Ta là Văn Mị Nhi

Chương 47




“Cái gì! Không được! Ai gia quyết không cho phép!” Thái hậu nghe xong lời Chu Doãn nói, phất tay áo một cái, ngồi ở trên giường quay đầu đi, vẫn còn đang tức giận, không để ý tới Chu Doãn!

“Mẫu hậu, Tư Đồ Tĩnh là một cô nương tốt, người nhất định sẽ thích nàng…” Chu Doãn vội vàng nói với Thái hậu Tam muội của hắn tốt thế nào tốt ra sao, hoàn toàn bất chấp sắc mặt đen đến mức không thể đen hơn của mẫu hậu hắn!

Thái hậu vừa nghe thấy Chu Doãn đến cung Từ Ninh thăm bà, trong lòng cực kỳ vui vẻ, làm một nữ nhân tôn quý nhất khắp thiên hạ, mặc dù bà hưởng thụ vinh hoa phú quý vô hạn, nhưng cuối cùng vẫn tịch mịch, chỉ có nhi tử của bà vẫn rất hiếu thuận, lúc này lại tới cung Từ Ninh thăm bà! Thái hậu vui tươi hớn hở nghĩ, hoàn toàn không biết nhi tử của bà đến là để chọc bà tức giận!

“Mẫu hậu…” Một mình Chu Doãn ở một bên nói chỗ tốt của Tư Đồ Tĩnh hồi lâu, miệng lưỡi khô hốc, đang muốn tìm chén nước uống, quay người lại thì thấy Thái hậu vẫn đang quay lưng về phía hắn, ngay cả liếc nhìn hắn một cái cũng không có. Rất hiển nhiên, vừa rồi hắn cao hứng nói một hồi lâu, mẫu hậu tôn quý của hắn vốn không nghe lọt một chữ!

“Không được, ai gia sẽ không đồng ý!” Thái hậu nổi giận đùng đùng. Hoàng nhi bị làm sao vậy? Mị Nhi vừa mới chết, nó không nghĩ cách trấn an Văn gia, lại muốn cưới Hoàng hậu, vậy hẳn ca ca sẽ rất đau lòng!

“Mẫu hậu! Nhi thần nhất định muốn lập Tư Đồ Tĩnh làm Hậu!” Chu Doãn kiên quyết.

“Hoàng thượng, ai gia hỏi con, rốt cuộc Tư Đồ Tĩnh kia có năng lực gì mà khiến cho con si mê như vậy, Mị Nhi vừa mới chết mấy tháng mà con đã muốn lập Hậu, con đặt cữu cữu con ở vị trí nào hả!” Thái hậu mặt ngoài bình tĩnh nhìn Chu Doãn, trong lòng thầm giật mình, từ khi nào con trai của bà trở nên xa lạ như vậy, đều là vì Tư Đồ Tĩnh kia sao? Hừ! Khá khen cho một con hồ ly tinh, còn chưa tiến cung đã mê hoặc Hoàng đế đến mức tâm hồn điên đảo, còn để Hoàng thượng làm trái ý của mình! Nếu vào cung, vậy không phải hoàng nhi sẽ ném mình ra sau đầu, sau đó không còn nhớ đến người mẫu hậu này sao!

“Mẫu hậu, nhi thần muốn cưới Tư Đồ Tĩnh, không chỉ là vì nhi thần thích nàng ấy, còn là vì nàng ấy chính là quý nhân trong mệnh của nhi thần! Mẫu hậu, người còn nhớ Cửu Liên Hoàn kia không? Chính Tư Đồ Tĩnh đã mở nó ra, nàng ấy chính là quý nhân trong mệnh của nhi thần!” Chu Doãn nỗ lực thuyết phục Thái hậu, khiến bà có thể đồng ý lập Tư Đồ Tĩnh làm Hậu!

