Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 39: Giả heo ăn thịt hổ




Lão giả gầy đưa ra lời chấp thuận thật không hề dễ dàng. Một trăm năm nay, lão đã đi gặp rất nhiều bằng hữu của mình, thấp thì là Địa cấp võ giả, bát cấp Trận Pháp Sư, cao thì là Thiên Võ Sư nhị phẩm, Thiên Trận Sư, Thiên Khí Sư, Thiên Đan Sư nhưng tuyệt không có ai biết cách phá giải phong ấn. Cùng lắm là có một vài người từng nghe nói đến, chứ chưa gặp bao giờ.

Thân là Thiên Võ Sư nhất phẩm, cũng được coi như đứng trên đỉnh cao nhìn xuống, bị phong ấn xuống còn Huyền cấp võ giả khiến lão thật vô cùng khó chịu. Hơn thế nữa, con đường võ đạo của hắn dẫm lên xác của rất nhiều người, kẻ thù của hắn không ít và đều rất mạnh. Nếu để lâu, kẻ thù biết tin, chắc chắn sẽ truy sát lão khắp cửu thiên thập địa.

Với một kẻ sống 5000 năm như lão thì 100 năm không phải là quá lâu. Quả thực như tiểu tử kia nói, hắn chính là cơ hội để lão tìm lại thực lực của mình. Ngoài ra, lão chưa tìm thấy một hi vọng nào khác.

“Vậy tiếp theo ngươi cần ta đi theo bảo vệ khỏi đám sói đang nhìn chằm chằm vào ngươi phải không?” Lão giả gầy hỏi

“Không, ngươi có thể khiến những con sói không đi săn mồi. Tiếp theo ngươi kiếm quán trọ gần đây. Sáng mai canh 5 ta sẽ rời đi, ngươi giữ khoảng cách với ta 1 dặm là được”

“Thú vị, rất thú vị, ta muốn xem ngươi giải quyết như nào. Lão phu là Trương Phá Vân, gọi ngươi như nào?”

“Trần Lương” Trần Lương đưa ra tên thật

Trương Phá Vân rời đi, Trần Lương cùng Tuyết Hoa quay vào nhà, khoảng sân trước hiên trở lại thời gian yên tĩnh.

“Không còn sớm nữa, đi ngủ để mai canh 5 khởi hành sớm” Trần Lương nói

“Mời công tử vào phòng ngủ, ta sẽ ở lại phòng khách”

“Không cần, chúng ta cùng vào phòng ngủ”

Tuyết Hoa không dám nghĩ nhiều, liền theo Trần Lương vào phòng ngủ. Trần Lương đóng cửa phòng, nói

“Ngươi ngồi yên, đừng phản kháng”

Tuyết Hoa ngồi yên trên giường, nhắm chặt mắt, tim đập thình thịch. Trong đầu nàng như có vạn mã chạy qua.

Tay Trần Lương đặt trên vai Tuyết Hoa, nàng run nhẹ, cảm nhận dường như có 1 dòng sét chạy qua người. Tiếng Trần Lương vang lên

“Mở mắt ra đi, ngươi có thể yên tâm ngủ tại đây”

Tuyết Hoa mở mắt ra, trước mặt nàng là một ngôi nhà gỗ khá đơn sơ, xung quanh được thắp sáng nhờ các loại Quang Hoa, Quang Thạch.

“Đây là đâu?” Tuyết Hoa ngơ ngác hỏi, tim nàng còn đang đập liên hồi

“Đây là Tiểu Cửu Giới, một trong lục bảo của Cửu Giới. Ngươi có thể hiểu nơi đây là một vùng đất nằm trong đan điền của ta”

“Một trong lục bảo! Chúc mừng công tử có thu hoạch lớn”

Trần Lương mỉm cười nói “Ngươi vào trong xem một chút. Ngôi nhà này ta mới chỉ lập được mấy ngày nên còn đơn sơ”

Hắn tranh thủ những lúc nghỉ ngơi buổi tối thì vào trong Tiểu Cửu Giới lập tạm một ngôi nhà gỗ làm nơi trú ngụ trong những trường hợp cần thiết. Tuy căn nhà không phải như cung điện một dạng, nhưng cũng đầy đủ các vật dụng cần thiết của một ngôi nhà, không thiếu chăn gối, lương thực.

