Ta Là Tham Quan Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 23: 23: Không Trả Tiền Không Tính Là Chơi Gái Cùng Lắm Chỉ Tính Là Hai Bên Cùng Tình Nguyện Mà Thôi!





“Bái kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”“Các vị ái khanh miễn lễ!”“Tạ bệ hạ!”“Có chuyện bẩm tấu, không có chuyện thì bãi triều!”Lúc này, một viên quan nhân cơ hội này thể hiện, chắp tay nói với giọng vang dội: “Khởi bẩm bệ hạ, thần muốn vạch tội tân khoa trạng nguyên, ti nghiệp Quốc Tử Giám – Lâm Bắc Phàm!”Mọi người đồng loạt quay đầu qua nhìn, người này chính là người trước đó đã vạch tội Lâm Bắc Phàm, đại diện trong các ngôn quan – Diêu Chính.

Tất cả đều lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm, lại có trò hay để xem rồi đây!Lâm Bắc Phàm lại cười khinh bỉ.

Mấy tên ngôn quan các ngươi vừa được hít thở bình thường đã nôn nóng muốn ra tay rồi sao?Cũng chút trình độ này khó mà thành đại sự được!Nữ đế ngồi trên long ỷ cũng sửng sốt: “Diêu ái khanh, tại sao muốn vạch tội Lâm ái khanh?”“Khởi bẩm bệ hạ! Lâm Bắc Phàm trong thời gian nghỉ phép không có suy nghĩ tiến thủ, không nhớ đến hoàng ân, lại ngang nhiên dạo đến thanh lâu chơi gái, ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, vẫn xin bệ hạ giáng chỉ điều tra!” Diêu Chính lớn tiếng nói.

Vẻ mặt của nữ đế không thay đổi: “Lâm ái khanh, có chuyện như vậy không?”Lâm Bắc Phàm đứng ra: “Bẩm bệ hạ, quả thật có chuyện này!”Diêu Chính mừng rỡ: “Bệ hạ, người xem, Lâm Bắc Phàm đã tự mình thừa nhận rồi, vẫn xin bệ hạ minh xét!”Nữ đế vẫn không có biểu cảm gì: “Lâm ái khanh, ngươi còn lời gì để nói?”“Có ạ!” Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn về phía Diêu Chính: “Ta thật muốn hỏi Diêu đại nhân, ta đến thanh lâu thì đã sao? Ta chơi gái thì đã sao? Pháp lệnh nào của luật pháp Đại Võ chúng ta viết chơi gái phạm pháp?”“Đáp lại lời của Lâm đại nhân, dựa theo pháp luật của Đại Võ chúng ta, chơi gái quả thật không phạm pháp nhưng cũng không khởi xướng! Có điều, ngươi thân là ti nghiệp Quốc Tử Giám, là tấm gương của rất nhiều học sinh, nhất định phải yêu cầu tiêu chuẩn đạo đức với ngươi cao hơn! Người khác có thể tới thanh lâu nhưng ngươi không thể đi! Người khác có thể chơi gái nhưng ngươi không thể! Bằng không học sinh có sao học vậy, còn ra thể thống gì nữa? Nếp sống của Quốc Tử Giám đều sẽ bị ngươi phá hỏng! Cho nên, nhất định phải điều tra nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể nhân nhượng!” Diêu Chính đáp với vẻ đắc ý và kiêu ngạo.


Mọi người nghe xong không nhịn được mà gật đầu.

Nữ đế cũng gật đầu: “Diêu ái khanh, lời này có lý!”Dieu Chính càng đắc ý hơn.

Lâm Bắc Phàm cười lạnh một tiếng, xem hắn tiếp chiêu thế nào này.

Sắc mặt của hắn không thay đổi, đáp: “Xin hỏi Diêu đại nhân, định nghĩa chơi gái là thế nào?”“Chơi gái là chỉ thông qua việc trả tiền hay tài vật mà có hành động gi@o hoan ân ái với người khác!” Diêu Chính đã sớm có sự chuẩn bị, lập tức đáp.

“Vậy là đúng rồi!” Lâm Bắc Phàm nhún vai: “Ta đi thanh lâu cũng đâu trả tiền, sao có thể tính là chơi gái được?”Trong lúc nhất thời mọi người đều ngây người.

Hồi tưởng kỹ lại, Lâm Bắc Phàm đến thanh lâu chơi quả thực không trả tiền mà ăn uống miễn phí ở nơi đó.