“Hửm? Thật sao? Tư Đồ Tĩnh kia thật sự có thể mở?” Thái hậu nghi ngờ hỏi, chuyện này không phải là chuyện đùa, nếu nàng ta thật sự là quý nhân trong mệnh của Hoàng đế, vậy…

“Đúng vậy! Mẫu hậu, người nên thành toàn cho nhi thần!” Chu Doãn kéo tay áo Thái hậu, có chút nũng nịu cầu khẩn nói. Không thể không nói, lúc này Chu Doãn vẫn rất thông minh, biết tỏ ra yếu kém. Thái hậu cực kì yêu thương Chu Doãn, lúc nhỏ Chu Doãn làm việc gì sai đều sẽ kéo tay bà làm nũng, khi đó, Thái hậu có nổi giận lớn thế nào cũng sẽ tiêu tan toàn bộ. Sau đó Chu Doãn dần dần trưởng thành, không còn làm nũng với bà nữa, hôm nay Chu Doãn lại làm như vậy, đúng lúc đánh trúng nơi mềm mại trong lòng bà, vẻ mặt Thái hậu lập tức hòa hoãn.

“Mẫu hậu, nhi thần nói với người, Tư Đồ Tĩnh rất tốt, rất đáng yêu, còn vô cùng thông minh, Cửu Liên Hoàn do cao tăng kia tặng cho con, thoáng cái đã bị nàng ấy mở được! Mẫu hậu người nhất định sẽ thích nàng…” Chu Doãn vừa thấy sắc mặt Thái hậu hòa hoãn, lập tức nắm lấy cơ hội, bla bla nói tốt cho Tư Đồ Tĩnh!

“Được rồi, hoàng nhi, ai gia đồng ý để con cưới Tư Đồ Tĩnh, nhưng chuyện lập Hậu, tuyệt đối không được!” Thái hậu bị Chu Doãn nói cho đầu óc choáng váng, thừa dịp Chu Doãn uống trà, Thái hậu hít một hơi thật sâu, nói với Chu Doãn. Đây là nhượng bộ cuối cùng của bà rồi!

“Mẫu hậu, tại sao không thể lập Tư Đồ Tĩnh làm Hậu? Bàn về xuất thân, Tư Đồ Tĩnh là tiểu thư nhà Tướng, trong cung có mấy ai có thể so với nàng ấy?” Chu Doãn kiên quyết đến cùng.

“Đúng không? Lúc trước Mị Nhi là nữ nhi của Thừa tướng có địa vị cao quý, không phải cũng chỉ là Quý phi à, nàng ta có tư cách gì để phong Hậu! Hơn nữa, Tư Đồ gia tay nắm binh quyền, lại cưới Văn Tường, muốn để nữ nhi của hắn vào cung, vậy chẳng phải…” Thái hậu phân tích lợi hại trong đó cho Chu Doãn nghe, hy vọng Chu Doãn có thể đổi ý!

“Mẫu hậu, Tư Đồ Thanh Vân trung thành và tận tâm, ông ấy sẽ không…” Chu Doãn vội la lên.

“Được rồi, đừng nói nữa, ai gia mệt rồi, chuyện này cứ quyết định vậy đi, nếu con đồng ý, Tư Đồ Tĩnh sẽ tiến cung làm phi, nếu không đồng ý, vậy coi như xong!” Thái độ Thái hậu kiên quyết, phất phất tay, để Chu Doãn lui xuống! Không ngờ Hoàng đế lại bảo vệ Tư Đồ gia như vậy, là vì Tư Đồ Tĩnh sao? Hừ! Chỉ cần ai gia còn sống một ngày, nàng ta đừng mong vị trí Hoàng hậu! Tư Đồ Tĩnh còn chưa tiến cung thì đã bị Thái hậu chán ghét triệt để rồi!

*

“Tam muội, xin lỗi, Nhị ca không có cách nào phong muội làm Hậu…” Chu Doãn ôm chặt bả vai Tư Đồ Tĩnh, ôm nàng vào lòng, có chút hổ thẹn nói.

“Không sao, muội sớm đã nghĩ đến…” Tư Đồ Tĩnh an ủi nói. Ta sớm đã nghĩ đến, nhưng vẫn rất tiếc nuối, đúng vậy, ta chỉ là một tên lưu manh, sao có thể làm Hoàng hậu được! Không ngờ lúc trước chỉ nói đùa với Nhị ca một câu, thế mà lại là một câu thành sấm! Tư Đồ Tĩnh nghĩ đến chuyện lúc trước Chu Doãn không muốn lập Văn Mị Nhi làm Hậu, rồi quyết định đi tìm nàng ấy, nàng không khỏi chua xót trong lòng.

