TA LÀ NGƯỜI Ở RỂ

Chương 41: Đây Là Tình Huống Gì? (1)




“Cho hỏi ngài Nhạc có ở đây không?" Ngô Đắc Đạo thấy không ai nói chuyện, hỏi lần thứ hai.

Mọi người tiếp tục lắc đầu.

Phải biết rằng, người đứng ở cửa là Ngô Đắc Đạo đó, ngài Nhạc trong miệng hắn sao có thể là tên vô dụng Nhạc Phong được?

Ngô Đắc Đạo mờ mịt không hiểu. Sai ư? Mình đã cho đi điều tra rõ ràng rồi, cậu hai đang ở trong nhà Liễu mà! Hôm nay là sinh nhật của cậu hai, ông ta tự mình đến tận nơi tặng quà. Thêm nữa khi đến nhà Liễu, phát hiện nhà bọn họ đúng thật đang tổ chức tiệc sinh nhật.

Ngô Đắc Đạo nuốt nước miến, giơ chiếc hộp đang cầm trên tay lên: "Nếu ngài Nhạc không ở đây, vậy tôi đi trước. Đây là chút quà nhỏ chúc mừng sinh nhật, tôi sẽ để ở chỗ này."

Nói xong, Ngô Đắc Đạo mang người rời đi.

Chân trước vừa đi, chân sau tất cả mọi người không kịp chờ đợi xúm lại gần. Bà cụ ra hiệu mở hộp quà ra.

Dù sao Ngô Đắc Đạo này cũng cực kỳ nổi tiếng ở thành phố Đông Hải. Lúc nãy mọi người cũng nhìn thấy, phong thái sang trọng của Ngô Đắc Đạo, theo sau là mười mấy người, cưỡi mấy con xe Rolls Royce đắt tiền. Lại còn đặc biệt chuẩn bị quà tặng cho bà cụ Mặt mũi của bà cụ cũng cao thật đó?!

Không ít vị khách ở đây cực kỳ hâm mộ.

Quả thực, cái người Ngô Đắc Đạo này, làm gì có ai ở đất Đông Hải này không muốn có quan hệ tốt với hắn chứ? Đây chính là ông chủ của Đông Phương đó, trang sức Đông Phương, cửa hàng sang trọng nhất của Đông Hải. Thân là danh môn thế gia, những lần mở tiệc và vân vân, nhất định phải đến cửa hàng trang sức Đông Phương. Dù sao sở hữu một món đồ trong đây đã là rất có mặt mũi rồi. Vậy nên kết bạn được với Ngô Đắc Đạo, là tâm nguyện của rất nhiều người.

Nhưng cái người Ngô Đắc Đạo này, tính cách cực kỳ cổ quái. Rất ít khi kết giao bạn bè với người khác. Càng miễn bàn đến chuyện đích thân tham gia yến hội của người khác!

Quan hệ của bà cụ Liễu, thực sự quá rộng!

Mà lúc này dù bà cụ vẫn còn bối rối trong lòng, nhưng trên mặt chỉ lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Tại sao Ngô Đắc Đạo lại tặng quà cho bà? Bà chắc chắn mình không hề có quen biết gì với ông ta. Nhưng mà ở đây cũng chỉ có tiệc mừng thọ của bà, ông ta không tặng quà cho bà, còn có thể tặng ai được chứ?

Dưới chỉ thị của bà cụ, Liễu Nhất Phàm mở nắp hộp ra, trong chốc lát, tất cả mọi người trợn mắt nín thở, im ắng không phát ra tiếng động!

Đó là một viên dạ minh châu to bằng nắm tay! Chỉ là viên dạ minh châu này... so với viên của Chí Viễn, hình như không giống?

Liễu Nhất Phàm biết ý, cầm viên của Liễu Chí Viễn lên, đặt gần nhau. Hai viên dạ minh châu đặt chung một chỗ, mọi người mới nhìn ra được điểm khác biệt!

Lúc này tất cả rèm đều được kéo lên, ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào. Viên mà Liễu Chí Viễn tặng, khi đặt trong ánh sáng chỉ giống như một viên thủy tinh tinh xảo, một ánh hào quang cũng không có.

Thế nhưng viên dạ minh châu mà Ngô Đắc Đạo đưa, mặc dù bây giờ đang là ban ngày, nhưng ánh sáng từ nó lại hệt như một mặt trời nhỏ!

"Cái..."

Tất cả mọi người choáng váng, nhìn không chớp mắt.

"Nhanh, nhanh lên. Kéo rèm cửa xuống, tắt hết đèn đi!" Liễu Nhất Phàm ra lệnh một câu.

