Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1847






Nó là một Cốt linh tà ác, sau lưng mọc đầy cánh xương tựa như gai xương, trong hai con mắt rực cháy hai luồng sáng Hồn hỏa.

- Giết!Cổ Trần trực tiếp dứt khoát giơ tay đè xuống, hoàn toàn không cho đối phương một chút cơ hội.

Bùm!- A! !!Cốt linh hét thảm, chỉ một giây đã bị một chưởng đập xuống, nhiều chỗ nứt xương, gãy xương bắn tung tóe, rất là thảm.

- Bổn tọa xé ngươi! A!Cốt linh tức giận gầm rống, đang định bùng nổ nhưng tiếng quát chợt ngừng bặt.

Người cốt điện run lên, bị Cổ Trần bóp xương cổ xách lên, từ đầu tới chân bị từng sợi tiên ngân vòng quanh trực tiếp giam cầm nó.

Cổ Trần thản nhiên nói một câu:- Ngươi nói nhảm quá nhiều.


Nói xong ngón tay siết lại, một tiếng răng rắc giòn vang.

Con cốt điện tà ác bị bóp nát người, chỉ để lại một cái xương sọ bị Cổ Trần cầm trong tay, bên trong còn thiêu đốt hai nhúm Hồn hỏa.

- Không! quân chủ đại nhân cứu mạng!Nhúm Hồn hỏa phát ra từng đợt linh hồn trùng kích, đó là tín hiệu cầu cứu.

Oong!Giây sau, chính giữa Tử thành truyền đến tiếng ù ù đáng sợ, có tử khí khủng bố tràn ngập, hóa thành hư ảnh khổng lồ.

- Đến rồi sao?Cổ Trần híp mắt lại nhìn hư ảnh khổng lồ mơ hồ kia, lộ ra một chút cười nhạt.

Chủ nhân thật sự của tòa Tử thành này đã xuất hiện.

Vèo!Một hư ảnh khổng lồ xuất hiện, Tử Thành Chi chủ xuất hiện.

Đó là một hư ảnh hình người, khổng lồ, vĩ ngạn, toàn thân tỏa ra một loại tử khí, sau lưng hiện ra một vòng sáng màu đen, tử khí dày đặc.

- Nhân tộc?Hư ảnh kia hờ hững mở miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm Cổ Trần.

Không ngờ một Nhân tộc vào Tử thành, hư ảnh này rất ngoài ý muốn.

Cổ Trần cũng quan sát hư ảnh kia, bình tĩnh nói:- Nhân tộc thì sao? Chẳng lẽ Nhân tộc không được đi vào đây?Lời này thốt ra, trong thành một mảnh tĩnh mịch, không có một chút âm thanh.

Trầm mặc thật lâu sau, hư ảnh khổng lồ kia, Tử Thành Chi chủ chậm rãi mở miệng.


Chợt nghe hư ảnh nói:- Nhân tộc, thả nó ra, bản tôn có thể không so đo.

Cổ Trần nở nụ cười, nụ cười hơi âm trầm kiên quyết:- Nếu ta không thả thì sao?Hai bên giằng co, hơi thở va chạm, một luồng tử khí, một luồng tiên quang va chạm nhau phát ra tiếng ăn mòn xèo xèo.

Không khí hiện trường nghiêm túc áp lực, đại chiến tùy thời nổ ra.

Hư ảnh kia dứt khoát nói:- Không thả, chết!Hư ảnh kia nói xong giơ tay vỗ về phía Cổ Trần, tử khí bàng bạc cuồn cuộn ập đến, nếu như bị đánh trúng thì dù không chết cũng tàn.

Đặc biệt là tử khí này có thể ô nhiễm, xâm thực sinh linh, thậm chí cắt đứt sinh cơ của ngươi, chết thảm ngay tại chỗ.

- Thiên uy, trấn áp!Cổ Trần hừ lạnh, giơ tay đè xuống, một vầng Tiên Bàn ở sau lưng hắn ầm ầm chuyển động đè xuống, uy áp cường đại tràn ngập, bao phủ cả tòa Tử thành.

Bùm!Hai bên đụng chưởng, kết quả tử khí tan vỡ, vòng sáng màu đen tan vỡ biến mất, không địch lại uy lực một chưởng của Cổ Trần, tan biến.

Ngược lại Cổ Trần nhẹ nhàng bâng quơ, vẫn còn dư sức, bàn tay đè mạnh xuống.

Ầm đùng một tiếng vang thật lớn, Tử thành rung rinh, hư ảnh Tử Thành Chi chủ hơi lay động, cuối cùng bình ổn lại.

- Tử vong, cắn nuốt!Hư ảnh màu đen rống to một tiếng, vòng sáng sau lưng bay lên, tử khí mênh mông vô hạn hóa thành một mảnh quầng sáng tử vong lan tràn đến.

Đối mặt một kích cường đại của Tử Thành Chi chủ, Cổ Trần không dám sơ ý, vung tay tung nắm đấm.

Đùng!Cùng với một tiếng nổ, nắm tay phát sáng, vô lượng tiên quang chiếu sáng bốn phương, phá tan nhiều lớp tử khí, đánh tan tác biến mất.


Cổ Trần cứng rắn cất bước lao đến, một đấm đánh tới trước mặt vị Tử Thành Chi chủ kia, quyền ý ù ù, diệt tuyệt hết thảy.

- Hừ!Tử Thành Chi chủ hừ lạnh, giơ tay tỏa vòng sáng đan xen vào nhau, sức mạnh pháp tắc hội tụ thành một quầng sáng đáng sợ chắn ở trước mắt.

Keng!Cú đấm của Cổ Trần bị ngăn trở, nhưng giây sau, quầng sáng đã bị nắm tay nổ nát, sức mạnh xuyên qua hết thảy không gì cản nổi.

Dốc hết sức phá vạn pháp!Chỉ thấy Tử Thành Chi chủ nổ tung, bị một đấm đánh nổ.

Hiện trường một mảnh tĩnh mịch, cả tòa thành yên lặng vô cùng, không có một chút dao động, các hơi thở cường đại tà ác trong thành lập tức tán đi.

- Như thế nào? Trẫm! có tư cách chứ?Cổ Trần trên cao nhìn xuống đại điện ở giữa Tử thành, thiên uy ầm ầm đè xuống.

Nơi đó không có một chút động tĩnh, thật lâu sau mới truyền đến một câu:- Tử thành có một góc dành cho ngươi, vào Tử thành thì phải gánh vác một phần trách nhiệm.

- Ba ngày sau, Tử thành tấn công Vạn Linh quật, hy vọng các hạ có thể cống hiến một phần sức mạnh.

.