Ta Là Một Tên Trộm

Chương 14: Vô Liêm Sỉ




- Yên tâm đi tiểu tử, cái gì nên đưa cho cậu ta cũng sẽ không đưa ít đâu. Đứng hai mươi năm, cậu cũng nên đỡ ta ngồi xuống một chút chứ!

Người thợ mỏ vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Tiểu Thiên cười nói.

- Đúng đúng,

Mộ Dung Tiểu Thiên liên tiếp gật đầu, chạy nhanh tìm một tảng đá bằng phẳng lớn, dùng ống tay áo phẩy phẩy tro bụi trên mặt, lôi kéo người thợ mỏ ngồi xuống.

Bốn vách tường trên quặng mỏ ngọn đèn dầu thản nhiên tản ra hồng quang, ngọn lửa như nanh sói lần lượt thay đổi chiếu lên nham thạch chợt lóe chợt lóe. Chiếu rọi khuôn mặt không còn huyết sắc của người thợ mỏ lúc sáng lúc tối. Bốn phía im lặng chỉ nghe thấy tiếng hai người hít thở.

Người thợ mỏ lấy từ trong lòng ngực ra hai vật này nọ đưa tới tay Mộ Dung Tiểu Thiên nói:

- Cầm lấy đi, đây là thứ cậu nên có được nó. Tiểu tử cái Hồng Hoang chi thược này phải đợi cậu tới cấp bậc 60 mới có thể sử dụng nó được.

Mộ Dung Tiểu Thiên thần tình thả lỏng ngồi ở trên tảng đá đối diện người thợ mỏ, nhanh chóng gật dầu, gấp không thể chờ được món quà mà người thợ mỏ vừa đưa qua. Nhìn kỹ lại, trong đó là cái gì đó giống như một cái nhẫn màu đen sẫm, một cái khác có hình dạng giống một chìa khóa. Thứ này trên mặt có khắc vài dòng văn tự, mặt khác lại khắc một cây cổ đao cổ quái.

Đồ vật này vừa đặt vào tay, thuộc tính khác biệt của hai món đồ vật này lập tức hiện ra trước mặt Mộ Dung Tiểu Thiên:

Hỗn Độn Chi Giới: Có 300 ô chứa đựng vật phẩm bên trong, phụ trọng vô hạn. Không chiếm vị trí trang bị, không thể rơi xuống.

Hồng Hoang Chi Thược: chìa khóa mở ra thông đạo tới thế giới thất lạc, vật phẩm nhiệm vụ.

Mộ Dung Tiểu Thiên trong lòng tràn ngập hy vọng không khỏi cảm thấy thất vọng, ngoại trừ mình có thể mang theo thêm vài thứ, ngoại trừ bớt đi rất nhiều phiền toái ra căn bản là không có gì cả!

- Chú, người hay là cho ta thêm thứ khác đi nha, cũng có chút keo kiệt quá đi.

Mộ Dung Tiểu Thiên đặt hai vật lọ trên tay, vẻ mặt đau khổ nhìn chằm chằm vào lão thợ mỏ.

Người thợ mỏ hơi hơi trau mày, tiếp nói:

- Cái Hỗn Độn Chi Giới kia bên trong còn có đồ vật.

- A? ~ Mộ Dung Tiểu Thiên ngẩn người, nhanh chóng mang chiếc nhẫn lên trên ngón giữa tay trái.

Xẻng Vô Cấp, tốc độ lấy quặng 5, mang vào cao cấp thuật lấy quặng mỏ, thợ rèn sử dụng, quặng mỏ thuật cấp bậc 1.

Nhìn thấy cái đồ vật cuối cùng này cũng như thế, Mộ Dung Tiểu Thiên bất giác đứng lên, bất mãn nói với lão thợ mỏ:

- Chú thật là quá keo kiệt đi, cái Xẻng Vô Cấp này ta dùng làm gì, chính là tặng cho người thì đúng hơn. Cái Hồng Hoang Chi Thược thì càng không phải nói, phải chờ tới tận lv 60 mới có thể mở ra, chuyện đó biết tới ngày nào tháng nào, hơn nữa cho dù mở ra, quỷ mới biết có thể hoàn thành cái nhiệm vụ kia được không.

Mộ Dung Tiểu Thiên bắt đầu lấy tay ôm lấy lão thợ mỏ vừa lay vừa liên tục quở trách:

- Còn cái Hỗn Độn Chi Giới này, người xem xem, người nhìn xem, hiển nhiên chỉ là một cái thùng lớn chứa đồ vật mà thôi.

Mộ Dung Tiểu Thiên hai tay múa may, ngẩng đầu nhìn trời (tuy nhiên chỉ có thể nhìn thấy đỉnh quặng mỏ à) vẻ mặt đầy ủy khuất nói:

- Trời ơi, ta cứu mạng của người, không ngờ người ta chỉ dùng một cái thùng thật lớn để trả ơn ta thôi.

- Đủ rồi!~ lão thợ mỏ phẫn nộ từ tảng đá nhảy dựng lên, thanh âm như cơn lốc xuyên thấu vào màng tai Mộ Dung Tiểu Thiên, người xấu hổ mà đỏ bừng, phẫn nộ mà vặn vẹo hai má, dưới ngọn đèn toát ra vẻ dữ tợn cực kỳ:

- Ta sống tới từng tuổi này rồi, vẫn là lần đầu nhìn thấy một người mặt dày như vậy đó.

- Rống đi, lại rống vang hơn một chút, tốt nhất là làm cho toàn bộ người trong thiên hạ đều biết, nói lão đối đãi với ân nhân cứu mạng mình như thế nào.

