Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Chương 64: Ngoại thích




Nội thị mặc áo đỏ nói câu này chính là khách khí. Kỳ thật đại trưởng công chúa Thọ Khang cũng biết, Tiền thái hậu mời chính là Lâm Vị Hi, chỉ bất quá nhìn thấy Lâm Vị Hi ngồi cùng trưởng công chúa ở chỗ này, thái hậu cũng không thể chỉ gọi Yến vương phi mà bỏ một người khác, cho nên mới mời hai người vào bên trong nói chuyện.

Bản thân trưởng công chúa Thọ Khang có thể thuận thế cự tuyệt cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Thế nhưng bà không yên lòng một mình Lâm Vị Hi đi vào, liền không để ý mệt nhọc đứng lên, bồi tiếp Lâm Vị Hi đến nơi nghỉ ngơi của Tiền thái hậu. Lúc nội thị bên người thái hậu đi ra thì rất nhiều người đều thấy được, chờ một lát nhìn thấy công công bồi tiếp Yến vương phi đi qua, mọi người đều kinh ngạc há to miệng. Đêm giao thừa hoàng đế tự mình xuất cung đi tiếp Yến vương, hôm nay đại triều, người đầu tiên thái hậu gọi chính là Yến vương phi đi vào nói chuyện. Quyền thế của phủ Yến vương quả thực làm cho người ta kinh hãi.

Bên trong Từ Ninh cung, người Tiền gia đang bồi thái hậu ngồi. Nhưng sau điển lễ kết thúc người Tiền gia mới có thể tiến đến bái kiến thái hậu, đây là thể diện của nhà mẹ đẻ, so với mệnh phụ như Lâm Vị Hi bị thái hậu gọi vào nói chuyện đương nhiên là không giống nhau.

Lâm Vị Hi vịn đại trưởng công chúa Thọ Khang chậm rãi đi về phía Từ Ninh cung. Hai người xuất hiện một cái, mấy người đã ngồi an vị đều ngẩng đầu nhìn về ngoài cửa: "Yến vương phi cùng đại trưởng công chúa tới."

Ngoại trừ Tiền thái hậu, còn lại phu nhân thái thái đều đứng lên, trăm miệng đều nói lời chúc tết cát tường với Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi vừa vào cửa liền mang theo ý cười, nàng đang muốn hành lễ, Tiền thái hậu đã cho cung nữ bên cạnh đỡ lấy: "Yến vương phi cùng đại trưởng công chúa không cần phải khách khí, nơi này đều là người nhà, những nghi thức xã giao đều bớt đi thôi. Luôn quỳ đến quỳ đi, quá là giày vò người."

"Tạ ơn thái hậu." Lâm Vị Hi cười đáp ứng, mặc dù nói như vậy, nhưng nàng vẫn hành lễ vạn phúc sau đó mới đứng dậy. Sau khi nàng đứng vững lập tức lại đỡ lấy đại trưởng công chúa Thọ Khang, hai người đi về phía trên, tất cả mọi người Tiền gia đều cảm thấy thận trọng. Hai vị này một người là Yến vương phi – thê tử của người nắm trọng quyền trong kinh thành, một vị khác là đại trưởng công chúa Thọ Khang, so với Tiền thái hậu còn cao một bối phận, hai người bọn họ vào phòng, còn ai dám ngồi trước hai người đó nữa.

Đại thái thái Tiền gia lui lại một bước, nhường lại vị trí vừa rồi của chính mình. Sau khi Lâm Vị Hi thấy thì cười nói: "Tiền đại thái thái khách khí, sao có thể quấy rầy ngài đây?"

Tiền đại thái thái cười ngượng ngùng: "Lời này của Yến vương phi thật làm cho người ta không đất dung thân, thiếp thân có tài đức gì, làm sao dám để Yến vương phi bồi ngồi. Ngài cùng đại trưởng công chúa nên ngồi thượng vị mới phải."

Lâm Vị Hi cười còn chưa lên tiếng, thái hậu ngồi ở giữa nhàn nhạt mở miệng: "Vương phi cùng đại trưởng công chúa không cần phải khách khí, ngồi xuống là được."