Trần Lương đưa Tuyết Hoa vào phòng ngủ rồi mới tiến vào Tiểu Cửu Giới vì phòng ngủ có trận pháp che dấu hắn tạo từ mấy năm trước. Hắn hiện là trung tâm sự chú ý ở Mai Hoang Trấn này, nên không thể không đề phòng.

“Ngươi tạm thời ở nơi đây, khi nào đến nơi an toàn sẽ đưa ngươi ra”

Nói rồi Trần Lương liền rời đi, bỏ Tuyết Hoa lại trong tiếc nuối.

Trần Lương nằm nghỉ trên giường của Tuyết Hoa, mùi thơm thoang thoảng khiến tâm thần hắn thoải mái đi vào giấc ngủ.

Sang canh 5, Trần Lương thức giấc. Duỗi cái lưng, rửa cái mặt cho tỉnh giấc, hắn một mình trong đêm tối rời khỏi nhà tiến về hướng bắc, tới Tinh Tượng Thành, một tòa thành có truyền tống trận tới Côn Bằng Vực.

Trần Lương lấy ra một con tuấn mã nhanh chóng đi đường, kèm theo sau phía xa xa là một toán người dần đông lên

Ra khỏi Mai Hoang Trấn 1 dặm, đoàn người đã đuổi kịp Trần Lương, vây quanh hắn kín như bưng

“Tiểu tử, đưa ra tất cả Không Vật cùng tài sản, nếu không, chết”

Người vừa nói là một lão giả Cự Linh cảnh giới. Trong đoàn người còn có cả Hoàng cấp võ giả, không phải để bắt Trần Lương, như thế thì quá giết gà dùng dao mổ trâu.

Bọn hắn không phải thuộc cùng một thế lực, mà là năm bảy thế lực khác nhau đều muốn thu lấy tài sản của Trần Lương. Vì vậy để cạnh tranh với các thế lực khác, giành lấy hàng vạn tinh thạch cấp 1, mỗi thế lực đều cần có cao thủ tọa trấn.

“Các ngươi nhiều người vậy, muốn ta đưa cho ai?” Trần Lương bình thản hỏi

Sau câu hỏi, cả nhóm 32 người nhìn nhau. Vốn dĩ Trần Lương đã như cá trên thớt, hoàn toàn không cần để ý, vấn đề chỉ là ai sẽ giành được bút tài phú này. Nên câu hỏi của Trần Lương đã dẫn phát lục đục nội bộ ngay lập tức.

“Mọi người bình tĩnh, đừng để bị ly gián. Chúng ta cứ thu bảo vật khỏi tay tiểu tử này, sau đó ai giành được phụ thuộc vào thực lực bản thân rồi” Một tên nói ra

“Tiểu tử định lừa chúng ta sao, còn non lắm” Một tên cười gian manh

“Nếu các ngươi đã nói vậy, ta chỉ cần giữ mạng, còn lại cho các ngươi” Nói rồi, Trần Lương nhém Nhẫn không gian về phía trước. Cú nhém không mạnh lắm nên một võ giả dễ dàng bắt được.

“Của ta ha ha” Tên này cười nói

Ngay lập tức đồng bọn của hắn vây xung quanh bảo vệ

“Cẩn thận trúng kế. Kiểm tra bên trong có đúng Nhẫn không gian chứa tinh thạch cấp 3 không?”

“Có, đúng là có 2 viên tinh thạch cấp 3”

“Mau rời đi” Một cường giả Hoàng cấp trong đội ngũ ra lệnh. Đội ngũ này có 3 Giáp Linh, 3 Cự Linh, 1 Hoàng cấp. Thực lực đội ngũ này phải nói là không hề yếu trong các thế lực ở đây. Vì vậy Trần Lương mới

“Muốn đi, để lại Nhẫn không gian” Một tên đừng ngoài vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào kẻ nắm giữ Nhẫn không gian chứ tinh thạch cấp 3

Bảo vật nóng bỏng tay, hỗn chiến xảy ra. Ai cũng nhao nhao bày ra bộ dáng vô địch chiến đấu với những kẻ khác, tất cả nhắm vào mục tiêu là Nhẫn không gian mà Trần Lương nhém về tên võ giả kia.

