Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1286






Khá lắm, Thần Ma cũng dám uy hiếp bắt nó thần phục, nó không hận thấu xương mới lạ!- Vũ Hoàng, nếu như Thạch tộc đã bị diệt, vậy Vạn Thạch lĩnh nên để Nhân tộc ta làm chúa tể, ngươi nên hiểu đây là cơ hội khó có được.

Cổ Trần nhìn Vũ Hoàng, hắn mới mào đầu thì Vũ Hoàng đã hiểu ngay ý hắn.

Cổ Trần muốn Nhân tộc nhân cơ hội này thống trị Vạn Thạch lĩnh, để Vạn Thạch lĩnh, Hỗn Loạn Thiên Uyên, Bách Man sơn có thể nối thành một dải.

- Ta nghĩ, ta đã biết tôn Thần Ma kia trốn ở đâu rồi.

Lúc này, Cổ Trần bỗng nhiên đứng lên, hai mắt sáng rực nhìn ra bên ngoài như thấy được cái gì, sau đó bóng dáng hắn nhoáng lên biến mất ngay trước mắt mọi người.

Vũ Hoàng hơi biến sắc mặt, lại không thể cảm ứng được tung tích Cổ Trần, muốn đuổi theo cũng chẳng có cách, chỉ đành ở lại chỗ này không ngừng cười khổ.


Vạn Thạch lĩnh, phía Đông, trước một hang đá.

Bạch!Một bóng người lặng lẽ xuất hiện đứng giữa không trung, âm thầm quan sát hang đá phía dưới.

Người đó chính là Cổ Trần.

Hắn đang đánh giá tình huống bên dưới.

Nơi này toàn là đá tảng, vừa cao vừa hiểm trở, sương mây hỗn loạn bao phủ khiến người ta khó phân biệt rõ ràng.

Nhưng Cổ Trần lại cảm ứng được một luồng khí tức quen thuộc, là loại khí tức đặc biệt đến từ Đọa Lạc Thần Ma, Chân Linh khí tức.

Tuy trước đó Đọa Lạc Thần Ma lừa gạt hắn, nhưng Chân Linh toái phiến là hàng thật giá thật, bởi vậy Cổ Trần vẫn luôn ghi nhớ khí tức đặc biệt đó.

Lúc nãy hắn đột ngột cảm nhận được một tia chấn động đến từ Chân Linh khí tức, tuy rất nhỏ nhưng vừa lúc bị hắn bắt được.

- Thì ra trốn ở đây.

Cổ Trần quan sát một hồi, bất chợt hiểu ra vì sao Đọa Lạc Thần Ma lại chọn trốn ở đây, nơi này có sương mây hỗn loạn lan tràn, khó lòng cảm ứng được khí tức Thần Ma, là một nơi ẩn thân rất tốt.

Nếu không phải trước đó hắn từng nắm giữ Chân Linh toái phiến, có thể đã không phát hiện ra, Thần Ma cũng mặc sức sức trốn ở nơi này âm thầm khôi phục.

Hiển nhiên, sau khi thôn phệ một Hoàng tộc của Thạch Tộc, cộng thêm vô số sinh linh của thế lực các tộc, nó cần tìm một nơi giấu mình hấp thu.


- Nghĩ cách dẫn dụ nó ra, không thể giao chiến ngay trong Vạn Thạch lĩnh, nếu không cường giả các tộc sẽ tụ về đây, lúc ấy phiền to.

Cổ Trần lẩm bẩm.

Hắn suy đoán, chắc chắn tôn Thần Ma này rất hận hắn, nếu nhìn thấy hắn nó sẽ bạo phát, quyết giết hắn cho được.

Nghĩ đến đó, hai mắt Cổ Trần tỏ ra hung hãn, hắn đưa tay ngưng tụ một nguồn sức mạnh mênh mông, đánh thẳng xuống hang đá phía dưới.

Oanh!Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, cả tòa núi đá đều bị một chiêu của Cổ Trần đánh vỡ, hóa thành vô số đá vụn bay ra bốn phía.

Năng lượng cường đại tàn phá bừa bãi, khí lãng cuồn cuộn ngút trời, trong bụi mù, một luồng khí tức đáng sợ bạo phát.

- Rống!- Là ngươi?Trong bụi mù truyền đến tiếng rít, kinh động khắp nơi, uy thế Thần Ma xông thẳng lên trời, khí tức bạo liệt đến nỗi Cổ Trần cũng phải biến sắc mặt.

Tôn Thần Ma này còn kinh khủng hơn cả lúc trước.

- Khá lắm, rốt cuộc ngươi cắn nuốt bao nhiêu sinh linh rồi?Cổ Trần thất kinh, trong lòng bắt đầu cảnh giác.

Khí tức lúc này của Đọa Lạc Thần Ma đâu chỉ mạnh hơn lúc trước mười lần? Sau khi thoát khỏi Thương Thiên tế đàn, nó điên cuồn cắn nuốt vạn linh hòng khôi phục bản thân, trở nên càng kinh khủng.

- Đọa lạc Thần Ma, ngươi lừa gạt ta, có biết hậu quả?Cổ Trần hừ lạnh, trong lời nói lộ ra sát ý nồng nặc.

Đối với tôn Thần Ma này, hắn không còn bất kì suy nghĩ muốn thu phục nào nữa, hắn chỉ có duy nhất một ý định: Diệt thần hồn của nó!Ầm ầm!Bên trong hang đá nổ tung, uy thế Thần Ma cuồn cuộn bao phủ khắp nơi, bật tung gốc rễ cây cối chung quanh.


Cổ Trần đứng giữa hư không, không hề nhúc nhích, Thanh Đồng Bí Giáp trên người leng keng không dứt, phát ra ánh sáng mông lung chặn đứng uy thế đáng sợ kia.

Hắn ngưng mắt nhìn, thấy được từ trong hang đá có một bóng dáng khủng bố bước ra, như Thần tự Ma, hung uy khủng khiếp.

Đó chính là Đọa Lạc Thần Ma.

Sau lưng Thần Ma là đôi cánh thịt đang lóe lên thần văn dày đặc, khí tức cường đại khiến người sợ hãi.

Nó đã khôi phục không ít Thần Ma bản nguyên, có thể nói hung lệ ngập trời.

- Sâu kiến, dám vọng tưởng nô dịch Thần Ma, ắt gặp Thần Phạt.

Giọng điệu Đọa Lạc Thần Ma trầm thấp, tỏ ra dữ tợn, hai mắt nó đỏ bừng.

Cổ Trần nhíu mày nhìn Đọa Lạc Thần Ma trước mắt, cứ cảm thấy nó có gì đó khang khác, nhưng cụ thể thế nào thì không nói rõ ra được.

- Chết đi!Đọa Lạc Thần Ma quát lớn, đột ngột xuất thủ, tay nhanh như điện chụp về phía Cổ Trần.

.