Ta Là Chí Tôn

Chương 699: Vân Tôn cản đường




Một tiếng cười lạnh cất lên, lôi quang đột nhiên bạo liệt!

Lôi kiếp từ trên giáng xuống không ngừng không nghỉ, tiếp tục tạo áp lực, nhưng đám người Ma Y phái tiếp tục đối kháng một thời gian, đã dần ổn định trận cước, nhìn đám Thái thượng trưởng lão, chưởng môn Ma Y phái là có thể thấy rõ, dù lôi kiếp có uy lực mạnh mẽ, lại liên tục không ngừng, nhưng nếu không thể một kích triệt hạ đối thủ, thì gần như không thể động tới đại trận mạnh mẽ của Ma Y. Chư Thiên Tinh Tú đại trận, hợp lực hơn trăm người, chia nhau gánh áp lực, cho nên dù ngươi có công thể thần dị thế nào, cũng không thể kéo dài hơn trăm người được, cuối cùng cũng sẽ là Ma Y phái kiên trì được đến cùng.

Ngay lúc cao tầng Ma Y phái tự tin phần thắng đã đến, trên bầu trời đã lại vang lên một tiếng trầm giọng hô quát:

- Thu!

Lời còn chưa dứt, rất nhiều người trong trận đồng thời kêu thảm, trên người xuất hiện huyết vụ mờ mịt, bay hướng bầu trời, cùng nhau hợp dòng thành một mảnh huyết vân, che phủ chân trời.

Tinh Tú đại trận dù có uy năng cực mạnh, năng lực phòng ngự lại càng không tầm thường, có thể đối kháng thiên lôi, thậm chí có thể chia nhau gánh năng, bảo toàn không chết, thế nhưng không chết lại không có nghĩa là không bị thương, người trong Tinh Tú trận có tu vi cao thấp khác biệt, rất nhiều đệ Tử U vi thấp đều đã có thương thế nhất định, mặc dù cũng không quá nặng, lại cũng không ảnh hưởng đến chiến lực, nhưng chung quy vẫn là bị thưng, đối mặt với một chữ “Thu” từ trên trời gia, tất cả các vị trí chịu thương hại đều bắt đầu trào máu tươi.

Mà kết quả của việc mất quá nhiều máu, chính là hoa mắt váng đầu luống cuống tay chân, có lòng mà không có lực, chỉ trong chớp mắt, thiểm điện kiếp lôi từ chân trời vẫn tiếp tục đánh xuống đã đánh chết không dưới mấy chục người!

Thực sự chỉ trong chớp mắt, Chư Thiên Tinh Tú đại trận uy trấn của Ma Y phái đã cáo phá!

Biến cố này, lập tức khiến sắc mặt trấn định của đám Thái thượng trưởng lão thảm biến, quát:

- Cửu Tôn? Ngọc Đường Cửu Tôn?

Gió nổi mây phun, lôi đình đột kích, lại thêm huyết vụ đằng không, nếu như Vương Trường Phong còn không đoán được là ai đến nữa, như vậy hắn cũng không cần sống nữa làm gì!

Một tiếng cười lạnh vang lên, một bóng hình mờ mịt thoáng hiện nơi chân trời, nhàn nhạt cất tiếng:

- Ma Y phái không tuân tổ huấn, tự tiện xuống núi tham dự vương triều tranh bá, chính là tự chịu diệt vong! Quý tổ sư không thể tự mình thu thập các ngươi, vậy để ban tôn làm giúp, bảo toàn tên tuổi sau khi chết của hắn!

Lập tức rít dài:

- Không sai, ta chính là Ngọc Đường Cửu Tôn, Cửu Tôn chi Vân Tôn, Vân Khuynh Thiên Hạ, Phán ngươi cùng đồ!

Trong tiếng hét dài, đao quang sáng như tuyết chợt hiện, cười lạnh:

- Lúc đầu, ta từng nghĩ sẽ âm thầm đánh chết các ngươi, nhưng ta lại sợ các ngươi chết quá hồ đồ, lại khiến ta không có cảm giác, cho nên mới hiện thân đi ra, đùa với các ngươi một chút, để các ngươi đi cửu tuyền cũng có thể được cam tâm, có thể chết nhắm mắt được rồi.

Ngọc Đường Cửu Tôn!

Cửu Tôn chi Vân Tôn tái hiện, nghiêm khắc ám sát.

Vương Trường Phong cùng Cát Tổ Hằng lần nữa biến sắc, mặt cắt không còn giọt máu.

Giờ khắc này, áp lực mà bọn hắn cảm nhận được còn nặng hơn lúc trước ba phần.

Di huấn tổ tông năm đó, không cho phép tham dự vương triều tranh bá, nhưng lúc được được biết Đông Huyền chính là thiên định chi chủ, sắp thống nhất Thiên Huyền, đám người bọn hắn rốt cục động tâm, phái cao thủ tinh nhuệ trong phái xuống núi hiệp trợ.

Bản ý là muốn một lần thành công bình định Ngọc Đường, sau đó dưới sự trợ giúp của Đông Huyền mà thành lập quốc phái, dùng nó để thu được quốc vận chi lực, đặt vững căn cơ trường tồn cho môn phái.

Nhưng nào ai nghĩ được, cái gọi là thiên định chi chủ, chiếm hết ưu thế như Đông Huyền, bại!