Nhưng không phải tất cả đều lao vào hỗn chiến. Một số kẻ khác lại nhìn vào Trần Lương, bọn hắn cho rằng có thể Trần Lương vẫn giữ lại gì đó, thậm chí bảo vật còn nhiều hơn cũng không phải không thể.

Trần Lương đã như cá nằm trên thớt, dù mọc cánh cũng khó thoát, tất nhiên sẽ không được các thế lực dành quá nhiều chăm sóc. Vì vậy, lúc này vây quanh hắn là 6 Giáp Linh võ giả của 6 thế lực khác nhau.

“Mau chóng lột toàn bộ trang phục xuống để bổn cô nương kiểm tra thân thể ngươi còn có giấu bảo vật” Một nữ nhân nhan sắc tương đối kiều diễm vừa liếm môi vừa nói. Nàng thân thể 3 vòng căng tròn, cổ áo khoét sâu lộ ra bộ ngực đầy đặn trắng nõn như muốn mời gọi ngươi mau mau đến ăn nàng.

“Ngươi đừng làm ta buồn nôn, gần 90 tuổi còn tự xưng cô nương, thật không biết xấu hổ” Một nam tử da đen như than nói. Thần thông của hắn là cường hóa nhục thân lên gấp 5 lần. Làn da của hắn bình thường không đen như vậy, chỉ khi thi triển thần thông mới trở nên đen nhánh, cứng cáp hơn nhiều.

“Hắc ngưu câm miệng, con trâu đất như ngươi có muốn cũng không có mà ăn đâu”

“Các ngươi cứ đứng đó cãi nhau, ta lên trước” Một lão giả có vết sẹo trên mắt cầm kiếm chém về phía Trần Lương. Thần thông của hắn là một Tinh linh hóa hình một con ong lao đến đốt vào ngực Trần Lương. Bị con ong này đốt sẽ bị tê liệt toàn thân, vô sức phản kháng.

Trần Lương cùng Chiến thần Atula đánh ra Không Phá Quyền. Hắn không muốn thu hút đám võ giả đang quần chiến giành giật Nhẫn không gian nên không thể hiện là mình còn đồ vật trong người. Huống hồ từ Giáp Linh trở xuống rất khó có thể làm tổn thương đến cơ thể của hắn hiện tại.

10 quyền cùng thi triển đập nát con ong đồng thời đánh bay lão giả có vết sẹo kia văng mạnh ra sau trọng thương.

“Mọi người cẩn thận, tên này võ lực không tầm thường” Chứng kiến lão giả kia bị một quyền đánh bại, 5 người còn lại thu hồi vẻ khinh thị, cùng nhau xông lên tấn công Trần Lương.

Trần Lương cũng không tung ra hết sức, muốn kéo dài thời gian chiến đấu với 5 kẻ này, đồng thời quan sát cuộc chiến gần đó.

Phía xa, Trương Phá Vân quan sát trận chiến

“Chiến lực không tệ, có điều ngươi làm thế nào phá giải cục diện này mà không cần đến lão phu?”

Bên đội ngũ tranh giành Nhẫn không gian, chiến lược của các thế lực cơ hồ đều là tìm cách giữ lấy Nhẫn không gian sau đó bỏ chạy, những đồng đội còn lại sẽ đứng ra bảo vệ người có đồ vật.

“Nhẫn trong tay lão phu, kẻ nào dám lấy” người vừa thu Nhẫn không gian về tay là một lão giả tóc bạc Hoàng cấp cảnh giới.

“Huyền Tử, để ta đến thu phục ngươi” Một bà lão to béo tiến lên tấn công.

“Ta cũng góp vui” Một giọng nữ khác vang lên, người này trông còn rất trẻ, chỉ bộ dáng 30 tuổi, nhưng thực tế đã sống 1200 năm.

“Lâu rồi không đông vui thế này, chiến cho thống khoái nào” Một nam tử cười ha hả nói.

