Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn

Chương 42: Linh lực đồng nhất




Khi tia nắng đầu của hừng đông chớm nở trên ngọn lá, lúc này đoàn người Đồng Mẫn Mẫn đã hội tụ lại một nơi, nhưng không phải là bàn bạc kế hoạch để đi tiếp, mà là đánh chén phủ phê.

Đồng Mẫn Mẫn ngồi bệt trên đất, vô cùng mất hình tượng mà cắn xé đùi gà, cũng không quản là có dính dầu mỡ hay không, ra sức ăn như hổ báo lâu ngày bị bỏ đói. Cũng phải thôi, với sức chứa kinh khủng của dạ dày nàng, con ếch nướng tối qua căn bản đã bị tiêu hoá một phát một. Nếu không phải vì quá mệt nhọc, nàng cũng không cam chịu mà ôm bụng đói đi ngủ đâu.

Nhìn hai con gà nướng lá sen thơm nức mũi trước mặt, Đồng Mẫn Mẫn nước miếng chảy dài, bẻ đùi cạp một phát, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, cũng không quản tiếng "Ực ực!" khả nghi từ trong lùm cây truyền đến.

Mỗ sói nhìn đạo diễn, quẹt miệng:"Đây là ích lợi của việc đóng vai chính nha, đi đâu cũng được ăn uống!"

Đạo diễn gật gật tỏ vẻ đồng ý. Chợt có con muỗi mới đi spa về bay ngang qua mặt hai người, mỗ sói đang định đưa tay vỗ nó một chưởng, thì thình lình đạo diễn há mồm táp một phát, đâu đó trong hai má trợn phồng của đạo diễn còn nghe được âm thanh vo vo vo. Mỗ sói im lặng, âm thầm cách xa năm thước, nội tâm khủng hoảng gào thét.

Moá ơi, đạo diễn đói quá hoá rồ nè!!

Đồng Mẫn Mẫn ăn thì cứ việc ăn, ai đứng nhìn thì cứ việc đứng, nhưng người đó chắc chắn không phải là Đồng Du. Tuy không đến nỗi mất hình tượng như nàng, nhưng hắn cũng góp một chân trong việc xử lí gọn hai con gà rừng.

Chậc chậc, ngại là hại bao tử đó nha!

Mọi người.. Cặp đôi họ Đồng thật vô đối, mặt dày y chang nhau!

Đằng Khả Dật tựa lưng vào thân cây híp mắt. Nếu không phải vì lời nguyền của Đại Ma Vương Chuối, y thật muốn xách chuối ra ném hai cái tên đang ăn không kiêng nể kia!

Minh và Tường trợn mắt nhìn nhau. Có vụ đó nữa hả?

Bạch Triển Nhật thì che miệng, mặt có hơi tái tái. Y vốn là người ăn chay, sống thanh đạm đã quen, tuy cũng không đến mức gọi là kiêng kị những người ăn mặn, nhưng thật vô pháp tiếp thu tình cảnh trước mắt.

Có cần phải ăn nhiệt tình vậy không, nhai thì nhai nhẹ thôi, tốt nhất là nuốt luôn đừng cắn! =.=

Mỗ sói thông báo:Chỉ số phá giới của Bạch huynh đài rất cao!

Đồng Mẫn Mẫn ăn no cũng không quên Sí Nguyệt, thỉnh thoảng lại đút cho nó vài miếng thịt. Sí Nguyệt chỉ cần làm các bước đơn giản sau:Há mồm, nhai, nuốt. Mà trong suốt quá trình đó, nó không hề mở mắt.

Không phải Sí Nguyệt làm kiêu, nhưng nó thật sự mệt mỏi, cơ thể vẫn chưa phục hồi hoàn toàn sau dư âm của đêm qua. Sí Nguyệt lúc này như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, cuộn tròn vào lòng Đồng Mẫn Mẫn.

"Hú, mang thêm rượu thịt lên đây!"

Đồng Mẫn Mẫn đưa tay chùi miệng, sẵn giọng hô gọi bóng dáng mỏng manh đang tất bật chụm củi. "Nó" ngóc đầu lên, vô cùng khinh bỉ nhìn nàng.

Đào đâu ra rượu ở chốn này, ác vừa thôi chớ, ác quá là dân tình tạo phản đó nha!

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, đời nào "nó" dám gào lên phản kháng. Ôm một bụng ấm ức cam chịu, vẫn là phải làm tròn nghĩa vụ của nàng dâu, bưng bê trà nước chờ mẹ chồng ăn xong rồi trở mặt lật bàn.

Hic, thật sự là rất ngược!

Nhanh tay đào lấy con gà từ trong đống than ra, cũng không sợ bị nóng mà vội vã đem về cho cái kẻ đang vỗ bụng kêu đói kia. Chỉ là..

