Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1152






Rất nhiều cường giả nghe thấy tin tức ấy đều bắt đầu hành động, bách tộc trong Thánh Vực cũng sôi trào, từng bóng người cường đại bay lên không trung, có cả cường giả xé rách hư không tiến về phía bên kia.

Thánh Tử, Thánh Nữ, Thần Tử, Thần Nữ, thiên kiêu các tộc, yêu nghiệt của các thế lực đều nhốn nháo xuất thế, cả cường giả thế hệ trước cũng xuất hiện.

Trong Đại Sơn Vân Trạch, có khí tức đáng sợ phát ra, vô số sinh linh bị khí tức khủng bố ấy kinh động, ào ào chạy tới.

Thần vật, khiên vô số sinh linh và cường giả đều động tâm, ai cũng muốn đoạt được.

Lúc này, trên không trung trong Hoang Cổ thành, chân Cổ Trần đạp trên hư không nhìn về phía quang trụ ngút trời kia, sắc mặt có một tia ngưng trọng, động tĩnh lớn như vậy tất nhiên sẽ dẫn tới vô số sinh linh và cường giả đến đó.

- Chủ nhân, thần vật xuất thế rồi.


Bên cạnh, hai con Phượng Hoàng một băng một hỏa đang bay quanh, lộ ra vẻ sốt ruột.

Hỏa Hoàng vội vàng nói:Có thể tạo ra dị tượng như thế, thần vật kia nhất định rất khó lường, chủ nhân, mau đi thôi, nếu chậm chân thì sẽ không có cơ hội.

- Đúng đó, chủ nhân, chúng ta mau đi thôi.

Băng Phượng cũng vội vàng nói.

Bên dưới, một con Mặc Kỳ Lân đạp trên tường vân bay lên giữa không trung, nó kinh hãi nhìn về phía quang trụ ngút trời kia, lộ ra ánh mắt nóng bỏng.

- Nhân Hoàng, thần vật đã xuất thế, khiến cường giả các tộc đều động tâm, nhất định sẽ có vô số cường giả đến đó, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

Mặc Kỳ Lân nhắc nhở một câu.

Khổng Tước đang bay múa ở bên cạnh cũng nói:- Ta cảm nhận được, cỗ khí tức kia vô cùng đáng sợ, còn có một cỗ lệnh khí tức khác khiến ta hoảng sợ, như thần như ma.

- Như thần như ma?Cổ Trần kinh ngạc nhìn nó.

Năng lực của con Khổng Tước này không tệ, vậy mà lại có thể cảm ứng được khí tức ở nơi đó, thần vật đã xuất thế, nhất định kèm theo người thủ hộ đáng sợ.

Còn có cường giả khắp nơi chạy đến tranh đoạt, chắc chắn phải trải qua một trận tranh đoạt huyết tinh tàn khốc, cường giả ấy mới có thể thu được kiện thần vật kia.


Thậm chí Cổ Trần còn nghi ngờ, Thiên Nhân các tộc có phải cũng xuất hiện hay không.

Vù!Lúc hắn đang nghĩ ngợi, đột nhiên một tiếng xé gió từ phía Sơn Hải thành truyền đến, một luồng hơi lạnh cuốn tới, chỉ trong chớp mắt đã đi tới trước mặt Cổ Trần.

Băng tuyết ngập trời bay xuống, một bóng người duyên dáng đạp trên băng tuyết đi tới.

- Mỹ Đỗ Toa?Cổ Trần bất ngờ, nhìn nàng một cái, không ngờ nàng cũng bị kinh động ra ngoài.

Mỹ Đỗ Toa tới gần, đầu tiên là kinh ngạc nhìn Hàn Băng Phượng Hoàng đang đứng trên vai Cổ Trần, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

- Băng Phượng?Giọng nói lạnh lùng của nàng truyền đến, khiến Băng Phượng bừng tỉnh.

Mỹ Đỗ Toa, Băng Phượng, cả hai đều mang Hàn Băng thuộc tính, một cỗ hàn khí tràn ngập, bông tuyết như lông ngỗng phiêu đãng khắp nơi.

Hai người mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, Băng Phượng cảm nhận được khí tức quy tắc hàn băng trên người Mỹ Đỗ Toa, bị hấp dẫn sâu sắc.

Còn Mỹ Đỗ Toa, ánh mắt đầu nhiên nhìn thấy con Hàn Băng Phượng Hoàng kia nàng đã thích, càng nhìn càng thích hơn.

- Ngươi, có bằng lòng theo ta tu hành không?Mỹ Đỗ Toa thẳng thắn dứt khoát, vậy mà lại đào góc tường của Cổ Trần ngay trước mặt hắn.

Cổ Trần trợn trắng mắt, nhưng không nói gì, chỉ là yên lặng nhìn Băng Phượng và Mỹ Đỗ Toa.

- Xin lỗi, ta có chủ nhân rồi.


Ánh mắt Băng Phượng lóe lên có chút động tâm, nhưng một khắc sau nó lại lắc đầu từ chối.

Nói xong nó nhìn Cổ Trần, cất cao giọng nói:- Chủ nhân, ta có thể tu hành với nàng ấy một khoảng thời gian không?- Đương nhiên rồi, từ xưa tới nay chưa từng có ai hạn chế sự tự do của ngươi, thật ra ngươi đi theo bên người nàng, ngược lại sẽ càng tốt hơn đối với chuyện tu hành của ngươi, chỉ là, ta cảm thấy hàn băng dù sao cũng chỉ là một khía cạnh.

Cổ Trần vừa cười vừa nói, giọng nói chuyển sang nhắc nhở:- Vạn pháp khác đường, băng và hỏa dung hợp, mới có thể diễn hóa m Dương đại đạo, tương lai mới có thể tiến càng xa hơn.

- Chủ nhân, ta hiểu rồi.

Băng Phượng đột nhiên bừng tỉnh, ý nghĩ trong lòng kia lập tức bị dập tắt.

Cổ Trần nói không sai, hàn băng chỉ là một thuộc tính duy nhất, băng và hỏa, tương đương với âm và dương, chỉ có lĩnh hội ra băng và hỏa đến mức cực hạn, mới có thể m Dương tương hợp, thành tựu càng cao.

Mỹ Đỗ Toa nghe thấy thế cũng hiểu được đôi chút, ánh mắt nhìn về phía Băng Phượng mang theo một tia tiếc nuối, nhưng nếu người ta đã không nguyện ý thì nàng cũng không nói nhiều lời, chỉ là có chút đáng tiếc.

- Ngươi đến đây, là vì thần vật kia à?Cổ Trần nhìn về phía Mỹ Đỗ Toa hỏi.

.