Trận quần chiến lúc này đã sắp tới hồi kết thúc. Các võ giả ở dưới Hoàng cấp chỉ còn trụ lại được mấy người, cũng đã dừng chiến đấu, đứng từ xa quan sát 4 cường giả bay trên không, 3 Hoàng cấp vây quanh 1 võ giả Hoàng cấp nắm giữ Nhẫn không gian.

Trong đội ngũ truy đuổi Trần Lương có 6 Hoàng cấp, nhưng 2 kẻ trong đó đã bị hạ gục, một trọng thương, một bỏ mình.

Lão giả tên Huyền Tử không có ý định dùng một chọi ba đối cứng, lấy ra một cái tử kim hồ lô. Đây là một bảo vật dùng để chạy trốn rất hữu hiệu. Tử Kim Hồ lô được làm từ Bầu Mộc, một loại cây có thể hấp thu và tích trữ hỏa thuộc tính rất tốt. Tử Kim Hồ Lô của Huyền Tử có thể bay với vận tốc cao, đồng thời phía miệng hồ lô còn có thể phun ra lửa, tấn công ngăn chặn những kẻ phía sau truy đuổi.

Vừa thấy Huyền Tử lấy ra Tử Kim Hồ Lô, 3 người kia cũng liền vận dụng thần công đồng thời đánh vào trung tâm. Huyền Tử không kịp chạy trốn, dùng Tử Kim Hồ Lô đón đỡ lấy hỏa côn to như một tòa nhà của bà lão to béo, còn 2 luồng kiếm khí khác đành phải dùng hết sức ra đòn đón đỡ.

Chiến lực của 4 người sàn sàn nhau. Huyền Tử lấy một chọi ba hoàn toàn là ăn thua thiệt. Tử Kim Hồ Lô của lão không thể hấp thụ được hết hỏa diễm từ hỏa côn, liền bị đánh văng ra xa, cũng may còn chưa có hư hỏng. 2 luồng kiếm khí kia lão cũng đã đánh tan, có điều cũng rất chật vật.

Sau đòn tấn công đầu tiên, Huyền Tử liền quay đầu bỏ chạy. 3 người kia không ai bảo ai cùng nhau truy sát.

Còn chưa kịp bay được mấy thước, Huyền Tử đã thấy trước mặt một thiết nhân đứng chặn đường. Điều đáng nói là thiết nhân này cũng đang bay trên trời.

“Kim Thiết Nhân!” Huyền Tử ngưng trọng nhìn về phía kẻ chặn đường mình.

Lão không dám khinh thị, vừa bay vừa tung ra một đòn tấn công rất mạnh về phía thiết nhân. Điều lạ là thiết nhân không hề đón đỡ, chỉ đứng yên chịu trận.

Huyền Tử còn ngạc nhiên hơn khi thấy thiết nhân hoàn toàn không nhận tổn hại gì sau đòn đánh của hắn, nhưng cũng không còn thời gian để suy nghĩ nữa, Kim Thiết Nhân đã xông về phía hắn.

Trần Lương đã hạ gục xong 5 Giáp Linh võ giả, liền đứng dưới đất quan sát. Hắn đã đợi đến khi tàn cục mới thả ra Kim Thiết Nhân thu thập những kẻ còn lại.

Khi còn tại trước nhà của Tuyết Hoa, hắn cố ý nhả ra tài phú trước mặt đông đảo mọi người cốt để thu hút nhân mã truy đuổi hắn.

Ban đầu hắn về Mai Hoang Trấn cốt là muốn thu lại dược viên cùng sắp xếp chỗ mới cho Tuyết Hoa. Nhưng mấy người Nhị Thần Quân đến khiến hắn thay đổi chủ ý, tìm cách kiếm thêm nhân lực cho mỏ Không Thạch.

Võ giả mạnh nhất Mai Hoang Trấn cũng chỉ là Huyền cấp, Kim Thiết Nhân có thể đối phó được. Có điều nếu đối phó với 4, 5 Huyền cấp võ giả sẽ rất khó khăn cho Kim Thiết Nhân. Nhưng Trần Lương cũng cho rằng Huyền cấp võ giả là trụ cột của mỗi thế lực, không dễ mà ra trận, nên đoàn người truy đuổi hắn dự tính sẽ chỉ có cao nhất là Hoàng cấp.