Vẻ mặt đại trưởng công chúa Thọ Khang bình thản, nhẹ gật đầu đáp ứng: "Vậy thì đa tạ Tiền đại thái thái."

Đại trưởng công chúa lo lắng Lâm Vị Hi không tiện nhận lời, liền tự mình ra mặt đáp ứng. Người Tiền gia ở trước mặt người ngoài phong quang thì cũng thôi, còn ở trước mặt hai người các nàng,cũng không có tư cách ngồi ở phía trước. Nhưng dù sao Lâm Vị Hi tuổi còn nhỏ, thân phận của nàng đủ cao, có mấy lời cũng không tiện nói. Nếu như Lâm Vị Hi trực tiếp đáp ứng, sợ sẽ bị người khác nói ngông cuồng càn rỡ. Nhưng nếu như là Thọ Khang nhận lời, vậy thì không có vấn đề gì, dù sao bối phận của đại trưởng công chúa Thọ Khang bày ở nơi này, ngồi trên hẳn là đương nhiên.

Đại trưởng công chúa Thọ Khang ngồi bên tay phải Tiền thái hậu, Lâm Vị Hi đỡ bà ngồi xuống, mới đi sang phía đối diện, ngồi xuống bên tay trái của thái hậu. Tiền thái hậu là Thánh Mẫu hoàng thái hậu, đương nhiên ngồi ở chính giữa, chỗ ngồi đầu tiên bên tay phải của thái hậu là tôn quý nhất, tiếp theo là vị trí đầu tiên bên trái, sau đó là ghế thứ hai bên phải, cứ thế mà suy ra. Vừa rồi đám người Tiền gia đang nói hay, Lâm Vị Hi cùng đại trưởng công chúa Thọ Khang vừa vào cửa, tất cả bọn họ đều đứng lên nhường chỗ ngồi. Việc này giày vò một vòng, vốn Tiền gia có chút không công bằng lại càng ngượng ngùng.

Sau khi mọi người đều an vị ngồi xuống, Tiền thái hậu hỏi mọi người phủ Yến vương tình hình cơ thể gần đây. Đây là tiêu chuẩn hàn huyên, Lâm Vị Hi trả lời từng câu xong, cuối cùng thuận thế hỏi thăm thái hậu cùng hoàng thượng. Lâm Vị Hi cùng Tiền thái hậu hỏi một câu trả lời một câu. Lúc hai người các nàng còn đang khách sáo, những người còn lại trong Từ Ninh cung cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn, không ai dám chen vào nói.

Tiền thái hậu cùng Lâm Vị Hi trò chuyện một lúc lâu, chờ nhìn đến Cao Nhiên ở sau lưng Lâm Vị Hi, mới nhớ tới phủ Yến vương còn có thế tử phi Cao Nhiên. Tiền thái hậu liền thuận thế hỏi một câu: "Thế tử phi cũng tới, hôm nay giày vò hồi lâu, chỉ sợ là mệt mỏi."

Cao Nhiên cúi đầu xuống, ôn nhu nhẹ nhàng nói: "Được hầu hạ mẹ chồng cùng thái hậu, đây là phúc phận của thiếp thân, cũng không mệt mỏi gì đâu ạ."

Sau khi Tiền thái hậu nghe xong chỉ nhàn nhạt nhẹ gật đầu, bà ta cũng chỉ tùy ý hỏi một chút, cũng không thèm để ý câu trả lời của Cao Nhiên. một vị thái thái của Tiền gia nhìn thấy, liền tiếp lời: "Thế tử phi thật sự là hiếu thuận, có con dâu dịu dàng hiểu chuyện như này theo bên người, Yến vương phi thật là có phúc lớn."

Vị thái thái Tiền gia này có ý lấy lòng Lâm Vị Hi, câu nói kia tương đương đồng thời khen cả hai người. Đáng tiếc thái thái Tiền gia vỗ mông ngựa bị lệch, bất kể là Lâm Vị Hi hay Cao Nhiên, nghe được câu này đều khách sáo cười cười, nhưng trong nội tâm cũng không cảm thấy cao hứng.

