Ta Là Chí Tôn

Chương 475: Vết nứt trí mạng!




Sau khi công kích thăm dò, Hàn Sơn Hà lập tức nhận ra thân phận quân đội đối diện!

Chiến trường chính diện đã đổi người, đổi quân đội, ngay cả phương thức tác chiến cũng khác biệt.

Tuy cùng là quân đội tinh nhuệ, nhưng lại có đặc sắc, phong thái riêng của mình.

Năng lực tác chiến cá nhân của quân đội mới tới còn mạnh hơn bản thân Đông quân, phối hợp đoàn đội cũng rất tốt. Đợt thăm dò này Tây quân tổn thất hai ngàn, nhưng Đông Huyền lại tổn thất tới năm ngàn, cơ hồ tổn thất gấp hai lần rưỡi!

Chiến lực như vậy, tố chất như vậy, hiển nhiên hẳn phải là.... Quân đội tinh nhuệ của Ngọc Đường từ phương khác phái tới.

Bắc quân Thiết Tranh đang chiến đấu, Nam quân cũng đang ốc không mang nổi mình ốc. Như vậy, đám người này chỉ có thể là Tây quân.

Trong Ngọc Đường, chỉ có Tây quân quanh năm suốt tháng chiến đấu với Tử U danh xưng võ lực cá nhân đệ nhất, mới có thể có năng lực đơn binh xuất sắc thế này. Mà người trong Tây quân có năng lực xuất lĩnh thống nhất như vậy, có vẻ như... Cũng không nhiều, tính đi tính lại cũng chỉ có mấy người.

Đầu tiên đương nhiên là Nguyên soái Tây quân Vương Vân Chú, nhưng Vương Vân Chú hiển nhiên phải tọa trấn ở Tây tuyến, như vậy tổng chỉ huy chiến dịch này nhất định phải là đệ nhất hãn tướng dưới tay Vương Vân Chú, Tôn Tử Hổ!

Tên Tôn Tử kia đến rồi!

Hàn Sơn Hà không hổ là đệ nhất danh tướng, nhanh chóng có thể phỏng đoán nội tình, thậm chí biết luôn thân phận người thống quân, hơi suy nghĩ một chút, lập tức triệt lui thế công.

Chỉ mất thời gian nửa chén trà, một lá cờ lớn đã được dựng lên.

- Tôn Tử Hổ! Vạn dặm xa xôi chạy đến chịu chết, còn không mau đầu hàng, còn chờ đến khi nào nữa!

Tôn Tử Hổ thấy thấy giận tím mặt, không nói hai lời kéo cung bắn tiễn, một tiễn bắn rớt đại kỳ.

Nhưng mà hành động lần này của hắn, cũng đồng nghĩa với việc khẳng định suy đoán của Hàn Sơn Hà.

Sau ba ngày, đại chiến thảm liệt lần nữa nổ ra, thế công ác liệt này thậm chí để cho Tây quân vốn quen đánh những trận thảm liệt cũng dần cảm thấy ăn không tiêu.

Cái này căn bản không phải là chiến tranh.

Rõ ràng là một đám điên dùng mạng tới đánh!

Phe hắn am hiểu chiến lực cá nhân, đoàn đội phối hợp, khả năng phát huy ở đây tuy không phải không có, nhưng cũng chỉ có hạn!

Ngươi nói xem, Ngọc Đường dâng cao lá cờ vệ quốc, không cam lòng để quốc gia vong quốc diệt chủng, hung hãn không sợ chết thì cũng thôi.

Còn Đông Huyền, rõ ràng là kẻ đi xâm lược, thế mà lại có thể mạnh mẽ, cường hãn nhất trí như vậy, thực sự Hàn Sơn Hà không thẹn với bốn chữ đệ nhất Quân Thần!

Địch nhân thế tới như thủy triều, cho dù đang tiến công, nhưng vẫn có thể duy trì động tác thống nhất chỉnh tề, không chút rối loạn.

Cho dù đối mặt với đồng bào huynh đệ rơi xuống như mưa, mặt không đổi sắc, đem sáu chữ người sau nối tiếp người trước phát huy như ví dụ giáo khoa!

Bất kể là trước mắt có hy sinh bao lớn, người sau vẫn tiến lên không ngớt, không ai mảy may sợ chết mà xông lên!

Tôn Tử Hổ từ xa nhìn lại, đã thấy phía bên kia quân địch, một dãy chừng năm trăm người cầm trong tay hàn quang lấp lóe.

Có người không tiến, giơ tay chém xuống!

Tiến, đương nhiên là cửu tử nhất sinh, nhưng lui, lại là nhất định phải chết. Binh sĩ Đông Huyền đều hiểu trong lòng, đương nhiên nên biết lựa chọn thế nào, cửu tử nhất sinh thì vẫn là còn nhất sinh, so với nhất định phải chết rõ ràng nhiều hơn một phần sinh cơ!

Tôn Tử Hổ nghe danh Hàn Sơn Hà đã lâu, nhưng lần đầu thể nghiệm phương pháp trị quân của Hàn Sơn Hà, Tôn Tử Hổ vẫn phải không rét mà run.