Kim Thiết Nhân của Trần Lương chiến lực tương đương với cao thủ Huyền cấp, lại thêm thân thể được làm từ tinh thiết cứng rắn, lực phòng ngự cực cao, nên có thể chiến đấu chống lại được một số Địa cấp võ giả. 4 người này chỉ là Hoàng cấp, rất khó để tổn thương tới nó.

Kim Thiết Nhân hạ gục Huyền Tử xong cũng không thu lại Nhẫn không gian, liền xông lên tấn công 3 kẻ còn lại. Ở bên dưới, Trần Lương đã đón chờ sẵn bắt lấy thân hình Huyền Tử từ trên cao rơi xuống, thu hồi Nhẫn không gian của hắn kèm theo cả Nhẫn không gian của Huyền Tử.

Nhìn thấy Huyền Tử dễ dàng bị thiết nhân hạ gục, 3 kẻ kia đã thấy bất ổn, quyết đoán quay đầu bỏ chạy. Bọn hắn sống được tới giờ cũng không dễ dàng gì, một trong những yếu tố quan trọng là biết khi nào cần đào mệnh.

Kim Thiết Nhân chỉ kịp đánh ngất đi 2 kẻ, còn một kẻ đã chạy thoát.

Trần Lương cũng không quan tâm, dù sao thu hoạch của hắn cũng rất khá, 24 tù binh, trong đó có 4 Hoàng cấp võ giả. Trong khi Kim Thiết Nhân truy đuổi 2 kẻ kia, Trần Lương cũng ở dưới đất giải quyết nốt đám còn lại, đánh ngất tất cả những người còn tỉnh.

Trong kho tàng của Hải Thượng Trung có 2 thiết nhân, một Kim Thiết Nhân và một Ngân Thiết Nhân tương đương Cự Linh võ giả.

Trần Lương thả ra Ngân Thiết Nhân giúp hắn đối phó với 2 Cự Linh võ giả phổ thông kia.

“Năng suất lao động sẽ rất tốt đây” Trần Lương một bộ dáng gian manh cười nói.

Một lát sau, Trương Phá Vân bay đến, trên tay là thân hình của tên Hoàng cấp võ giả chạy thoát được, đáng tiếc tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, cuối cùng vẫn là bị thu vào Không thú của Trần Lương.

“Thật không ngờ ngươi còn có 1 Kim Thiết Nhân, ngươi càng ngày càng khó lường, lão phu rất muốn biết ngươi là ai. Đột nhiên Cửu Giới xuất hiện một Trận Pháp Sư cấp 8 tuổi trẻ mà không ai biết. Không những thế, tâm cơ cùng thực lực đều rất sâu. Ngươi cố ý nhả ra tiền tài để thu hút đám ruồi nhặng này hẳn là có mục đích khác. Thú vị, rất thú vị”

Tuy không kiểm tra được cấp độ trận pháp của Trần Lương, nhưng có thể nhìn ra phong ấn bên trong lão thì dù Trần Lương có nói bản thân là Trận Pháp Sư cấp 9 lão cũng có thể tin.

Trương Phá Vân có thể nhìn ra Trần Lương còn rất trẻ, chưa đến 30 tuổi. Bởi khi tu vi tăng cao, nhân loại cũng sẽ trẻ đi tương ứng. Thí dụ như khi ngươi lên Cự Linh cảnh sẽ tăng tuổi thọ lên 700 năm. Khi đó ngươi 200 tuổi sẽ trẻ ra trông như 60 tuổi.

Nhưng dù trẻ hóa đến mấy cũng không dưới 30 tuổi. Đặc biệt sự từng trải, dầm sương giãi nắng là không thể thay đổi.

Trần Lương trông bề ngoài như một thanh niên mới tầm 20 khiến mọi người đều sẽ không cho rằng là một lão quái mấy ngàn năm

Trần Lương nhìn Trương Phá Vân, không đáp lời, chỉ cười nói “Rất tốt, tổng cộng 25 tù binh, đến lúc lên đường”