Sau khi Tiền thái hậu nói chuyện khách sáo với Lâm Vị Hi, cũng không biết còn có thể nói cái gì. Đêm qua rất lâu sau bà ta mới biết hoàng đế xuất cung, đầu tiên là tới phủ Yến vương, sau đó là phủ của Trương thủ phụ, liền bị Trương thủ phụ phái người đưa về cung. Lúc Tiền thái hậu biết được chuyện này thì rất oán trách. Hoàng đế tự mình xuất cung đã là không thích hợp rồi, thế nhưng là hoàng đế cũng đã đi, sao lại có thể không tới Tiền gia? Nếu như hoàng đế không tới nhà nào, Tiền thái hậu cũng không thể nói cái gì, thế nhưng hắn ta đi bái phỏng thúc thúc của mình, bái phỏng lão sư của mình, duy chỉ có không tới ngoại tổ Tiền gia. Việc này làm Tiền thái hậu rất không cao hứng.

Nhưng nói cho cùng hoàng đế cũng không phải thân sinh của bà ta, cho dù chiếm danh đích mẫu, cũng có rất nhiều lời Tiền thái hậu cũng khó mà nói. Hôm nay Tiền gia tiến cung cũng đã nói chuyện này, thế nhưng mặc dù Tiền thái hậu không thoải mái, vẫn phải gọi Lâm Vị Hi tiến đến lấy lòng lung lạc. Hôm qua hoàng đế cũng có ý nói với bà ta về việc này.

Tiền gia nhìn Lâm Vị Hi, đều cảm thấy phức tạp khó tả. Nhường chỗ cho đại trưởng công chúa Thọ Khang thì thôi, dù sao đại trưởng công chúa bối phận cao, vì mặt mũi hoàng gia đều phải cấp cho bà. Thế nhưng phải đứng lên nhường chỗ ngồi cho một người tuổi tác chỉ tương đương nữ nhi của mình thì rất khó chịu. Ban đầu Tiền gia trở thành ngoại thích thì mừng rỡ như điên, nhưng mà thời gian lâu dài, người Tiền gia quen nghe lời nịnh nọt, con mắt dần dần không vừa lòng với những gì đang có. Đồng dạng là thân thích, Yến vương là thúc thúc của hoàng đế, thế nhưng Tiền gia bọn họ cũng là nhà ngoại của hoàng đế a, vì cái gì Yến vương đại quyền trong tay, mà Tiền gia cũng chỉ có thể làm mấy chức quan nhàn tản, vô thưởng vô phạt.

Cuộc nói chuyện này từ đầu đến cuối đều là khách khách khí khí, chờ cho Lâm Vị Hi đi khỏi, một cô cháu dâu rất được Tiền thái hậu yêu thích cháu nói: "Thái hậu nương nương, rõ ràng có người nhà chúng ta, vì cái gì hoàng thượng luôn luôn thiên vị người ngoài?"

Mặc dù hoàng đế xưng thúc thúc với Yến vương, nhưng kỳ thật chi của Yến vương cũng không gần với hoàng đế lắm. Theo Tiền thái hậu, cho dù muốn nể trọng Yến vương, nhưng làm sao có thể vượt qua người nhà mẹ đẻ mình được, sao có thể vượt qua Tiền gia mà thiên vị Yến vương đây? cô cháu dâu Tiền gia này nói có thể nói chính là gãi đúng chỗ ngứa của Tiền thái hậu, đám người Tiền gia thấy sau khi cháu dâu nói xong thái hậu cũng không nổi giận, trong lòng mừng rỡ, nhao nhao ngươi một lời ta một câu kể lể nhà mình bất bình như thế nào.