Mắt người dẫn truyện giật giật, giọng run run. Ngươi.. Ngươi có phải là bông sen ven hồ Đại Minh năm đó? "Tóc" đi đâu hết rồi, sao chỉ còn mỗi cái búp sen trơ trọi thế kia?

Bông sen nâng hai che mặt, "Oa oa" khóc lớn. Đừng nhắc đến nữa, có thể làm ra loại việc thất nhân ác đức này, ngoài nữ chính nhà các ngươi với sự góp mặt của nam chính, còn có người khác ác hơn nữa sao? Ô ô..

Lau mồ hôi. Thỉnh bạn bông sen bớt bi thương, cầm chừng nước mắt, để tại hạ nhắc lại chuyện đêm qua một chút.

Sau khi Đồng Du chém bị thương chân thân của Hắc Liên Hoa, kết giới ánh sáng mà ả giăng ra bị hủy. Linh lực trở về, Bạch Triển Nhật không mấy khó khăn thoát được sự khống chế của đám sen đen, việc còn lại chỉ là thu thập Hắc Liên Hoa nữa thôi.

Nhìn người nằm thẳng cẳng bên dưới, một thân quần áo tả tơi, nói thiệt thì Bạch Triển Nhật có chút không đành lòng. Cũng không phải y hiền lành gì cho cam, mà là căn bản không còn chỗ nào lành lặn để đánh được nữa. TAT

Giải quyết xong rắc rối với Hắc Liên Hoa, Đồng Mẫn Mẫn nhanh chân chạy đến chỗ Sí Nguyệt đang nằm gục một bên. Toàn thân nó run rẩy, lúc này đã đau đến vô pháp mở mắt nhìn nàng.

"Sí Nguyệt!"

Đồng Mẫn Mẫn khẽ gọi, đưa tay vuốt nhẹ lên đôi mắt nhắm chặt của nó, hi vọng có thể giảm bớt thống khổ mà Sí Nguyệt đang phải chịu. Nàng thở dài, trong lòng như có gì đó muốn trào ra, cảm thấy toàn thân thật bức bối khó chịu.

Thật giống như lúc ở Khải Thanh phái, sư phụ vì nàng mà thân mang trọng thương. Lúc đó nàng chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn sư phụ ngã xuống, cảm giác bất lực yếu đuối đến giờ vẫn không ngừng ám ảnh trong nàng. Và giờ là Sí Nguyệt.

Hai lần, cả hai lần đều là vì nàng không có đủ sức mạnh mà liên lụy những người bên cạnh.

Bạch Triển Nhật từ xa đã thấy, đi tới ngồi xổm bên cạnh Đồng Mẫn Mẫn, đối với Sí Nguyệt vươn tay đặt lên trán, thử xem có thể giúp gì được hay không. Chỗ tiếp giáp giữa tay của Bạch Triển Nhật và trán Sí Nguyệt loé lên ánh sáng vàng rồi biến mất, Bạch Triển Nhật mở mắt, đối với Đồng Mẫn Mẫn đang mong chờ nhìn y lắc đầu.

Không kịp nữa!

Bạch Triển Nhật đứng lên rời đi.

Đồng Mẫn Mẫn thất vọng rũ mắt, môi run run cắn chặt để không thốt lên tiếng nấc. Tại lúc đó, trước mặt bỗng trở nên tối tăm, hai mắt thình lình bị che phủ.

"Đừng khóc!"

Giọng nói thật xa lạ nhưng cũng thật quen thuộc truyền vào tai nàng, bất giác lại làm cho nàng cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết. Giống như lúc bị nhấn chìm trong biển cả, bốn bề tối tăm, thứ duy nhất trấn an được nỗi sợ của nàng lúc đó, cũng chỉ có mỗi giọng nói ôn nhu trầm ấm này.

Tuy sau đó bị người ta ăn hết đậu hũ! :p

Mỗ sói.. Tụt hết cảm xúc! :v

Bàn tay hơi lạnh nắm lấy tay nàng cùng đặt lên đầu Sí Nguyệt, ngay sau đó, Đồng Mẫn Mẫn cảm nhận được một cỗ năng lực cường đại xuyên qua cơ thể nàng truyền thẳng vào Sí Nguyệt.

Đồng Mẫn Mẫn đã không biết, Cấm Cổ Huyền Anh Thạch lần thứ hai phát sáng, hơn nữa còn đồng nhất một màu với vương miện mà nam nhân đeo. Trong giây phút linh thể của hai người họ đồng nhất kết hợp, thần lực của Ngọc Hoàng đại đế Hiên Viên Cẩn Duệ nháy mắt sụp đổ.