Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 764






Mà còn dư lại chính là thế lực của các bộ lạc rắc rối phức tạp, còn có tất cả các bộ lạc lớn của Nhân tộc phân bố rải rác, nội tâm của Cổ Trần kích động vạn phần.

- Tốt, đã có phần địa đồ này, rốt cuộc cũng có thể mở rộng thêm ranh giới.

Vẻ mặt Cổ Trần kích động khó nhịn, nhìn chằm chằm vào từng thông tin trên bản đồ, tra xét khu vực phân chia phía trên, thế lực của các tộc, bộ lạc của nhân tộc! Mảnh địa độ này đối với hắn mà nói là đến rất đúng lúc, cực kỳ trân quý.

Tử Yên quả là một người tâm tư linh mẫn mới có thể tặng Cổ Trần món quà hợp tâm ý hắn đến vậy.

Phải nói Cổ Trần hết sức hài lòng với món lễ vật này, hai gốc Dược vương, một là có thể nhân cơ hội này thực hiện giao dịch với bộ tộc Tử Sơn Vương hoặc hơn nữa là gây dựng quan hệ liên minh!.

Bên kia, hai người Tử Yên và Tử Lâm rời khỏi Thanh Đồng đại điện, theo con đường lớn mà đi thẳng ra ngoài.


Suốt dọc đường, nhìn đám đông đi đi lại lại, ai nấy đều khí tức tinh thuần, Thần khí dâng tràn, tạo ra một sức ép khiến người lung lạc.

Những điều nghe được thấy được trên đường đi, không ngừng khiến hai con người đến từ Tử Sơn Vương tộc chấn động trong lòng.

Thình, thình, thình! Ở phía xa, mấy lão Cự ma mang theo vật gì đó rất to trên người, đứng trong những tòa cao lầu rộng lớn, nơi sinh hoạt đặc biệt của họ.

- Cự ma!Tử Yên động thanh sắc, mặt lộ vẻ khiếp đảm khi ánh mắt bắt gặp Cự ma đằng xa, nhiều đến mức đáng sợBiểu cảm của Tử Lâm càng thập phần kinh hãi, hoàn toàn bị đám người mới quật khởi của bộ lạc Bách Man Sơn tộc làm cho hãi tột cùng.

- Tường thành này được xây lên từ vật liệu gì vậy?Hắn ngẩn ngơ ngước nhìn bức tường thành xanh thẩm cao ngút trời kia, tựa như có điều gì thần kỳ trong đó, cả hai đứng xem đến ngây người, hồi lâu chưa hoàn hồn được.

- Bộ lạc này thật không tầm thường đâu.

Tử Yên lẩm bẩm một mình.

Mặt nàng đột nhiên biến sắc, linh dược nàng cầm trong tay bỗng bộc phát linh lực như sóng gợn liên miên.

Đây là một gốc Dược vương.

Nàng từng thấy qua không ít gốc Dược vương, dùng qua cũng rất nhiều, nhưng chưa từng có cây nào giống như hai cây được tặng này, ở chỗ Tử Sơn Vương cũng chưa từng thấy qua.

- Vị Cổ Trần tộc trưởng này cũng rộng rãi quá chứ.


Tử Lâm ra chiều thán phục:- Tử Yên nhìn này, những binh khí này không thua gì những binh khí tốt nhất của bộ lạc chúng ta cả.

- Nhưng những binh khí tinh xảo thế này phổ biến hết bộ lạc hay sao?Hai người kinh hãi nhìn dòng người qua lại, khiếp đảm khi họ ai nấy đều mang Thanh Đồng binh khí tinh xảo trên người.

Nhìn cảnh này bọn họ toát cả mồ hôi.

Loại tinh binh nhuệ khí này so với binh khí tốt nhất chỗ họ không hề thua kém chút nào, nhưng ở Vương tộc Tử Sơn Vương của họ chỉ có hơn một vạn món mà thôi, còn ở đây hầu như ai ai đều có.

Bảo khí, thế mà ai nấy ở đây đều có, không để người ta sống hay sao?- Đi, chúng ta mau chóng đem tin này về báo với Tử Sơn Vương.

Tử Yên nghiêm mặt cất lời.

Tử Lâm do dự, nhỏ tiếng hỏi:- Vậy còn nhiệm vụ Tử Sơn Vương giao cho chúng ta trước đó thì sao?- Ngu xuẩnTử Yên đáp một cách gắt gỏng.

Nàng thận trọng đưa mắt nhìn sảnh đồng phía sau, nghiêm nghị nói:- Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, trước khi đến đây ta cũng không ngờ rằng người ở Bách Man Sơn này lại có tài lực đáng sợ như thế.

- Về nhiệm vụ mà Tử Sơn Vương đã giao, khi trở về ta sẽ có cách giải bày, bộ lạc này không đơn giản, đặc biệt là tên tộc trưởng trẻ tuổi kia, không thua gì Tử Sơn Vương chúng ta đâu.

Giọng nói của Tử Yên vẫn hết sức nghiêm trọng, đánh giá rất cao đối với vị Cổ Trần tộc trưởng kia.

Lời này khiến Tử Lâm lập tức thu lại tâm lý xao nhãng, trở nên cẩn trọng hơn.


- Đi, quay về!Tử Yên nói xong liền tức tốc tìm cách rời đi, dưới sự dẫn đường của một chiến binh trong tộc, rất nhanh đã rời khỏi Hoang Cổ Thành.

Ra ngoài, hai người đứng trước bức tường thành đồng cao gần 20 trượng kia lại một lần không nén nổi kinh nghi.

- Thật không thể tin được mà!Tử Lâm sững sờ nhìn bức tường thành trước mặt, dù xem bao nhiêu lần vẫn kinh ngạc như lúc đầu nhìn thấy.

- Đi thôi!Dứt lời, Tử Yên một bước phi lên không trung, hướng về bên ngoài Bách Man Sơn bay thẳng.

Hai người lần lượt rời đi, chớp mắt đã không thấy bóng hình ở đâu nữa.

- Đi rồi sao?Cổ Trần trong Thanh Đồng đại điện, khóe miệng cong lên nở nụ cười, nhìn họ xa dần Bách Man Sơn.

Hắn cầm trong tay tấm bản đồ bằng da thú, dự tính những kế hoạch tương lai.

Việc phát triển bộ lạc đã đạt đến mức tối đa rồi, nếu còn muốn phát triển hơn nữa chỉ còn cách mở mang bờ cõi vượt khỏi Bách Man Sơn.

- Thạch Vạn Lĩnh, Tử Sơn Vương tộc!.