Cung ma ma hầu hạ bên cạnh thái hậu âm thầm nhíu mày, trong cung tai vách mạch rừng, có ai nói chuyện đều không phải cực kỳ thận trọng, thế nhưng là đường đường hậu bối cháu dâu ngoại thích lại ngay trước cung nữ thái giám cả phòng nói Yến vương là người ngoài, còn ẩn ý tứ chỉ trích hoàng đế. Cung ma ma nghe đến đó đã cảm thấy không ổn, thế nhưng thái hậu cũng không quát lớn, có người Tiền gia ỷ vào, câu sau càng ngày càng quá phận. Chủ tử nói chuyện quả thực không tới phiên một nô tỳ như bà ta khoa tay múa chân, lão ma ma vẫn không nhịn được thở dài. Khó trách hoàng thượng cùng Yến vương cũng không nguyện ý ủy thác trách nhiệm cho Tiền gia, nhìn một nhà lớn nhỏ bọn họ làm việc, thật sự không phải là người có thể làm việc lớn.

Lâm Vị Hi đi ra từ phòng của Tiền thái hậu, lộ diện một cái lập tức lại bị mọi người vây quanh xã giao. Lâm Vị Hi thở dài, xem ra cả ngày hôm nay, nàng cũng đừng nghĩ được thoải mái.

Vất vả chịu đựng đến buổi tối xuất cung, lúc Lâm Vị Hi đi ra ngoài thì vừa vặn gặp phủ anh quốc công. Mọi người phủ anh quốc công nhìn thấy Lâm Vị Hi thì lập tức sắc mặt cứng đờ, rõ ràng bọn họ vẫn còn nhớ rõ chuyện năm trước làm chỗ dựa cho Cao Nhiên. Phủ Yến vương cùng phủ anh quốc công có quan hệ thông gia, lúc nãy ở trong cung không thể không đến chào hỏi, nhưng sau đó thì tản ra ngay, nào giống bây giờ hai nhà gặp mặt, mà xuất cung chỉ có một con đường, việc này rất lúng túng.

Mặc dù vẻ mặt lão phu nhân anh quốc công nhàn nhạt, nhưng đến cùng vẫn là trước vấn an với Lâm Vị Hi: "Yến vương phi an."

"Lão phu nhân an." Lâm Vị Hi trông thấy người quen không khỏi cảm thấy buồn cười. Nàng bất động đứng đó, đã từng là vãn bối, nhưng bây giờ hẳn là phủ anh quốc công tới hành lễ với nàng. Hiển nhiên phủ quốc công cũng minh bạch chuyện này, chờ từng phu nhân nàng dâu phủ quốc công hành lễ cho Lâm Vị Hi, Cao Nhiên mới từ sau lưng Lâm Vị Hi bước ra bên cạnh một bước, cụp mắt nói: "Con thỉnh an tổ mẫu, thẩm thẩm cùng mấy vị tẩu tử. Tổ mẫu vạn phúc."

Lão phu nhân anh quốc công nhìn thấy Cao Nhiên cũng cảm thấy xấu hổ. Lần đó lão phu nhân khí thế hung hăng mang người tới phủ Yến vương làm chỗ dựa cho Cao Nhiên, thế nhưng sau đó lại là Cao Nhiên không có đạo lý, phủ anh quốc công náo loạn thật lớn mất hết mặt mũi, trong lòng lão phu nhân tức giận, cũng không đi xem Cao Nhiên, trực tiếp mang người về phủ. Từ lần đó đến nay, đây là lần thứ nhất mọi người phủ anh quốc công nhìn thấy nàng ta.

Cùng là gặp nhau trong cung, lúc Đoan Ngọ năm ngoái phủ anh quốc công gặp được tam cô nãi nãi nhà mình, phải nói là không hết xuân phong đắc ý, ngay trước mặt mọi người tổ tôn nhận nhau, cỡ nào là hãnh diện. Nhưng mà mới chỉ có qua nửa năm, phủ anh quốc công gặp lại tam cô nương gả cao, cùng với mẹ chồng của nàng ta, tâm cảnh hoàn toàn khác biệt.