Nhân thủ của hắn vừa mới tới trong đại quân, vừa mới xuất thủ trận đầu.

Đông Huyền liền bại!

Thậm chí cho tới bây giờ, một số quan viên Đông Huyền vẫn còn nghiến răng nghiến lợi: Nếu không phải bị môn phái nguyền rủa nào đó liên lụy, đoán chừng chúng ta đã thắng...

Lời này, thực khiến người tức giận!

Thế nhưng trên dưới Ma Y phái lại không thể phản bác, một là đó chính là sự thật, hai là phản bác cũng không có ý nghĩa!

Bởi vì ngay cả người cao nhất của Đông Huyền - Quốc quân Đông Huyền cũng đã bắt đầu lãnh đạm, thậm chí là đã còn có cảm giác chán ghét với Ma Y phái, nếu còn không đi, chỉ sợ Đông Huyền sẽ phái người thu sạch Ma Y phái rồi.

Điều khiến trên dưới Ma Y phái triệt để hết hy vọng, chính là quốc quân Đông Huyền nói một câu: “Ai đề ra chủ trương tìm Ma Y phái trợ trận? Trong đầu ngươi là bã đậu hả! Ma Y phái Ma Y phái, ngày ngày mặc áo gai... Mà ai mới mặc áo ai? Trong nhà có người chết thì người ta mới mặc áo gai! Điềm xấu như thế, thế mà còn mời tới trợ trận... Sợ đại quân của Trẫm bại không đủ nhanh hả!”

Còn nhớ, khi nghe được câu đó, Cát Tổ Hằng lập tức phun máu.

Mẹ nó, còn nói vậy? Chúng ta vì Đông Huyền các ngươi mà vi phạm tổ huấn, chết mất bao người, thế mà ngay cả một câu an ủi cũng không có.

Còn nhớ lúc trước có ai đó nói: “Trẫm mong các vị tới đây như mạ trông mưa, trời đông giá rét trông mong áo.”

Vừa hay, bên Ngọc Đường lại đột nhiên xuất hiện sự kiện bảo đồ da rồng, đám người thương lượng một chút, tập hợp tất cả tinh nhuệ trong môn, chạy tới bên này, nếu có thể cướp được bảo đồ là tốt nhất, từ đây lui ẩn sơn lâm. Còn nếu không tranh được... Vẫn sẽ lui về trong núi, bắt đầu ẩn cư...

Nhưng nào nghĩ ra được, tinh nhuệ trong môn vượt vạn dặm xa, vừa mới bước gần tới Thiên Đường thành, đã lại bị Vân Tôn chặn đường!

Hơn nữa còn cường thế đại khai sát giới, tình cảnh hiện giờ, ai cũng khó thoát!

- Vân Tôn đại nhân!

Kim Câu trong tay Vương Trường Phong lấp lóe, cả người như hóa thành gió lốc màu vàng, chính diện chặn lại đao quang, kêu lên:

- Chúng ta vốn là môn phái thế ngoại, trước đó do trùng hợp với lọt vào phân tranh, bây giờ đã đoạn tuyệt quan hệ với Đông Huyền, quay về thế ngoại, chỉ đợi xong chuyện ở đây, chúng ta lập tức lui về thâm sơn, không bao giờ xuất thế! Vân Tôn đại nhân cần gì ép người quá đáng?

Vân Dương cười lạnh một tiếng:

- Ép người quá đáng? Tu giả cao thâm, tuyệt không được tham dự chư quốc chinh chiến, cái này đã chính là thiết luật xưa nay của Thiên Huyền, nếu như đã bước chân vào đó, nhất định phải có một cái kết thúc, nghĩ tới bao nhiêu nam nhi thiết huyết của Ngọc Đường ta ngã vào trong tay các ngươi, khi đó chúng ta từng nói các ngươi ép người quá đáng sao?

Hắn hét lớn một tiếng:

- Đã gieo nghiệp nhân, vậy gánh nghiệp quả đi! Ma Y phái đã gieo nhân nợ máu, vậy hãy gánh lấy quả diệt môn, đây là lẽ trời, không gì đáng trách! Giờ này ngày này, chính là lúc đòi nợ, Ma Y các ngươi, giết tuyệt không tha!

Trong tiếng hét vang, đao quang lại thịnh, từng đoàn từng đoàn bay ra, Vân Dương hóa thành phong vân hữu hình vô chất, tùy ý trùng sát trong đám người, bất kể kẻ nào trong Ma Y phái chống cự phản công, kim câu như thác, nhưng nhiều lắm cũng chỉ chạm được tới cái bóng của hắn, căn bản không thể tạo thành nửa điểm thương hại.

Chỉ ác chiến có một lúc, những nơi Vân Dương đi qua, đều để lại đám người lật nựa, máu tươi tiêu xạ bốn phía, có thể nói, chỗ hắn đi qua, người đổ như dạ.

Huyền công tu luyện cả đời, đối mặt với pháp môn quỷ dị của Vân Dương, thực sự không chịu nổi một kích, vô năng chống lại.

Vương Trường Phong kịch liệt truy kích một đoàn bóng xám, liều mạng công kích, liều mạng cản trở, mưu toan ngăn cơn sóng dữ, nhưng tất cả công kích hay cả trở về tốn công vô ích, chỉ có thể đáng vào trong không khí, không chút dao động.

Trong lúc nhất thời, người ngã ngựa đổ, một mảnh thê thảm không chịu nổi.