Vì cái gì người ta có thể đứng đầu danh tướng bảng? Tại sao lại có thể xưng là nhất thế Quân Thần?

Chiến lực, chiến pháp, thanh thế, uy áp lộ ra trong chiến dịch này, chứng minh điều đó không thể nghi ngờ.

Sâm nghiêm chuẩn mực, kỷ luận nghiêm minh, bộ đội tinh nhuệ, thế công như bài sơn đảo hải, phối hợp với một đám tướng sĩ phát điên không cần mạng, sức chiến đấu bạo tăng theo cấp số nhân...

Trước đó, Phó Báo Quốc có thể đối mặt với quân đội như vậy mà không rơi thế hạ phong, Thiết Cốt quan chưa từng gặp đình trệ, thực sự không hổ là người được Vương soái công nhận là đệ nhất nhân trong giới trẻ quân đội Ngọc Đường, thực sự danh bất hư truyền!

- Lại có bao nhiêu huynh đệ ra đi?

Sau mỗi một ngày kết thúc chiến đấu, Tôn Tử Hổ đều hỏi một câu.

Hắn không muốn hỏi, không muốn nghe đáp án... Ừm, hẳn là không dám nghe.

Thế nhưng hắn lại nhất định phải hỏi, cũng nhất định phải nghe.

Mỗi lần nghe thấy số lượng thương vong, trái tim hắn lại run rẩy một lần.

Mười lăm vạn quân tinh nhuệ mà hắn mang tới!

Mới đánh bốn ngày, đã mất một phần ba!

- Năm vạn huynh đệ cứ thế mà hy sinh!

Xác nhận con số này, tâm can Tôn Tử Hổ đều như chảy máu.

- Tôn tướng quân!

Phó Báo Quốc quân dung nghiêm chỉnh bước tới.

- Phó đại soái!

Tôn Tử Hổ đứng dậy cúi chào.

- Tôn tướng quân, bản soái ở đây, biểu thị cảm tạ huynh đệ Tây quân gấp rút tiếp viện, hy sinh của các tranh thủ được bốn ngày cho Ngọc Đường, thời gian này vượt qua mong muốn của bản soái, đa tạ!

Phó Báo Quốc tràn đầy vẻ cảm khái.

- Không dám nhận, cùng là con dân Ngọc Đường, cùng là binh sĩ trong quân, chuyện này cũng là bổn phận của chúng ta, theo lý là đương nhiên! Hai chữ cảm tạ này của Phó đại soái, Tôn Tử Hổ không đảm đương nổi!

Tôn Tử Hổ nói.

Nếu như là ngày bình thường, Tôn Tử Hổ nghe Phó Báo Quốc nói như vậy, tuyệt sẽ không đáp lời như thế, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, cái gì mà tranh thủ bốn ngày, vượt xa mong đợi? Ngươi xem thường ai đây?

Thế nhưng sau khi chính thức lãnh hội uy thế của Hàn Sơn Hà, Tôn Tử Hổ không tiếp tục nói bất cứ lời thừa thãi, đối mặt Hàn Sơn Hà, hắn đương nhiên sẽ không nhát gan sợ chiến, nhưng mấy phần chột dạ thực sự muốn tránh cũng không khỏi, thậm chí sau mỗi lần kết chiến, Tôn Tử Hổ đều sinh ra một cảm giác hoảng hốt, chống đỡ sao? Ta lại chống đỡ qua một lần công kích của đệ nhất danh tướng sao?!

Giờ khắc này, hắn biết lời Phó Báo Quốc là thành tâm thành ý, không có bất kỳ ý khác, cảm tạ cùng kính nể xuất phát từ tận đáy lòng!

- Bản soái còn biết, ngươi đang đau lòng.

Phó Báo Quốc trầm tĩnh nói:

- Ngươi đau lòng các huynh đệ hy sinh, bản soái hiểu rất rõ tâm tình của ngươi, bởi vì bản soái cũng đau lòng! Nhưng... Đây là chiến trường!

Tôn Tử Hổ lớn tiếng nói:

- Rõ, mạt tướng hiểu!

- Ngươi không rõ, chí ít còn chưa hoàn toàn hiểu! Ngươi biết không, chúng ta hiện tại đã không có thời gian đau lòng!

Phó Báo Quốc rõ ràng nói:

- Tổ quốc tồn vong, chính là ở trận chiến này! Huynh đệ ngã xuống, bọn hắn tuyệt đối sẽ không phải cô đơn! Bởi vì, sẽ có càng nhiều huynh đệ, một nhóm lại một nhóm đi theo bọn hắn!

- Nhưng huynh đệ sắp đi cùng bọn hắn, bao gồm ngươi, cũng bao gồm ta! Thậm chí là toàn bộ tướng sĩ Thiết Cốt quan, không một ai ngoại lệ!

Hai mắt Phó Báo Quốc lóe sáng:

- Nhưng... Trước khi chúng ta còn chưa đi theo bọn hắn, chúng ta còn gánh trên người vinh quang của quân nhân Ngọc Đường, chúng ta không thể vứt bỏ, chúng ta phải tận chức trách của mình, tận bổn phận con dân! Ngươi hiểu chưa?