Cao Nhiên ghét bỏ phủ anh quốc công vô dụng, coi nữ nhi nhà mình như hàng hóa. Lúc vẻ vang thì đối xử với ngươi ngàn tốt vạn tốt, thế nhưng lúc có việc cần chỗ dựa nhà mẹ đẻ, thì một người so với một người còn chạy nhanh hơn, bán nữ cầu vinh ổn thỏa là xong. Mà mọi người phủ anh quốc công cũng cảm thấy Cao Nhiên không trung thực, chính nàng ta đã làm sai chuyện, không những giấu diếm không nói, lại còn khuyến khích người nhà mẹ đẻ tới náo loạn cùng mẹ chồng, hoàn toàn đem nhà mẹ đẻ làm vũ khí để sử dụng. Lão phu nhân anh quốc công ở trước mặt Lâm Vị Hi ném đi mặt mũi như vậy, chính bà ta cũng tức giận, bây giờ thấy Cao Nhiên lãnh đạm, vẻ mặt bà ta càng trầm xuống.

Đôi mắt Lâm Vị Hi khẽ nhúc nhích, hướng về sau nhìn Cao Nhiên, lại chuyển phía trước nhìn phủ anh quốc công, cuối cùng xoay chuyển một cái, ý cười từ trong ánh mắt lan ra: " thật lâu Lão phu nhân không gặp thế tử phi rồi. Hôm nay đúng lúc gặp được, ta cũng không phải loại mẹ chồng không hiểu đạo lý, dù sao từ nơi này xuất cung còn có một đoạn đường thật dài, thế tử phi không ngại đi qua cùng nhà mẹ đẻ trò chuyện, cũng không cần đi theo bên cạnh ta."

"Cái này sao có thể được." Còn không đợi Cao Nhiên nói chuyện, lão phu nhân anh quốc công cứng rắn mở miệng, "Nàng dâu hầu hạ mẹ chồng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nàng ta là vãn bối, sao có thể bỏ lại mẹ chồng được? Mặc dù thế tử phi cũng mang họ Cao, nhưng mà đã gả vào vương phủ, vậy thì chính là người của phủ Yến vương, sao có thể động một chút lại về nhà ngoại được." Sau khi lão phu nhân anh quốc công nói xong thì nhìn về phía Lâm Vị Hi: "Nàng ta thân là con dâu, nếu như có cái gì không đúng, còn xin vương phi chỉ ra chỗ sai.Vãn bối không hiểu chuyện, đích mẫu cũng đi sớm, tất cả còn phải nhờ mẹ chồng là ngài dạy bảo nàng ta cho đúng."

Lúc đầu Cao Nhiên cũng không muốn cùng mọi người phủ anh quốc công nói chuyện, nhưng đấy là nàng ta chối từ, chứ không phải là bị nhà mẹ đẻ cự tuyệt ngay ở trước mặt. Lửa giận trong lòng Cao Nhiên càng phát ra, vốn nàng ta còn có chút hảo cảm đối với phủ anh quốc công, dù sao phụ thân cũng tìm một cửa hôn sự tốt cho nàng ta. Nhưng bây giờ nghe lão phu nhân nói ra những lời nịnh nọt bán nữ cầu vinh như này, một chút hảo cảm còn sót lại trong lòng Cao Nhiên đối với phủ anh quốc công cũng hết sạch.

Trong lòng Cao Nhiên không thoải mái, giọng nói không khỏi mang theo mấy phần châm chọc: "Tổ mẫu nói đúng lắm, hiện tại con là người Cố gia, không nên cả ngày ở cùng với phủ quốc công."

Lời này vừa ra, bầu không khí lại lạnh lẽo hơn vài phần. Mắt thường Lâm Vị Hi cũng thấy hai người này đang đối chọi nhau, lập tức nói: "Phủ quốc công hiểu rõ đại nghĩa, thế tử phi cũng hiểu chuyện, đây thật sự là phúc khí của phủ Yến vương. Hôm nay trời lạnh, lão phu nhân chú ý dưới chân."