Mộ Dung Tiểu Thiên lạnh lùng nhìn lão thợ mỏ, không chút sợ hãi:

- Tóm lại một câu, lão có gì để cấp cho ta không?

Lão thợ mỏ hung hăng nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Tiểu Thiên, vẻ mặt từ phẫn nộ, kích động, sau đó chậm rãi xấu hổ uể oải, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu chậm rãi ngồi trở lại tảng đá lớn.

- Ý của lão là sống chết gì cũng không cho ta?

Mộ Dung Tiểu Thiên giọng điệu tăng thêm, hùng hổ dọa người.

- Nói thật cho cậu biết, ta chính là muốn cho cậu, cũng không cho cái đồ vật này.

Lão thợ mỏ khinh bỉ liếc mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng.

- Hắc hắc!~ Mộ Dung Tiểu Thiên cười gian xảo hai tiếng, chậm rãi đi tới trước mặt lão thợ mỏ, thoáng xoay người, đối mặt với lão thợ mỏ dừng lại một chút nói ra vài chữ:

- Khối – Huyết – Nhãn – Thạch- Của – Lão- Đâu?

Lão thợ mỏ đứng lên, cánh tay dũng mãnh có lực hiển nhiên có chút run rẩy, chỉ vào mặt Mộ Dung Tiểu Thiên:

- Cậu, tiểu tử cậu không cần phải mơ mộng hão huyền như vậy, đồ vật này giá trị không phải tiểu tử cậu có thể tưởng tượng được.

- Hừ, chẳng lẽ khối tảng đá hỏng kia còn giá trị hơn cái mạng của lão sao?

Mộ Dung Tiểu Thiên đưa tay gạt cánh tay của lão thợ mỏ đang chỉ vào mặt mình, vô tình tiếp tục tàn phá tâm linh của lão:

- Lão nhân gia đã vì khối đá đó mà chịu hai mươi năm mệt nhọc rồi, còn chưa chịu đủ sao, hiện giờ tuổi tác đã lớn rồi, lão còn tính toán gây sức ép làm gì nữa, thành thật về nhà đi, vui vẻ an hưởng lúc tuổi già không phải rất tốt sao?

Tất cả lòng tin của lão thợ mỏ đã bị những từ nghiêm khắc khinh bỉ của Mộ Dung Tiểu Thiên làm cho hỏng mất, lẳng lặng đứng tại đương trường. Tất cả hùng tâm tráng chí tức thì hóa thành hư ảo.

“Năm tháng không đợi người.” lão thợ mỏ thâm âm trầm thấp mà bi thương, giống như chỉ trong chốc lát đã già nua đi rất nhiều.

Hoa nở hoa tàn, năm tháng như nước, sông xuân một dòng nước chảy về đông. Bỗng nhiên quay đầu, người đã không còn như xưa, hai mươi năm dài chỉ là một giấc mộng hão huyền mà thôi!

Mộ Dung Tiểu Thiên đi lên trước nhẹ nhàng cầm lấy tay lão thợ mỏ, trong ánh mắt toát lên kiên định cùng chân thành:

- Chú, ta biết tâm nguyện của ngài là muốn trở thành một thợ rèn tốt nhất thiên hạ. Ta cam đoan với người, ta nhất định sẽ mở cho ngài một tiệm rèn ở trong thành, tìm cho ngài các loại tài liệu tốt nhất, làm cho ngài trở thành thợ rèn đệ nhất thiên hạ.

Mộ Dung Tiểu Thiên dùng sức nắm chặt lấy tay lão thợ mỏ, giọng điệu càng thêm thành khẩn:

- Khối huyết nhãn thạch này coi như ta thay ngài bảo quản, ngài cũng biết đạo lý hoài bích tư tội (cầm ngọc có tội). Vạn nhất có người tới cướp đoạt, cũng không phải người mà thợ rèn có thể đối phó, ta khác người, ta là chiến sĩ, ta có năng lực bảo hộ cho chính mình.

Mắt thấy đồ vật nọ muốn tới tay, không khỏi vẽ ra một cái bánh cho có lễ. Rõ ràng là muốn đồ của người ta, lại còn nói cho tráng lệ, có bài có bản hẳn hoi. Cũng không suy nghĩ một chút, bản thân là chiến sĩ lv 0, nếu quả thực muốn đánh nhau, cho dù hắn có hai cái cuốc chim cũng bị lão thợ mỏ gõ chết.

Lão thợ mỏ bị Mộ Dung Tiểu Thiên lừa dối liên tục gật đầu, ánh mắt vốn đã thất vọng nay lại hiện ra hào quang hi vọng. Hai tay run rẩy lấy từ trong lòng ngực ra một cái túi gấm cổ xưa, nhẹ nhàng mở túi gấm ra, đặt một khối đỏ thẫm như máu, trông như một con mắt vào trong lòng bàn tay.

Trong sát na, một đạo hào quang màu đỏ bắn ra từ trong tay lão thợ mỏ. Lửa đỏ bắn ra chung quanh lóng lánh toàn bộ hang động, dường như không gian toàn bộ bị thẩm thấu bởi ánh mắt thâm tình của thiếu nữ.

Mộ Dung Tiểu Thiên si ngốc nhìn chằm chằm vào huyết nhãn thạch, nước miếng không nể tình từ khóe chảy ra. Ánh mắt toàn bộ bị sắc thái rực rỡ huyễn lệ kia hấp dẫn. Trong lòng không khỏi âm thầm cảm thấy đắc ý: “Mẹ nó, ta không lừa đảo lão, lão liệu có thể bỏ được món đồ tốt vậy cho ta sao!”

Ta Là Một Tên Trộm - Quyển 1: Thương Mang

- ---------

Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử:))