?”

Chử Ngôn sau khi nghe được động tĩnh, nhịn không được liền nở nụ cười, cười đến rơi lệ đầy mặt, sau khi cười, y trực tiếp tát lên mặt mình: “Chử Ngôn, mày chỉ có chút tiền đồ ấy? Ba chân □□ khó tìm, hai đùi nam nhân không đến nỗi không có? Chẳng lẽ mày còn không tìm được người tốt hơn Ngụy Thiên Thành?”

Trên mặt nóng đau rát, Chử Ngôn cuối cùng cũng bình tĩnh một chút, y sẽ không về căn nhà đó nữa, cũng không muốn về khách sạn, liền ở trên đường chậm rì rì mà đi, đi một chút dừng, thế nhưng đi cả một buổi tối.

Hâm sữa đậu bắp cạnh một sạp báo, Chử Ngôn lúc trước cả buổi tối cãi nhau với Ngụy Thiên Thành sau đó cũng chưa ăn gì qua, tuy rằng không cảm thấy đói, nhưng vẫn mua vài thứ, lại không nghĩ được vừa đi qua, thế nhưng liền thấy trên một phần báo chí bản địa có ảnh chụp của y.

Lạnh mặt mua một tờ báo, lại dùng laptop lên mạng tra xét, sắc mặt Chử Ngôn càng ngày càng khó coi.

Y hiện tại cơ hồ đã thành tồn tại mỗi người kêu đánh, tác phong có vấn đề, đồng tính, chữa bệnh có sự cố… Thậm chí ảnh chụp của y, đều bị người đưa lên mạng, người biết rộng rãi.

Di động lại vang lên, vẫn như cũ không phải của Ngụy Thiên Thành, mà là bệnh viện. Lãnh đạo bệnh viện nói với y, y bị thu hồi chứng chỉ tư cách hành nghề, thậm chí bị yêu cầu bồi thường cho người nhà bệnh nhân.

Đào Thu, đây là muốn ép y vào đường cùng!

“Yêu, là thứ mạnh nhất trên thế gian. Ngươi có đồng ý dùng tình yêu của ngươi, để giao dịch với ta không?”

“Tôi đồng ý!”