Khi trong phòng đã không còn một tia sáng nào, mọi người đều không nhịn được nữa, hốt hoảng kêu lên!

Chỉ đến lúc này, tất cả mọi người mới nhìn rõ sự chênh lệch của hai viên dạ minh châu! Viên Dd minh châu của Ngô Đắc Đạo, chiếu sáng toàn bộ căn phòng, sáng chung như ánh mặt trời!

"ợc!"

Không biết là ai, người đầu tiên không kiềm được, nuốt nước miếng một cái, ngay sau đó toàn bộ gian nhà sôi trào!

"Chuyện gì thế này? Đều là dạ minh châu có kích thước như, tại sao lại chênh lệch rõ như vậy?"

"Nhạc Phong cũng vừa nói, viên dạ minh châu của Liễu Chí Viễn là giả, lúc đó hoàn toàn không có ai tin."

"Hình như là giả thật."

Từng tiếng bàn tán vang lên, sắc mặt bà cụ xấu cùng cực. Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Liễu Chí Viễn. Nên biết rằng, nó là đứa cháu nội mà bà thương yêu nhất! Vậy mà lại tặng hàng giả cho bà!

Mà lúc này Liễu Chí Viễn cũng suốt ruột, ảo não rời khỏi chỗ này. Kết quả đúng lúc này, một âm thanh truyền đến!

"Bà cụ, tổng giám đốc công ty nhà đất Hắc Hổ, Lý Hắc Hổ tới."

"Ôn ào!"

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người trong đại sảnh đều xôn xao! Tình huống gì đang xảy ra thế này? Lý Hắc Hổ cũng tới?! Đây chính là nhà phát triển số một số hại của thành phố Đông Hải đó!

Hiện nay giá phòng của Đông Hải càng ngày càng cao, giá trị con người của Lý Hắc Hổ hệt như sóng lên thuyền nổi. Những bất động sản thuộc quyền sở hữu của ông ta được coi là tốt nhất của Đông Hải. Là nơi ở của vô số phú hào! Bà cụ có thân phận gì? Ngay cả Lý Hắc Hổ cũng biết?!

Lúc này bà cụ cũng ngây ngẩn cả người. Ngô Đắc Đạo vừa mới đến kia, thực ra là bởi có duyên gặp mặt một lần. Lần trước bọn họ đến trang sức Đông Phương, Liễu Chí Viễn gọi một chai rượu đắt tiền, hóa đơn lên đến ba mươi triệu. Lúc đó tình cờ gặp được Ngô Đắc Đạo. Vậy nên lí do ông ta đến chúc thọ, còn có thể miễn cưỡng tiếp thu.

Nhưng Lý Hắn Hổ, bà hoàn toàn không hiểu nổi!

Hàng loạt tiếng ồn vang lên, mấy chiếc xe Lincoln đen tuyền, chậm rãi tiến vào. Trong vòng tròn của một đám người vest đen, Lý Hắc Hổ thân mặc âu phục, bước về biệt thự.

"Xin hỏi ngài Nhạc có ở đây không?"

Giọng nói hùng hổ của Lý Hắc Hổ cất lên, truyền đi khắp đại sảnh!

Gì?!

Trong chớp mắt, thân thể mọi người run rẩy dữ dội?!

Ngài Nhạc này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

"Trong này không có ai mang họ Nhạc!" Bà cụ cũng ngồi không yên, vỗ bàn một cái: "Cho hỏi ngài Nhạc là vị nào, xin hãy xuất hiện. Do lão bà tôi tiếp đãi không chu toàn, mời ngài bước ra đây, lão bà này muốn đích thân tiếp đãi ngài mấy ly!"

Âm thanh chìm xuống, gần một nghìn người trong biệt thự hai mặt nhìn nhau. Thực sự là không ai biết!

Ngay lúc mọi người trầm mặc, Liễu Nhất Phàm im lặng từ đầu đến cuối nói một câu: "Chỉ có Nhạc Phong là họ Nhạc.. không lẽ là anh ta."

"Ha ha ha!"

Mọi người bật cười. Vốn trong lòng mọi người đang có nghi hoặc, lúc này lại bị những lời này của Liễu Nhất Phàm hoàn toàn chọc cười.

Có mấy người phụ nữ bàn tán, có người nói ngài Nhạc là một người đàn ông trung niên, mặt toàn râu là râu.

Có người nói ngài Nhạc vừa cao vừa đẹp trai. Tóm lại là cái gì cũng nói được.

Cuối cùng bà cụ giơ tay, chấm dứt buổi nghị luận của mọi người.