- Rõ!

Tôn Tử Hổ lớn tiếng đáp ứng.

Ánh mắt lúc này của hắn nhìn Phó Báo Quốc, đã như nhìn thấy Vương Vân Chú đại soái mà hắn vẫn luôn tôn kính.

Từ trong mấy câu của Phó Báo Quốc, hắn có thể nghe được.

Vị Phó đại soái này, căn bản chưa từng suy nghĩ có thể còn sống trở về!

Hiển nhiên đối phương đã sớm chuẩn bị kỹ, đem bản thân vùi xuống Thiết Cốt quan này.

- Huynh đệ Tây quân giúp chúng ta gánh vác bốn ngày, đã đủ!

Phó Báo Quốc quay người, nhìn thuộc hạ dưới trướng:

- Hiện tại, để huynh đệ Tây quân đi nghỉ ngơi! Đông quân, lại tới chống cho ta!

...

Lại ba ngày sau.

- Đại soái, có một đoạn tường thành đã sắp không chịu nổi.

Tin tức mà thân binh tới báo cáo, khiến hai mắt Phó Báo Quốc như tối sầm lại.

Chuyện mà hắn vẫn luôn sợ hãi, đến cùng vẫn phải đến sao?!

Thiết Cốt quan, xưa nay vẫn được xưng là thiên hạ đệ nhất hùng quan!

Chỉ riêng tường thành liền đã dày hơn một trượng, chủ thể được cấu thành từ sơn thạch cứng rắn nhất, ở trong còn vô số sắt thép vật liệu xây dựng kết dính.

Đại chiến lần trước, Thiết Tranh phát động toàn quân, cơ hồ dời sạch mấy dãy núi đối diện, khiến cho một mặt đông của Thiết Cốt quan này, bề ngoài dày thêm hai trượng, toàn bộ tường thành cao thêm một trượng!

Mà đạo tường thành dày đến ba trượng dùng đá xây thành này, chính là chỗ dựa lớn nhất để Phó Báo Quốc thủ thành!

Mà bây giờ, dưới sự tấn công điên cuồng của quân đội Đông Huyền, tòa thiên hạ đệ nhất hùng quan này, một lần nữa chịu tổn hại, xuất hiện

lỗ hổng!

Lỗ hổng như vậy không cần nhiều, chỉ cần xuất hiện một cái, tùy tiện một cái, Thiết Cốt quan gần như không còn sót lại chút gì, thậm chí chẳng khác nào đã tuyên cáo bại cục!

- Nắm chắc thời gian tranh thủ tu sửa, dùng tốc độ cao nhất tu sửa, một khi xuất hiện tình huống này, phải lập tức tiến hành tu sửa!

Phó Báo Quốc mặt vững như thiết.

- Phó soái... Lỗ hổng kia đã không cách nào tu sửa.

Gương mặt tướng lĩnh thân binh cũng rất khó coi, trên trán còn một vết sẹo không ngừng thấm máu:

- Lỗ hỏng tổn hại kia ở... Phần bụng, vị trí giữa... Xuất hiện kẽ hở...

Phó Báo Quốc nghe vậy lập tức lảo đảo.

Phần bụng, xuất hiện kẻ hở?!

Đây tuyệt đối là tổn hại trí mạng nhất, không có một trong.

Giờ khắc này, Hàn Sơn Hà chỉ cần phái binh cường công vào đầy, coi như phe hắn có dốc toàn lực thủ hộ, cũng không thể ngăn nổi thế sụp, kết cục cuối cùng cũng chỉ có thể là sụp đổ!

Chỉ cần chuyện đó thành sự thực, đó chính là đại thế đã mất, Thiết Cốt quan tuyên bố hủy diệt!

- Cụ thể là hở bao nhiêu?

Phó Báo Quốc khẩn trương hỏi.

- Khoảng chừng một bàn tay!

Tướng lĩnh thân binh hồi đáp.

Phó Báo Quốc đứng dậy quay đi, mấy người Tôn Tử Hổ cũng nghiêm trọng bước theo, bọn hắn đều là tướng lĩnh biên quan, cũng hiểu được tầm quan trọng của chuyện này, đều muốn tìm hiểu ngọn ngành.

Phó Báo Quốc lên tường thành thăm dò, quả nhiên...

Ở phía dưới, cách đầu tường chừng ma trượng, giữa hai khối đá lớn xuất hiện một vết nứt. Nếu nhìn tổng thể tường thành mà nói, thậm chí không đáng nhắc tới, nhưng đối với Thiết Cốt quan, lại chính là sơ hở chí mạng.

Con đê ngàn dặm còn bị đổ bởi một tổ kiến, đối với hùng quan đệ nhất, một vết nứt này đã quá đủ chí mạng!

Lấy sự cay độc sắc bén của Hàn Sơn Hà, tuyệt đối sẽ không bỏ qua thời cơ!

Mà trên thực tế, sở dĩ Hàn Sơn Hà tấn công bất kể đại giới như vậy, cũng chính là chờ một khắc này!