Sau khi nói xong chính Lâm Vị Hi cũng cảm thấy rất quỷ dị, Cao Nhiên cùng phủ anh quốc công đều là họ Cao, mà Lâm Vị Hi lại là kế mẫu, theo lý nàng mới là thế yếu, bị hai người nhằm vào, làm sao bây giờ lại biến thành nàng điều hòa không khí cứu vãn rồi?

Lâm Vị Hi nhắc nhở lão phu nhân anh quốc công câu nói kia cũng không phải là ăn không mà nói, năm trước tuyết lớn, bây giờ sắc trời lờ mờ, gió tây dần dần thổi mạnh. Con đường xuất cung xác thực không được tốt, trong khe gạch vuông còn đọng lại băng tuyết, rất dễ trơn trượt, lúc đi lại phải vô cùng cẩn thận. Sau khi Lâm Vị Hi giảng hòa, lão phu nhân anh quốc công cám ơn nàng, liền trầm mặc tùy theo nha hoàn con dâu vịn đi. Lâm Vị Hi cũng không có ý tứ đáp lời, các nàng lặng im đi từng bước, đột nhiên từ phía sau một tiểu thái giám đuổi theo, cách thật xa liền hô lên: "Yến vương phi xin dừng bước."

Lâm Vị Hi nghe được tiếng gọi, kỳ quái xoay người nhìn lại. Trong thâm cung cấm chỉ ồn ào, nếu không phải bởi vì sốt ruột, thái giám cũng không dám la to như này. Tiểu thái giám kia đi chầm chậm đến trước mặt Lâm Vị Hi, chờ hành lễ cho nàng xong, lúc này mới nói tiếp: "Vương phi dừng bước, đường xuất cung còn xa, hoàng thượng cố ý phân phó kiệu liễn tới, đưa ngài xuất cung."

Những người khác nghe được hít vào một ngụm khí lạnh, Lâm Vị Hi đầu lông mày khẽ nhíu, nói: "Cái này không hợp lễ nghi. Hoàng thượng một ngày trăm công ngàn việc, ta làm sao dám làm phiền thánh thượng trước mặt công công? Thần phụ tạ ơn, nhưng kiệu liễn vẫn là quên đi."

"Vương phi chớ có từ chối, vạn tuế nghe Yến vương gia nói, lúc này mới phái kiệu liễn tới đón ngài. Nếu là ngài cự tuyệt, Yến vương sẽ tự mình tới, chắc chắn vạn tuế giáng tội nô tài."

Hóa ra là bởi vì Cố Huy Ngạn, Lâm Vị Hi đang nói làm sao hoàng đế lại nhớ kỹ một nữ quyến là nàng. Trước mặt nhiều người như vậy, mặt Lâm Vị Hi có chút đỏ, nàng còn cố gắng tìm một lý do nghiêm chỉnh cho hành vi của Yến vương. Lão phu nhân anh quốc công vô cùng thức thời nói tiếp: "đã có công công muốn đưa vương phi xuất cung, lão thân liền không làm phiền ngài nữa. Yến vương phi, lão thân đi trước một bước."

Lâm Vị Hi cảm thấy xấu hổ, gương mặt càng đỏ lên. Hoàng đế bởi vì Cố Huy Ngạn nên mới đưa kiệu cho Yến vương phi, nhưng thế tử phi là Cao Nhiên thì không để ý tới. Cao Nhiên chỉ có thể hành lễ với mọi người phủ anh quốc công, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, lại tự mình đưa Lâm Vị Hi lên kiệu, sau đó mới đi ra ngoài.

Trong ánh chiều tà le lói tịch mịch trên đường xuất cung, Cao Nhiên đi một mình, thỉnh thoảng dưới chân còn có băng tuyết màu đen, ý lạnh từ lòng bàn chân dần dần truyền lên não. Người so với người phải chết, hàng so với hàng càng là bỏ đi, cuộc đời rất nhiều lúc phải chịu ấm ức. Nếu như không biết còn tốt, một khi có sự so sánh, chênh lệch lẫn nhau cũng rất dễ dàng làm cho người ta tức chết.