Dựa theo định nghĩa mà nói thì thật sự không thể tính là chơi gái!Diêu Chính á khẩu không đáp được: “Cái này, cái này…”“Không trả tiền không tính là chơi gái, cùng lắm chỉ tính là hai bên cùng tình nguyện!”Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Huống chi, khi ấy ta chỉ ở đại sảnh uống rượu mà thôi, vẫn luôn kiềm chế giữ lễ, đứng đắn khuôn phép, nào có hành động gi@o hoan gì? Các nữ tử thanh lâu và khách làm chơi có mặt ở đó đều có thể làm chứng cho ta!”Diêu Chính lại á khẩu: “Cái này…”“Cho nên…” Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, đáp một cách hùng hồn: “Ta một không trả tiền, hai không gi@o hoan, vậy sao có thể tính là chơi gái được? Diêu đại nhân, làm phiền ngươi khi chỉ định và chứng minh người khác hãy lấy ra chút bằng chứng xác thực, chứ đừng ăn nói bừa bãi, đổi trắng thay đen!”Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng phun ra một chữ “vãi!”Thế này cũng có thể bị hắn nói thành đúng luôn rồi!Lợi hại!Nữ đế cũng đảo trắng mắt, người này thật biết nói bậy!Nhưng cứ cố tình nói lại rất hợp tình hợp lý!Thế nhưng Diêu Chính thân là người trong cuộc đã tức đến mức mặt đỏ tía tai, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Bắc Phàm: “Nhanh mồm nhanh miệng lắm! Ngươi rõ ràng đang già mồm át lẽ phải! Nếu không phải ngươi đi chơi gái vậy ngươi tới thanh lâu làm gì?""Diêu đại nhân, bản quan cảm thấy lời này của ngươi thật không có lý!” Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Theo như ta biết, mỗi ngày Diêu đại nhân đều đi qua thanh lâu! Có phải ngươi rất muốn vào thanh lâu, rất muốn vào chơi gái cho nên ngày nào cũng đi qua nơi này đúng không?”“Nói vớ vẩn!” Diêu Chính tức tối: “Sao lão phu có thể có suy nghĩ dơ bẩn xấu xa như vậy được? Phủ đệ của lão phu vừa vặn cùng phố với thanh lâu, cho nên lần nào cũng đi qua nơi đó thôi nhé!”“Thế này đúng rồi! Cũng cùng một lý lẽ đó, khi ấy ta đói bụng, thanh lâu lại ở ngay trước mặt, ta đi vào uống rượu ăn cơm có sai sao? Ai quy định không thể vào thanh lâu uống rượu? Ta tới quan tâm các cô nương ở Bách Hoa Phường không được sao?” Lâm Bắc Phàm có lý chẳng sợ, đáp.


Mọi người nghe xong vẻ mặt đều vặn vẹo.

Đi quan tâm các cô nương ở Bách Hoa Phường, ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng à.

Diêu Chính suýt chút nữa thì phun máu!“Thật đúng là đồ mặt dày vô sỉ!”Lúc này, nữ đế lớn tiếng nói: “Được rồi, hai vị ái khanh đừng cãi nhau nữa, đây chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi! Diêu ái khanh có trách nhiệm ở đây, chỉ ra và xác nhận Lâm Bắc Phàm nhưng lại không có chứng cứ xác thực, lùi xuống đi!”“Rõ, thưa bệ hạ!” Diêu Chính lùi lại một bước với vẻ oan ức.

“Lâm ái khanh trẻ tuổi phong lưu, có thể hiểu được! Nhưng thân là ti nghiệp Quốc Tử Giám, là tấm gương cho các giám sinh, chắc hẳn nên kiềm chế bản thân! Cho nên sau này cho dù vì nguyên nhân gì đi chăng nữa cũng không được tới thanh lâu, tránh cho tạo thành ảnh hưởng không tốt!”“Bệ hạ anh minh!” Lâm Bắc Phàm cũng lùi lại một bước.

Lần này xem như hai bên hòa nhau.


Diêu Chính không chiếm được lời gì mà Lâm Bắc Phàm cũng chẳng chịu thiệt gì, chuyện cứ cho qua như vậy.

Nhưng thù hằn của hai người đã hoàn toàn mở ra từ đây.

Lâm Bắc Phàm nhìn bóng lưng của Diêu Chính, tròng mắt đảo như bi, cười khà khà.

“Các vị ái khanh còn chuyện gì bẩm tấu nữa không?”.