“Tam muội, Trẫm sẽ không để muội chịu uất ức! Hiện tại Trẫm không thể cho muội vị trí Hoàng hậu, nhưng muội phải tin Nhị ca, vị trí Hoàng hậu kia, Nhị ca sẽ vĩnh viễn giữ lại cho muội!” Chu Doãn kéo Tư Đồ Tĩnh từ trong lòng mình ra, giữ chặt vai nàng, cam kết.

“Nhị ca, huynh có biết không, cho tới bây giờ muội đều không phải vì vị trí đó…” Tư Đồ Tĩnh ngước nhìn Chu Doãn, cố cười nói.

“Tam muội…” Chu Doãn bị cảm động, lại kéo Tư Đồ Tĩnh vào lòng lần nữa!…

***

“Cỏ xanh xanh biếc, sương trắng mênh mong, có vị giai nhân, sông nước một cõi…” Mị Nhi tựa vào lan can thuyền hoa, nhìn sóng nước dập dờn của Tây Hồ, nhỏ giọng hát.

“Tiểu thư, nghe hay thật, tiểu thư cũng vì thủ khúc này mới đặt tên Tại Thủy Nhất Phương cho thuyền hoa sao?” Lục Nhi đợi Mị Nhi hát hết một khúc, tò mò hỏi. Lúc trước Mị Nhi nhận lấy chiếc thuyền hoa này, liền đặt tên là Tại Thủy Nhất Phương*.

(* Tại Thủy Nhất Phương: tại = tồn tại; thủy = nước, sông nước; nhất phương = một cõi.)

“Đúng vậy đấy!” Mị Nhi trả lời.

“Nhưng, thủ khúc này thật sự rất lạ, Lục Nhi chưa từng nghe thấy bao giờ!” Lục Nhi thở dài.

“Thủ khúc này rất quái, ta chỉ biết trong Kinh Thi có một khúc là “Kiêm Gia”, kiêm kiêm thương thương, bạch lộ vi sương, câu là nàng đọc khi nãy, sông nước một cõi… thủ khúc này soạn lại từ “Kiêm Gia” hả? Không đúng, càng giống như là thuyết minh…” Tô Chiêu Diễm đi tới bên cạnh Mị Nhi, cười tủm tỉm nói.

“Cũng gần như vậy đấy…” Mị Nhi luôn muốn có một chiếc thuyền hoa, lấy cái tên Tại Thủy Nhất Phương cho nó là vì nàng vẫn luôn cho rằng mình không có cách nào thực hiện được, không ngờ đến thế giới này, lại thực hiện được!

“Ha ha, Mị Nhi, chúng ta cứ vậy mà sống hết đời sao?” Tô Chiêu Diễn kéo tay Mị Nhi, nhẹ nhàng nói ở bên tai nàng.

“Tô Chiêu Diễn, huynh đang cầu hôn sao?” Mị Nhi đỏ mặt, cố tình còn trêu chọc Tô Chiêu Diễn, không ngờ dáng vẻ đỏ mặt của nàng thật sự đáng yêu, Tô Chiêu Diễn nhìn đến mức hai mắt không dời đi được.

“Nếu đúng vậy thì sao?” Tô Chiêu Diễn nhìn thẳng vào mắt Mị Nhi.

“Nếu thật là vậy, ta không đồng ý, kỳ khảo nghiệm của huynh vẫn chưa hết đâu! Hơn nữa, cầu hôn sơ sài như vậy…” Mị Nhi đỏ mặt cúi đầu thì thầm.

“Ha ha…” Tô Chiêu Diễn cười đến mức cực kỳ vui vẻ, hôm nay y cầu hôn Mị Nhi chính là vì muốn thăm dò phản ứng của Mị Nhi một chút, xem ra cũng không tệ, rất nhanh y có thể đạt được tâm nguyện rồi!